Phần Một.
A!!!
Không thể tin được. Tuyệt đối là do tôi còn mơ ngủ nên nhìn lầm.
Làm sao có thể? Làm sao...làm sao có thể thế này?
Chắc chắn là tôi vẫn còn đang nằm mơ. Chắc chắn là thế.
Tôi lần nữa nằm xuống giường, nhắm chặt hai mắt, sau đó nhanh chóng mở ra, lần nữa hướng mắt về phía vách tường, nơi cái đồng hồ điện tử mà tôi căm ghét nhất...Nó thế nhưng bây giờ lại hiển thị một con số không tưởng được.
07:23 am.
Tôi dụi mắt, lần nữa mở mắt ra. Không sai, vẫn chưa quá bảy giờ rưỡi. Chẳng lẽ mình mệt mỏi quá nên tinh thần tụt dốc dẫn đến hoang tưởng hay gì đó? Tôi dùng tay không hề khách khí mà nhéo đùi mình một cái thật mạnh
.
“A!!” Thật đau mà. Nhưng mà như thế có nghĩa đây là thật. Đúng là mừng đến muốn khóc mà.
Đáng lẽ tới ngày thứ mười một thì tôi mới có thể “thức dậy như người bình thường” chứ? Sau khi vui mừng tôi lại bắt đầu nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn ta đột nhiên tốt bụng nên giúp tôi?
Ngay lập tức lắc đầu phủ định. Đùa sao? Tôi là thấy hắn hận không thể trừ hết thời gian của tôi thì đúng hơn.
Mặc kệ, không cần biết tại sao tôi có thể “thức sớm” thế này, dù gì thì điều này chỉ có lợi mà không có hại.
Lần nữa nhìn đồng hồ: 07:45 am. Tôi vội vã xuống giường, chuẩn bị còn tới làm việc nữa chứ, thời gian chính là tiền bạc đó.
“Cô dường như rất vui...”
Tôi đang tung tăng chân sáo, miệng ngân nga những câu hát quen thuộc lúc bé thì nghe thấy giọng nói của hắn khe khẽ vang bên tai. Ngữ điệu nghiền ngẫm nhưng sao trong đó lại nồng đậm...tức giận?
Bước chân tôi khựng lại, thu lại bộ dáng vui vẻ, nghiêng đầu nhìn lướt một lượt xung quanh, không thấy ai chú ý đến mình mới hạ thấp giọng:
“ Anh không muốn thấy tôi vui vẻ?”
” Đúng.” Hắn thế nhưng vô cùng sảng khoái thừa nhận khiến chân tôi lảo đảo xém tí thì té ngã ra đất làm trò cười cho thiên hạ. Trong lòng bắt đầu không ngừng oán giận hắn ta...Hắn có cần phải thẳng thắng đến như thế không? Dù thẳng thắng, thật thà là rất tốt nhưng mà...nhưng mà cũng không thể đến mức này chứ? Có ghét, có thù, có hận gì gì đó thì cũng phải giấu trong lòng mà từ từ ám toán chứ, sao có thể thẳng thừng trước mặt người ta như vậy?
“ Này, anh là có ý gì hả ?” Tôi không kìm được mà lớn giọng hét to. Tâm trạng vui vẻ đều bị hắn một câu phá hỏng, đúng là tức chết mà. Nhưng tôi lập tức nhận ra một vấn đề nghiêm trọng... mọi người không có thấy hắn ta nha....!!! Chỉ thấy tôi đứng giữa đường mà hét to. Thật muốn khóc mà. Tôi cúi đầu, len lén nhìn xung quanh. Kỳ lạ thật, người ta cũng chỉ hướng mắt về phía tôi tò mò rồi lập tức chuyển mắt, tiếp túc chuyện cần làm. Tôi chớp chớp mắt, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
“ Đừng nhìn nữa. Bọn họ thấy tôi.”
“A... Ra thế...” Tôi thế này mới sáng tỏ. Thì ra là người ta nhìn thấy hắn nên chỉ đơn thuần tưởng chúng tôi đang tranh chấp, cũng chỉ tò mò mà nhìn sang.
Tôi quay sang nhìn hắn không biết từ khi nào đã “hiện nguyên hình” cười đến gian trá:” Anh sợ tôi bị mọi người hiểu lầm nên mới hiện ra phải không?”
Xem như hắn còn có lòng tốt, bỏ qua cho hắn lần này.
Hắn im lặng nhìn tôi, nhìn tới nổi tôi phát hoảng mà lùi lại một bước, cúi gằm mặt không dám nhìn hắn.
“Cô sắp trễ giờ làm rồi.”
Phải ha, tôi sắp trẽ giờ rồi... Tiền, đều là tiền đó, còn phải tranh thủ tìm cảm xúc nữa chứ.
“ Không nói với anh nữa. Khi nào rảnh rồi lại cùng anh đàm đạo. Tạm biệt.” Tôi bỏ lại một câu, sau đó dùng hết sức bình sinh mà chạy đến tiệm sách kia.
Tiệm sách của tên tóc nâu kia có một cái tên vô cùng...ừm...lãng mạn: Thư Phong. Lúc đầu tôi cũng không hiểu cái tên này lãng mạn ở điểm nào, nhưng qua sự giải thích của ông chủ Khang, là do anh ta bảo tôi gọi đấy nhá, chịu thôi, nhận tiền của người thì phải làm người vui vẻ... Mà sao câu nói này có chút mờ ám nhỉ? Dẹp vấn đề này sang một bên đã, bây giờ là đang nói đến điểm lãng mạn của Thư Phong.
Tại sao nói Thư Phong lãng mạn? Rất đơn giản. Thư là tên mama ông chủ Khang, Phong là tên papa ông chủ Khang, Thư Phong chính là minh chứng tình yêu của hai người họ... Thật sự rất lãng mạn phải không? Vô cùng lãng mạn... Quá là lãng mạn... Nhưng tôi vẫn thật sự không hiểu, tại sao minh chứng lại là một tiệm sách cũ ở một góc phố cũ?
“ Này, làm gì mà ngẩn người ra thế? Làm việc đi, bây giờ tôi là ông chủ còn cô là nhân viên, tôi sẽ không vì cô là bạn gái tôi mà giơ cao đánh khẽ đâu nhá, công ra công, tư ra tư.”
Trời ạ...! Mặt tôi tối sầm lại. Không phải anh ta thật sự cho rằng tôi là bạn gái của anh ta chứ?
“ Tôi không phải bạn gái của anh.” Vì thanh danh một đời phải phản bác dù anh bây giờ có là ông chủ đi chăng nữa.
“ Đúng. Bây giờ là giờ làm, cô là nhân viên của tôi.” Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất dĩ, kiểu như “lúc nãychẳng phải tôi đã nói rồi sao, cô còn không nghe rõ à?”
Tôi mím môi, nhìn anh bằng cặp mắt u oán, hạ thấp giọng như các oan hồn trong phim:” Dám phạm đến ta...ngươi chắc chắn phải trả giá bằng chính mạng sống của mình...”
Thành công nhìn thấy anh ta lui lại mấy bước, tránh khỏi quầy tính tiền, tôi vô cùng hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Chiêu này của tôi đến “hắn ta” còn tiếp không nổi huống chi là ông chủ Khang?
Khóe miệng ông chủ Khang giật giật, nâng ngón trỏ tay phải chỉ thẳng vào tôi, nếu tôi không nhầm thì ngón tay đó còn đang run run trước gió:” Ngươi...ngươi... tà ma phương nào? Dám đến chỗ ta làm càn? Còn to gan lớn mật nhập vào bạn gái của ta. Có tin ta khiến người hồn phách phiêu tán không?”
Tôi sững người, nhìn ông chủ Khang không chớp mắt. Bốn chữ “hồn phách phiêu tán” không ngừng tuần hoàn vang vọng trong đầu tôi. Có trời mới biết bây giờ tôi nhạy cảm với bốn chữ này như thế nào...
“Sợ rồi sao?” Có lẽ phản ứng của tôi quá lớn... Ông chủ Khang bước vội đến cạnh, huơ huơ tay trước mặt tôi, vẻ mặt cũng không còn biểu tình bỡn cợt nữa.
“Ừ...sợ...” Tôi vẫn còn có chút thất thần, theo bản năng trả lời ông chủ Khang.
“Này, không phải chứ? Tôi nhớ lá gan của cô to lắm mà. Với lại cô là người bắt đầu trước chứ bộ.” Tôi lấy lại tinh thần, híp mắt nhìn cái mặt phụng phịu kèm theo ngữ điệu nũng nịu không phù hợp với lứa tuổi của ông chủ Khang, tự nhiên có cảm giác...
“Ọe...” Tôi không khách khí đầy ông chủ Khang sang một bên, chạy thẳng ra một góc trước cửa tiệm mà nôn khan. Không thể nào chấp nhận được...tại sao tôi lại may mắn đến mức có thể gặp một nhân vật “đặc biệt” thế này?
Không biết từ lúc nào, ông chủ Khang đã xuất hiện bên cạnh tôi, còn rất tốt bụng mà giúp tôi vỗ vỗ lưng. Tôi đang định quay sang nói vài câu “cảm ơn” thì đã nghe tiếng nói quen thuộc cách đó không xa:
“Cháu gì đó...bạn gái của thằng Khang bị sao đấy?”
Tôi đưa mắt về nơi phát ra âm thanh, ra đó là dì Lam.
“Không sao đâu dì Lam. Đây là lỗi của cháu ạ.”
Đừng nói là dì Lam, ngay cả tôi cũng kinh ngạc vì “lời giải thích” rất ư là “đúng” này.
Chính anh ta làm cho tôi có cảm giác buồn nôn thế này, chính xác. Chính anh ta làm tôi thảm hại thế này, chính xác. Cho nên đây là lỗi của anh ta, quá đúng rồi.
Nhưng mà... nhưng mà...sao dì Lam lại nhìn tôi đầy thâm ý thế kia?
Thâm ý?
Lúc nãy dường như tôi nghe ai đó gọi bạn gái của thằng Khang?
Thằng Khang? Ông chủ Khang?
Bạn gái?
“Cháu gì đó...bạn gái của thằng Khang bị sao đấy?”
“Không sao đâu dì Lam. Đây là lỗi cảu cháu ạ.”
Hai câu này nghe qua thì bình thường...nhưng nằm trong hoàn cảnh này...
Tôi nhìn bản thân mình đang ngồi xỏm trước cửa tiệm nôn khan, ông chủ Khang thì “dịu dàng” giúp tôi vỗ lưng cho dễ chịu, thêm ánh mắt đầy thâm ý thoang thoáng mừng rỡ đã thế còn lẫn một chút trách cứ... Tôi bỗng nhiên có cảm giác không ổn...
“ Hai cái đứa này... Chưa gì mà đã thế rồi.” Đoạn, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt ân cần dò hỏi:” Ba mẹ của con có biết không? Rồi tính khi nào cưới hỏi?”
Phần Hai.
Quả nhiên...quả nhiên...hiểu lầm rồi, lại còn là hiểu lầm rất rất rất lớn nữa.
Tôi bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, không phải do tôi sợ cái hiểu lầm vớ vẩn này... Mà là...
Tôi chậm rãi quay đầu về phía trong tiệm, hắn ta đứng đó, hai mắt đã chuyển sang đỏ, tóc dài không gió mà bay, đôi môi mỏng mím chặt, gượng mặt lại càng thêm tái nhợt, không khí xung quanh như kết thành băng, lạnh đến không ngờ... Hắn ta lại muốn chơi trò gì đây? Nhưng mà ở đây còn hai người khác nha.
Nhắc đến mới nhớ, tôi vội vã quay sang nhìn dì Lam. Về việc tại sao nhìn dì Lam mà không nhìn ông chủ Khang ngay bên cạnh trước thì rất đơn giản, dì Lam đang xoay mặt hướng trong cửa tiệm...
Dì Lam vẫn chỉ nhìn tôi và ông chủ Khang bên cạnh, có lẽ là đang chờ câu trả lời từ một trong hai người chúng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, thật tốt quá. Nhưng tự nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, chẳng lẽ hắn ta lại dùng cái bộ dáng đó xuất hiện trước mặt mọi người giữa lúc thanh thiên bạch nhật thế này sao? Đúng là “nguy quá mất khôn” mà.
“Này, dì Lam hỏi khi nào thì em chịu gả cho anh kìa?” Ông chủ Khang ghé sát tai tôi, “hạ thấp giọng” đủ để dì Lam đã tiến đến bên cạnh nghe thấy.
Tôi cũng chính vì câu nói này mà tỉnh hẳn, vội đứng bật dậy, nhảy ra khỏi phạm vi “phủ sóng” của anh ta. Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến cái dạng này rồi? Mà từ khi nào đã đổi thành kiều xưng hô không thích hợp với mối quan hệ vô cùng thuần khiết giữa tôi và ông chủ Khang thế?
“Dì Lam, dì đừng nghe ông chủ Khang nói, chỉ là lúc sáng cháu ăn phải đồ không vệ sinh thôi, không phải như dì nghĩ đâu.” Tôi dùng ngữ điệu vô cùng chân thật, ánh mắt chứa chan tình cảm, tràn đầy thân tình nhìn dì Lam mong dì sẽ tin điều tôi nói.
“Ông chủ Khang?” Dì Lam nhướng mày nhìn về phía anh ta.
Làm ơn đi, trọng điểm đâu phải là điều này !!!
“ À, tụi cháu công ra công, tư ra tư mà dì.” Ông chủ Khang thế mà con cười tủm tỉm đáp lời.
“ Hai cái đứa này...” Dì Lam cười mắng yêu:”Mà hôm nay con có đến bệnh viện không?”
Ông chủ Khang như nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút không tốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại “phong độ lãng tử”:“Có ạ...”
Tôi nghe thấy trong giọng nói của ông chủ Khang có chút bất đắc dĩ...
“Dì không hiểu sao con phải ra mặt thay cho nó...” Giọng dì Lam có chút tức giận.
Tôi cũng không hiểu, cuối cùng thì hai dì cháu này nói đến chuyện gì rồi? Tôi bị quẳng sang một bên sao? Thật sự xem tôi tàng hình?
Việc này...thật tốt nha.
Tôi vui vẻ cố gắng nghe xem có moi được gì hay từ cuộc trò chuyện của hai dì cháu này không. Nhìn sắc mặt ông chủ Khang kém như thế thì đây chắc là một “bí mật” rất quan trọng với anh, nếu tôi mà biết được thì cũng xem như nắm được “nhược điểm” của anh rồi nhỉ?
Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía hắn ta. Không nhìn thì thôi...vừa nhìn thì... tim của tôi lập tức gia tốc. Thật là...khủng khiếp. Cái gọi là sát ý đầy mặt là đây sao?
Tôi chỉ có thể cười gượng, nhẹ nhàng bước tới cạnh hắn:
“Này, anh không sao chứ?” Cố giữ giọng thật bình tĩnh, mong rằng hắn sẽ không nhất thời sơ ý mà úm ba la một phát linh hồn của tôi theo đó mà về với cát bụi.
Từ lúc hắn xuất hiện đến giờ, tôi chỉ cần di chuyển, mắt của hắn cũng sẽ tự động chuyển theo, cho nên giờ phút này, cái đôi mắt đã hóa thành màu đỏ tà ác kia vẫn đang chiếu thẳng lên người tôi.
Mồ hôi của tôi bắt đầu từng giọt từng giọt lăn trên trán... Thật sự rất áp lực...
“Cô ở cạnh hắn. Cô sẽ phải hối hận.”
Phù... Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, hắn mà còn nhìn lâu thêm chút nữa chắc tôi sẽ phát điên tại chỗ không thì cũng té xỉu ra đó.
Mà hắn nói thế thì có ý gì? “Hắn” là chỉ ông chủ Khang sao? Tôi đưa mắt nhìn về phía ông chủ Khang vẫn đang cùng dì Lam trò chuyện. Lúc nãy vì chịu áp lực lớn từ hắn mà không để ý đến bên ngoài, giờ vừa nhìn tôi bỗng chốc ngây người.
Không biết ông chủ Khang đã nói gì, chỉ thấy dì Lam tức giận nhìn ông chủ Khang: ”Thằng An cũng không còn nhỏ nữa, nó tự làm thì phải tự chịu. Không phải cháu là anh nó thì phải gánh hết.”
Tôi chính là nhìn thấy dì Lam dứt khoát rời đi cộng thêm lời nói ban nãy mà ngẩn người. Tôi không biết dì Lam...còn có một mặt “cương quyết” đến như thế.
Nhưng mà cái tên An nghe mới quen làm sao...dường như đã nghe qua người nào đó nhắc đến...
Mà An này với An kia chắc không phải cùng một người, dù gì cái tên này cũng rất phổ biến.
Lần nữa nhìn lại chỗ hắn, lại biến mất rồi. Tôi thở dài, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn ta luôn nói một nửa rồi thôi...nhưng những gì hắn nói luôn có một thâm ý nào đó, khiên tôi phải đau đầu mà suy nghĩ.
“Lát nữa cô trông tiệm, tôi có chút việc.” Không biết từ lúc nào, ông chủ Khang lại đứng cạnh tôi. Mà anh ta đổi giọng cũng thật nhanh... Lúc nãy còn anh anh em em ngọt xớt, bây giờ thì dùng giọng điệu nghiêm túc thêm cái vẻ mặt lạnh nhạt này nhìn tôi... Tôi có chút không kịp tiếp thu.
“Lát nữa tôi cũng bận.” Bận gì à? Dĩ nhiên là đến bệnh viện với ba mẹ rồi. Dù gì bệnh viện cũng là nơi dễ cảm nhận được cảm xúc con người nhất. Xem như một công đôi việc đi. Với lại...tôi cũng đã nói rõ, giờ giấc làm việc là do tôi định mà.
“Cô bận gì?” Ông chủ Khang nhíu mày nghi hoặc. Nhưng tôi thấy anh ta hình như đang muốn nói “cô thì có cái gì mà bận với không bận.”
“Tôi đến bệnh viện.” Không biết sao dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, tôi lại nói ra sự thật.
“Cô đến đó làm gì?” Ông chủ Khang đôi mày thả lỏng, mắt lơ đãng liếc nhìn về phía xương quai xanh bên trái của tôi.
Tôi có chút chột dạ lùi lại mấy bước, cố tránh tầm mắt của anh:”Đến thăm người...”
Anh ta không nói gì, vẫn nhìn chăm chăm xương quai xanh bên trái của tôi.
Sáng nay khi thức dậy tôi đã không thấy đóa hoa đó nữa, có lẽ chỉ khi cần thiết thì nó mới xuất hiện, tôi không tin ông chủ Khang lại còn thần thông đến mức nhìn thấy thứ mà hắn ta đã che đậy. Vậy thì có lý do gì mà anh ta cứ nhìn chằm chằm nơi đó.
“ Anh nhìn gì thế?”
Hắn ta nhìn phớt qua gương mặt đang lo lắng của tôi sau đó lại di chuyển về vị trí ban đầu:" Tại sao cô lại có đóa hoa đó?”
Anh ta...anh ta thế nhưng lại thấy nó. Sao có thể?
“Cô ở cạnh hắn. Cô sẽ phải hối hận.”
Câu nói của hắn...là đang cảnh báo tôi? Anh ta...không phải người thường? Mặt tôi bỗng chốc tái nhợt, tiếp tục lùi lại cho đến khi đụng phải kệ sách mới khiến tôi bình tĩnh đôi chút.
“Đóa hoa gì? Anh nói gì tôi không hiểu?”
“Ồ...có lẽ tôi hoa mắt nhìn nhầm...” Anh ta nói đầy nghi hoặc, song, mắt cũng đã di chuyển sang nơi khác. Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ một cái nhìn lầm của anh mà khiến tôi xém chút lên cơn đau tim mà đột tử đây này.
Tôi mím môi, oán giận liếc hắn một cái, vơ vội lấy áo khoác: ”Tôi phải đi đây.”
Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Tuy anh ta nói thế làm tôi có chút yên lòng...nhưng sao vẫn thấy bất an quá.
“ Đợi đã.” Haiz... Vẫn là chậm một bước, lại bị anh ta tóm được rồi.
“Gì?” Bây giờ tôi thật sự không có tâm trạng cùng anh ta đôi co. Chỉ muốn thật nhanh đến bệnh viện để gặp ba mẹ. Mà giờ chắc ba không có ở đó đâu, mẹ lại phải ở một mình rồi, sẽ rất buồn. Nghĩ như thế, tôi lại càng muốn nhanh chóng đến đó:” Anh mau nói, tôi phải đến đó gấp.”
Hắn liếc tôi một cái bất đắc dĩ:” Tôi chở cô đi.”
Hả? Tôi có nghe lầm không? Sao tự nhiên tối quá vậy nè? Tính cách thay đổi còn thất thường hơn thời tiết.
“Không phải anh có việc phải đi à?”
Anh ta đẩy tôi ra khỏi tiệm, khóa cửa cẩn thận:” Thì đúng rồi. Nhưng mà tôi chính là tới bệnh viện thành phố, tiện đường nên đưa cô cùng đi. Chẳng lẽ cô tới bệnh viện khác?”
“ Đâu có, đâu có.Ông chủ Khang là tốt nhất. Vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, đúng là “bạch mã hoàng tử” trong lòng các cô gái...” Dưới ánh mắt nghi hoặc của anh ta, tôi chỉ có thể cười ngu ngơ kèm thêm tí nịnh hót. Dĩ nhiên rồi, được đi ké, đỡ tốn tiền xe, phải nói vài lời ngọt ngọt cho người ta vui chứ.
Nhưng mà dường như anh ta không biết đây là lời nói “khách sáo” nhỉ? Nhìn đi nhìn đi, vẻ mặt đắc ý hưởng thụ đến như thế... Tôi đây xem thường anh.
“ Giờ mới biết bạn trai mình tốt hả? Chưa muộn đâu. Sau này nhớ đối xử với anh tốt một chút.” Một tay anh ta khoác lấy vai tôi, tay còn lại đút trong túi quần, vẻ mặt bỡn cợt rất đáng bị đánh đòn, thong dong kéo tôi ra đầu đường.
Mặt tôi bây giờ chắc rất khủng bố. Anh ta là cái loại người gì thế> Tự tin một cách thái quá?
“ Chú Bảy ơi, cháu lấy xe đi nha.” Anh ta cuối cùng cũng buông tôi ra mà chạy thẳng đến một tòa nhà có sân khá lớn, cũng có thể xem là nhà phú ông thời xưa, tôi càng ngày càng phục khu phố này, trong thời đại này vẫn có thể giữ vững những thứ này...
Tôi nghe tiếng chú Bảy đáp lại rồi thấy ông chủ Khang từ sân trong dẫn ra một chiếc xe. Xem nào, dùng từ nào thì thích hợp diễn tả tâm trạng của tôi lúc này đây nhỉ? Kinh ngạc? Kích động? Hình như đều có.
Ông chủ Khang dựng xe cạnh tôi, lấy tay xoa xoa cằm:” Nhìn mặt cô có vẻ thất vọng?”
Dĩ nhiên rồi. Tôi đang tưởng tượng được ngồi BMW hay đại loại thế. Giờ nhìn thấy chiếc xe này không thất vọng mới lạ. Dù rằng...chiếc xe này cũng khá “nổi tiếng”, xuất hiện trên phim cũng tương đối nhiều.
Ông chủ Khang nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn nhìn chiếc xe, bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiến lại gần tôi, gõ lên đầu tôi một cái rõ đau: “ Cô xem phim và tiểu thuyết quá nhiều rồi...”
Tôi là con gái mà, cũng phải có chút ảo tưởng chứ. Ai bảo hắn lại có những đặc điểm có chút tương tự mấy nhân vật trong phim thần tượng làm gì?
Xem nhé, tóc nâu lãng tử, vung tiền như rác...không phải dấu hiệu của tiểu thiếu gia nhà giàu à? Nhưng mà giờ nghĩ lại, chiếc xe này người bình thường cũng không mua nổi, ông chủ Khang quả thật là “con nhà giàu” đúng chất.
“Cô không biết nó cũng rất nổi tiếng sao?” Hắn nhướng mày nhìn tôi dò hỏi.
Tôi gật đầu, mắt vẫn không rời chiếc xe màu đen đầy phong cách kia:” Dĩ nhiên là biết. Vespa PX phải không?”
“Xem như cô còn có kiến thức.” Anh ta dùng cái ánh mắt gì nhìn tôi thế kia? Châm chọc? Xem thường? Dường như trong tiềm thức của tôi cho rằng chỉ có hắn mới có thể dùng ánh mắt này với tôi..
Tôi nhíu mày không vui, nhưng cũng không muốn phát tác nóng giận với anh ta:” Chúng ta đi được chưa?”
Anh ta nhún vai thay cho câu trả lời, sau đó nhanh chóng lên xe, liếc mắt về phía tôi. Tôi cũng không đáp, lẳng lặng leo lên xe. Không khí bây giờ có chút kỳ quái.
Phần Ba.
Dường như nơi đây vừa mưa thì phải.
Khoảng cách giữa cả hai nơi không xa, nhưng một nơi là nắng ấm, một nơi là mưa lạnh...
Cũng giống như thế giới của tôi và anh....một màu trắng tinh khiết và một màu đen u ám.
Tôi giật mình, tại sao trong đầu tôi lại xuất hiện suy nghĩ này? Tôi và anh? Anh...là ai?
“Này, cô sao thế? Tôi hỏi mấy lần mà không trả lời.”
Qua gương chiếu hậu tôi thấy gượng mặt anh ta có chút tức giận, có lẽ anh ta đã gọi tôi rất lâu đi.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi đang nghĩ một vài chuyện nên không để ý, anh nói lại lần nữa đi.” Tôi là người có lỗi, nên đã dùng ngữ khí dịu dàng, chân thành nhất nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta dường như không có chút cảm động thì phải? Bằng chứng chính là cái giọng điệu đầy khiêu khích kia...
“Cô cũng biết nhận lỗi sao?”
Tôi tức giận. Cực kỳ tức giận. Anh ta nói thế là có ý gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì máy ngày trước hắn cũng nói một câu tương tự như thế.
Không lẽ tôi thật sự là người như vậy sao? Tôi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân mình...
“Cô lại ngây ngẩn cái gì?”
“Liên quan gì anh?” Hừ, anh đã không nể mặt thì tôi cũng đâu cần giả vờ thục nữ ngoan hiền.
Anh ta nghe giọng điệu khó chịu của tôi cũng có chút dịu lại:” Tôi chỉ muốn biết hôm qua cô nói không thể làm buổi sáng, sao hôm nay lại có mặt đúng giờ đến thế?”
À, ra là vấn đề này.
“Đáng lẽ sáng nay có việc, những nghĩ lại cũng không cần thiết lắm, kiếm tiền vẫn tốt hơn.”
Tôi lơ đãng lần nữa liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy khóe miệng anh ta giật giật mấy cái, sau đó mới thở dài:”Cô quả là con người thực tế.”
Tôi bị câu nói này làm cho ngẩn ra. Tôi hình như...lại ngựa quen đường cũ rồi. Lại lần nữa đặt tiền lên trên, tuy suy nghĩ đã có biến hóa, song, trong tiềm thức, phản xạ tự nhiên vẫn chưa thể thay đổi.
“Lần nào nói chuyện với tôi cô đều không tập trung...”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Anh ta cứ thích nhân lúc tôi không chú ý mà hỏi này hỏi nọ nhỉ? Muốn tìm cớ bắt bẻ tôi à? Tôi bĩu môi đầy bất mãn, dùng hai mắt sắc lạnh nhìn anh ta chằm chằm, đúng là người xấu mà.
Anh ta bắt đầu lại tức giận, giọng nói cũng trở nên cực kỳ không tốt, dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói:”Tôi nói, lần nào nói chuyện với tôi cô đều không tập trung.”
Con trai gì mà nhỏ nhen, mới có thế đã nổi giận, thật là không có phong độ,lại tiếp tục xem thường anh.
Mà nhắc đến nhỏ nhen mới nhớ, hắn ta cũng không phải cũng là một dạng thế này sao? Không hài lòng là lập tức biến đi không tiếng động, thật đáng giận.
“Cô lại miên man gì nữa đấy?” Lần này là thật sự, thật sự tức giận rồi. Tôi bất giác ngồi xích ra phía sau một chút, tạm thời phải giữ khoảng cách xa nhất có thể, nếu không tôi nghi ngờ mình sẽ bị lửa giận này đốt thành tro tàn.
Tôi cười gượng, trong đầu bắt đầu xoay chuyển tìm cách lãng sang chuyện khác. Đúng lúc này xe chợt dừng lại, trong lòng tôi phát hoảng, không phải anh ta giận quá nên định bỏ tôi lẻ loi giữa đường đó chứ? Tôi vội vả ôm lấy một bên tay của anh, anh ta bị tấn công bất ngờ, không khống chế được mà chiếc xe chao đảo xém tí là ngã, cũng may đã dừng lại không thì cả đều đo đất một cách thảm hại.
“Này, cô làm cái quái gì thế?” Anh ta cố gạt tay tôi ra, tôi sống chết không chịu buông. Bây giờ là giữa trưa, ở đây giờ này lại vắng người không có xe ôm, bỏ tôi ở khu này chẳng phải tôi phải đi bộ giữa cái nắng chang chang sao? Đừng có mơ.
“Là anh muốn cho tôi đi ké. Không cho phép anh bỏ tôi lại. Ông chủ Khang đẹp trai, tốt bụng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, anh đừng có mà bỏ tôi- một cô gái tay không tấc sắt ở giữa nơi không một bóng người này. Anh là ông chủ của tôi, anh phải có trách nhiệm với an toàn của tôi, đó là về chuyện công, còn về tư, không phải anh nói anh là bạn trai tôi sao? Bạn trai tốt không thể để bạn gái mình chịu khổ, chịu uất ức được...” Tôi thừa nhận tôi có chút, chỉ là một chút phóng đại thôi.
Tôi cứ thế một hơi nói không dừng, ngay cả tôi cũng không biết bản thân mình đã nói những gì. Lúc tôi hít vào một hơi dài định nói tiếp thì nghe tiếng anh ta truyền đến, trong giọng nói ngập tràn ý cười:
“Cô ngước mặt lên nhìn tôi.”
Tôi vốn dị ôm chặt cánh tay phải của hắn, ngay cả đầu cũng vùi vào đó, giờ nghĩ lại thật quá mất mặt. Tôi nghe theo anh ta, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Anh ta hơi nghiêng người nhìn tôi, trong mắt có ý cười khó giấu, khóe miệng cũng cong cong. Cười cái gì thế không biết, nhìn tôi mất mặt vui lắm phải không? Hai má tôi có chút nóng, hơi hạ mi mắt không dám nhìn vào mắt anh ta.
“Tôi có bảo bỏ cô lại đâu...”
Hai mắt tôi đang ảm đạm chính vì một câu nói này mà trở nên lấp lánh lạ thường, quên cả ngại ngùng mà nhìn anh ta một cách kích động:” Thật vậy sao?”
Anh ta lại cười, cưới đến vui vẻ, chỉ thiếu ôm bụng ngã ra đất mà lăn lộn:” Thật. Bạn trai tốt không thể để bạn gái chịu khổ, chịu uất ức.”
Tôi a một tiếng, hai má lại nóng thêm, cứ như bị thiêu đốt. Lúc nãy gấp quá nên bao nhiêu cớ có thể dùng điều lấy ra, giờ mới biết cái gọi là “gậy ông đập lưng ông”.
“Thế sao anh lại dừng lại?”
Dù đang cúi đầu nhưng tôi nghe ra anh ta đang cố nín cười:”Bệnh viện không cho phép chạy xe vào.”
Hả? Tôi ngẩn ra, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về bên phải mình. Đây chẳng phải là nơi tôi muốn đến sao? Bệnh viện thành phố. Đây chính là hậu quả của việc miên man không tập trung đây sao? Có cái hố nào cho tôi chui xuống không? Quá mất mặt rồi, lúc nãy vì hoảng hốt mà tôi còn lớn tiếng như vậy... Bây giờ... nhìn mọi người xung quanh đang tò mò nhìn mình, cái ý nghĩ muốn chui xuống đất trốn lại càng tăng đậm.
Nhưng tôi lại không thể chui xuống đất như trong phim được. Thật là khóc không ra nước mắt, quá mất mặt rồi. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một cách...
Tôi nhanh chóng xuống xe, thao mũ bảo hiểm nhét vào tay anh ta, nói một câu cảm ơn rồi dùng tốc độ tên bắn lao vào trong bệnh viện. Tôi dường như còn có thể thoang thoáng nghe thấy tiếng anh ta đang cười nhạo mình.
“Cô không nghe những gì tôi nói sao?” Hắn ta vừa xuất hiện đã không khách sáo mà quát vào mặt tôi. Câu nói chứa đầy phẫn nộ cùng sát khí làm tôi sợ đến mức nói không nên lời, chỉ theo bản năng tiếp tục tiến đến phòng bệnh.
Hắn không thấy tôi trả lời lại càng giận dữ tóm lấy tay tôi không để tôi đi tiếp:”Cô câm à? Còn không trả lời?”
Thân mình tôi run lên nhè nhẹ, hắn bây giờ...thật đáng sợ.
“Tôi...tôi không biết.”
Hắn ta nhìn sâu vào hai mắt tôi, dường như đang muốn tìm xem lời tôi nói có phải là thật không. Nhưng mà...chẳng phải hắn ta “đọc” được suy nghĩ của tôi sao?
“Cô không ngu ngốc tin rằng việc tôi nói có thể biết suy nghĩ của cô là thật chứ?”
Hắn...hắn ta lừa tôi. Nhưng nếu không thể thì sao...
“Mỗi lần cô nghĩ xấu người khác hay nghĩ những điều vớ vẩn là lại lộ ra vẻ mặt ngu ngốc này.” Hắn nhìn tôi một cách chán ghét, chậm rãi buông cánh tay của tôi ra:”Cô tốt nhất nên tránh xa hắn ra.”
Tôi đứng ngây ra đó nhìn hắn biến mất vào hư không.
Cái tên này cũng quá nhàn rỗi rồi, vô cớ sinh sự, tôi ở cạnh ai thì liên quan gì đến hắn? Hắn không biết việc làm rất khó tìm à? Không lẽ chỉ vì hắn không muốn thấy tôi cùng ông chủ Khang ở cạnh thì tôi phải bỏ việc? Mơ à. Mà tại sao hắn lại không muốn thấy? Chẳng lẽ hắn thích tôi, nên ghen? Tôi rùng mình, có mà mặt trời mọc đằng Tây thì chuyện này mới có thể xảy ra. Tôi cũng quá đề cao bản thân mình rồi. Cũng tại ông chủ Khang gây họa, tôi thế nhưng cũng bị lây bệnh “tự tin thái quá” của anh ta.
Thế là dọc trên hành lang bệnh viện người ta dễ dàng bắt gặp một cô gái không ngừng lẩm bẩm oán trách, đôi lúc còn thở dài chán nản...
Phần Bốn.
“Chào bác ạ.” Tôi vui vẻ nhìn mẹ đang ngồi trong phòng. Mẹ vẫn vậy, ngồi cạnh dường bệnh, dịu dàng nắm lấy tay “tôi”.
Nghe tiếng tôi, mẹ mới chậm rãi xoay người nhìn về hướng cửa:”Mai Lan, là cháu à. Mau vào đây ngồi đi. Ông nhà bác hôm nay không thể đến, cũng may có cháu, không thì bác chắc lại nghĩ vẩn vơ rồi...”
Tôi biết...mẹ sẽ lại nghĩ đến “tôi”, sau đó lại khóc à xem. Hai mắt tôi có chút nóng lên, sóng mũi cay cay. Vội vàng kéo một chiếc ghế nhựa đến ngồi cạnh mẹ.
“Bác ăn trưa chưa ạ?”
“Bác ăn rồi. Còn cháu?”
Giờ tôi mới nhớ ra...từ trưa giờ tôi chưa ăn gì.
“Hôm nay bao tử cháu không tốt, chút nữa cháu mua sữa uống là được rồi ạ.” Không phải tôi nói dối đâu. Bao tử tôi không tốt thật đấy. Chuyện nôn ói lúc nãy cũng thật sự là vì điều này chứ thật ra không liên quan đến anh ta, nhưng ai bảo anh ta lại đúng lúc làm tôi tăng thêm cảm giác muốn ói làm gì. Thấy chưa, đây mới gọi là đổ tội một cách đúng lý hợp tình, chẳng bù với hắn ta...cứ thích đổ lỗi cho tôi. Càng nghĩ càng bất mãn mà...
Lúc tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn của mình thì mẹ đã không còn ngồi cạnh nữa. Tôi vội đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy mẹ đang pha sữa...có lẽ là cho tôi.
“Cháu uống nóng đi, dễ tiêu hóa.”
Tôi có chút ngẩn người, mẹ vẫn luôn chu đáo và cẩn thận như thế.
Tôi nhận lấy ly sữa, mẹ hài lòng mỉm cười, rồi lại nhìn về phía giường bệnh, ánh mắt trở nên ảm đạm, đầy muộn phiền:
“Trúc Linh cũng hay đau thế này. Nó lúc nhỏ ham chơi, cứ bỏ bữa, ép thế nào cũng không ăn... Đến một lần bị đau đến nhập viện nó mới ăn uống cẩn thận hơn...”
Tôi im lặng, cúi đầu nhìn ly sữa trong tay. Trong lòng tôi bây giờ chính là vị ngọt và ấm áp như ly sữa này.
“Chào bác ạ.” Hả? Tiếng ai sao nghe quen thế này?
“ Là cậu đấy à?” Tôi nhận ra giọng nói của mẹ có chút không thích hợp... Dường như không muốn gặp người này nhưng lại dường như cũng không muốn đuổi người đi, mâu thuẫn đến kỳ lạ. Mẹ chưa bao giờ có ngữ điệu như thế này với khách đến.
Tôi tò mò đưa mắt nhìn ra cửa. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy người tới là ai...tôi kinh ngạc đến suýt tí thì quăng luôn ly sữa về phía anh ta.
Vâng, người đến không ai khác chính là ông chủ hiện tại kiêm luôn “bạn trai tốt” trong lời đồn của tôi, người mà vừa giúp tôi nâng vận tốc chạy nhanh vượt mức cực hạn của tôi- ông chủ Khang.
“Sao anh ở đây?”
“Sao cô ở đây?”
Sửng sốt, khiếp sợ, kinh ngạc...qua đi, tôi với anh ta lại cùng lúc mở miệng.
Tôi nhíu mày. Tôi ở đây là đúng rồi, dù gì kia cũng là mẹ tôi, còn người nằm trên giường bệnh...là “tôi”.
Anh ta thì sao? Tôi nhớ “tôi” không có “quen” anh ta.
“Mai Lan, cháu quen cậu ta à?” Mẹ đưa mắt về phía tôi dò hỏi.
Tôi cười gượng, nhìn hắn xách theo một túi trái cây cùng một bó hoa lẳng lặng vào phòng. Rõ ràng lúc nãy không thấy hai thứ này. Có lẽ vừa mua nên mới đến trễ hơn tôi.
“Vâng ạ. Anh ấy là ông chủ của cháu ạ. Cháu làm trong tiệm sách của anh ấy.” Lúc này tôi rất có nghĩa khí mà không nói xấu anh ta. Suy nghĩ xem lát nữa có nên bảo anh ta “thưởng” ình không. Dù gì với thái độ không mấy thiện cảm gì của mẹ với anh ta, nếu mà tôi nói một vài câu không hay, tôi khẳng định mẹ sẽ lập tức tống cổ người này ra ngoài.
Nhưng mà tôi cũng thật tò mò...anh ta rốt cuộc đã làm gì mà khiến ẹ tôi- người rất hòa ái dễ gần lại có thái độ này.
Ông chủ Khang đặt túi trái cây lên kệ tủ, sau đó lấy bó hoa đã có mấy phần héo trong lọ ra thay vào bằng những đóa hồng trắng xinh đẹp. Tôi lại càng thấy kỳ lạ nếu như bình thường đi thăm bệnh mà tặng hoa trắng thì...có chút quái, nhưng điều này cũng không làm tôi kinh ngạc mấy, điều tôi muốn biết ở đây là...sao anh ta biết “tôi” thích hoa hồng trắng?
“Sao anh biết...tôi...à không Trúc Linh thích hoa hồng trắng?” Tôi buột miệng, tuy đã kịp thời sửa chửa nhưng mà tôi lại quên một điều...tôi chỉ mới “biết” mẹ vài ngày thì làm sao biết “Trúc Linh” thích hoa hồng trắng ?!?
Anh ta chưa trả lời thì mẹ tôi đã lên tiếng:”Sao cháu biết con gái bác thích hoa hồng trắng?”
Dĩ nhiên câu hỏi của mẹ là dành cho tôi chứ không phải là anh ta. Tôi lúc này mới vỡ lẽ...tôi sao lại biết? Chính tôi cũng muốn biết điều đó đây.
Đang lúng túng không biết phải giải thích sao với mẹ, ông chủ Khang không biết là cố y hay vô tình lên tiếng trả lời, thành công dời đi sự chú ý của mẹ, mà ngay cả tôi cũng bị câu nói này hấp dẫn.
“Là Phong nói cho tôi biết. Cô biết Phong không?”
Tôi im lặng. Trong đầu hiện lên hình ảnh một chàng trai với mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, hai mắt luôn rực sáng tự tin, trên người toát lên một khí thế khiến người khác không tự chủ mà kính nể. Người này dĩ nhiên là tôi biết. Phong- bạn học chung cấp ba và cùng trường đại học... Đồng thời cũng là người tôi thật sự “thầm thương trôm nhớ” suốt bao năm qua.
Có lẽ nhìn tôi thất thần một bộ dáng nặng nề suy nghĩ, mẹ cười cười kéo lấy tay tôi:” Con bé này...thật là... Cháu làm sao biết thằng Phong được. Nó là bạn của Trúc Linh, dường như rất thân, bác cứ nghe nó nhắc Phong suốt...”
Dĩ nhiên rồi. Phong chình là thần tượng trong lòng tôi, là người tôi yêu thương nhung nhớ mà.
“Chính thằng bé cũng là người đã báo cho bác về chuyện của Trúc Linh, cũng nhờ nó đưa Linh vào viện kịp thời...”
Tôi nhận ra giọng mẹ đã có chút buồn nhưng sau đó lại thay thế bằng tức giận. Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, sau đó theo anh mắt mẹ mà tìm được thân ảnh ông chủ Khang ngồi không xa kia. Cuối cùng thì chuyện gì diễn ra?
Mọi thứ dường như trở nên thật rắc rối.
“Cháu xin lỗi...” Anh ta cúi đầu, nhìn anh ta bây giờ thật khác, giọng nói như nghẹn lại ở cổ, khó khăn lắm mới nói thành lời.
“Xin lỗi thì có ích gì? Cậu có giỏi thì làm cho Trúc Linh tỉnh lại. Không thì bắt thằng em cậu đền tội với pháp luật. Có tiền thì hay lắm sao? Giỏi lắm sao? Rõ ràng người có tội là nó.” Mẹ đứng vụt dậy như muốn chạy thẳng đến đánh anh ta một trận.
Tôi chưa từng thấy mẹ phản ứng kịch liệt đến vậy. Trong lòng rất lo lắng nhưng tôi cũng không biết giữa hai người có cuyện gì...lại còn là liên quan đến tôi. Tôi vội kéo mẹ ngồi xuống ghế:” Bác...bác bình tĩnh lại...”
Giọng nói của tôi đã có chút run rẩy, hai mắt cay cay, nước mắt cũng sắp không kìm được nữa. Cuối cùng là sao thế này?
“Cháu cũng không muốn...nhưng mà...”
Anh ta còn chưa nói hết, mẹ đã tức giận quát thẳng vào anh ta:” Cậu biến đi... Tô biết việc này không liên quan đến cậu... Nhưng chung quy cậu vẫn nghiêng về em trai cậu. Dù gì thì đó cũng là em trai cậu còn Trúc Linh chỉ là người xa lạ. Tôi không cần cậu giả vờ này nọ, Trúc Linh cũng không cần cậu thăm. Hoa quả này tôi không dám nhận.”
Mẹ quăng cả hoa và túi trái cây vào người anh ta. Anh ta lúc này đã đứng dậy, mặc cho bó hoa hồng đầy gai và túi trái cây bay thẳng vào người. Cành hoa hồng xẹt qua mặt anh ta để lại một vết máu khá nổi bật, cánh hoa trắng bay lả tả, rơi trên mặt đất...Khung cảnh này vừa “hoa lệ” lại chứa đầy “tan thương...
Tôi sửng sốt mấy giây trước cảnh tượng này....sau đó mới hấp tấp kéo mẹ lại, đánh mắt về phía anh ta: “Anh mau về đi, nhanh lên, có chuyện gì để sau rồi nói...”
Ý tôi chính là muốn anh ta tạm thời rời đi. Tôi không biết anh ta có hiểu không, chỉ thấy anh ta ngẩn người nhìn về phía tôi và mẹ, gương mặt vô hồn, hai tay buông thỏng, trên mặt vết thương tuy không lớn nhưng vệt máu kia cũng làm cho anh lúc này tăng thêm chút gì đó làm tôi thấy đau lòng. Một người luôn bừng bừng tự tin trước mặt tôi, một người luôn hoạt bát “đả kích” tôi giờ đây lại như thế...
Đến lúc tôi cứ tưởng anh ta sẽ hóa thạch mà ở đó tiếp tục chịu trận, anh ta lại cúi người thật sâu chào mẹ tôi một tiếng rồi ra về. Tôi nhìn bóng lưng anh ta...hình như tôi đã biết thế nào là bóng lưng cô độc trong truyện kiếm hiệp hay nói đến...
“Bác không sao chứ?”
Tôi dìu mẹ ngồi xuống, rót cho bà một ly nước trà từ bình nước giữ ấm trên tủ. Tôi còn nhớ mẹ rất thích uống trà, khi uống trà tâm trạng của mẹ cũng tốt hơn.
“Lúc nãy...đã làm cháu sợ rồi.”
Tôi mỉm cười, lần nữa ngồi bên cạnh mẹ:”Không sao đâu bác...”
Mẹ thở dài nhìn về phía “tôi” đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, gương mặt vẫn chưa khá hơn chút nào.
“Cậu ta là một chàng trai tốt... Nhưng chỉ vì em trai lại làm cho Trúc Linh chịu oan... Bác không kìm được nên có chút quá đáng...Bác biết mình không nên đem tức giận trút lên đầu cậu ta. Từ đầu đến cuối nó không sai. Chỉ có người nhà cậu ta sai...”
Tôi nhíu mày. Im lặng nghe mẹ nói tiếp.
“Em trai cậu ta là người gây tai nạn cho Linh. Mọi người có mặt lúc đó đều thấy người sai là em trai cậu ta...Có điều gia đình cậu ta cũng thuộc dạng có tiền có thế nên cuối cùng em trai cậu ta không bị xử phạt theo pháp luật, mà còn nói ngược lại là do Trúc Linh không tuân thủ luật giao thông nên mới gây hậu quả này.”
Đây chính là người có tiền sao? Tôi khinh thường cười nhạo một tiếng. Nhưng có điều...anh ta sao lại đến đây?
“Vậy...anh ta...?” Tôi ngập ngừng hỏi mẹ, rất sợ mẹ sẽ lại kích động như lúc nãy.
Mẹ chỉ thở dài bất đắc dĩ:”Sự việc qua được mấy ngày thì cậu ta xuất hiện, nói người gây tai nạn cho Trúc Linh là em trai mình. Về chuyện gia đình và em trai đã làm...cậu ta muốn thay mặt nhận lỗi. Nhưng mà bác không chấp nhận, gây ra mọi chuyện, đổ hết cho Trúc Linh rồi làm bộ đến nói một tiếng xin lỗi, bác trai cũng giận lắm... Nhưng mấy ngày liên tiếp nó đều mang hoa và trái cây đến thăm. Sau đó nghe thằng Phong bảo là cũng có quen biết cậu ta, cậu ta thật ra là một người tốt, chỉ là không may sinh trong một gia đình như thế...”
Có nghĩa là mọi việc là do người nhà anh ta làm, còn anh ta là người vô tội nhưng lại muốn gánh hết trách nhiệm... Đây gọi là gì nhỉ? Anh hùng à? Mà theo lời mẹ kể, tôi cũng không biết sao một gia đình không ra gì như thế sao có thể sinh ra một người mang “chính khí” như anh ta...
“Bác và bác trai sau đó cũng dần hòa hoản, có điều nhìn thấy cậu ta lại nhớ đến đám người kia nên lâu lâu cũng không không chế được...”
Tôi thật sự rất khâm phục anh ta, xem ra con người anh ta cũng không đến nổi nào. Nhưng tôi cũng không quên ngượi hại tôi ra nông nổi này là em trai anh ta đâu nhá. Xem như chuyện việc làm với đãi ngộ đặc biệt là thứ anh ta đền bù vậy. Haiz...xem đi, tôi đúng là người tốt mà, gặp được tôi xem như phúc đức của anh ta.
“Gặp được tôi xem như phúc đức của anh ta.” Tôi thì thào lặp lại câu nói này...dường như có chút quen thuộc thì phải?
“Gặp được anh là bất hạnh của em...”
Là...chàng trai đó...nhưng chàng trai đó là ai? Sao không bao giờ nhìn rõ được gương mặt? Tôi...đã quên điều gì? Hay vốn dĩ...đó không phải là tôi?
“Mai Lan, cháu sao thế?”
Tôi giật mình, thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng cười cùng mẹ:”Cháu không sao. Chỉ là đang nghĩ...không biết...cháu có thể ở lại chơi với bác đến chiều được không?”
Mẹ nghi hoặc nhìn tôi:”Không phải cháu còn đi làm sao?”
Tôi cười tủm tỉm, nhớ đến ông chủ “tôi nghiệp” của mình:”Thời gian làm việc của cháu rất tự do, khi nào làm thì anh ta sẽ trả lương lúc đó. Đúng như bác nói, anh ta là một người rất tốt.”
Mẹ có chút ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã thay vào vẻ mặt vui vẻ:”Tốt quá. Nói chuyện với cháu bác luôn có cảm giác quen thuộc, cứ như là con gái mình vậy...Cháu ở đây...bác cũng đỡ buồn phần nào...”
Tôi theo ánh mắt mẹ nhìn về người nằm trên giường... Người nằm đó...may mắn biết bao nhiêu, nhưng lại... không biết quý trọng.
Phần Năm.
Tôi rảo bước đến con phố cũng xem như quen thuộc.
Nhìn ngôi nhà cổ đầu phố, bước chân của tôi có chút khựng lại. Đây là nhà chú Bảy, cố đưa mắt nhìn vào sâu trong sân, tôi muốn xem cái chiếc Vespa kia có ở đây không. Không để tôi thất vọng, cái bóng dáng màu đen đầy phong cách kia đang sừng sửng trong sân nhà người ta.
Nhớ đến ánh mắt trước khi rời đi của anh ta, bước chân của tôi bất giác cũng nhanh hơn. Ánh mắt đó chứa rõ đau đớn, tuyệt vọng.
Tôi không hiểu, thật sự không hiểu tại sao anh ta lại có ánh mắt đó?!? Chỉ là xin lỗi giùm em trai, chỉ là ba mẹ tôi không chấp nhận... nếu anh ta để lộ ánh mắt buồn bã tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng sao lại là đau đớn, tuyệt vọng? Ánh mắt đó cách đây không lâu tôi cũng có...nhưng là vì hận, vì sợ. Còn anh ta? Chuyện của em trai làm sai, anh ta có gì để hận hay sợ?
Đứng trước cửa tiệm có chút cũ kỹ, hai chữ Thư Phong viết theo kiểu thư pháp bay bổng nhưng không cầu kỳ, toát lên vẻ thanh nhã, tôi có chút thất thần... Cửa không mở, anh ta không có ở đây.
“Bạn gái thằng Khang, hai đứa cãi nhau à?”
Tôi giật mình, thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ. Gọi tôi như thế thì chỉ có dì Lam. Tôi xoay sang nhìn dì, cười gượng:
“Không ạ. Hôm nay anh ấy đến bệnh viện...” Tôi chợt nghĩ không biết dì Lam có biết chuyện này không? Nếu không, tôi tự tiện nói ra không phải hơi mất lịch sự sao? Dù gì đây cũng là chuyện riêng của anh ta. Lúc này tôi thật sự đã quên mất đoạn đối thoại ban nãy của anh và dì...
Tôi quyết định lảng sang chuyện khác:”Dì...dì biết anh ấy đang ở đâu không?”
Gương mặt dì Lam sau khi nghe tôi nói đầu tiên có chút giật mình hiểu ra rồi lập tức chuyển sang lo lắng:
“Nếu nó mới từ bệnh viện về thì cháu ra bờ kè dưới kia tìm thử đi. Nhanh lên. Nhớ coi chừng nó đó.”
Tôi thấy dì có vẻ lo lắng, định hỏi thêm vài câu thì dì lại tiếp tục hối tôi đi tìm anh ta. Nhìn dì lo lắng, căng thẳng, tôi bất giác cũng bị lây nhiễm, gật nhẹ đầu với dì Lam, tôi chạy vội về hướng bờ kè.
Cách con phố này hai trăm mét về phía nam có một con sông chảy qua. Dọc theo con sông được xây dựng một bờ kè đá, còn trồng thêm cây xanh và hoa cỏ... Nơi này rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Tôi đứng ở đầu bờ kè, hai tay chống gối, thở hổn hển, ,miệng thì không ngừng lẩm bẩm tự trách. Mắc mớ gì phải chạy như bị ma đuổi thế kia, đi từ từ rồi cũng tới mà, chạy chi cho giờ mệt muốn ngã ra tại chỗ luôn.
Lại nhớ tới vẻ mặt dì Lam lúc nãy, tôi không thể không tiếp tục liều mình mà chạy đi tìm anh ta. Bờ kè này cũng không dài lắm..chỉ cỡ khoảng trên dưới một ngàn mét, cứ cách khoảng chừng hơn hai trăm mét thì có một khu vực bậc thang dẫn đến gần mặt sông, buổi chiều mà ra đó ngồi ngắm cãnh hóng gió thì là số một. Nhưng bây giờ cái số một này không còn quan trọng nữa, việc của tôi là phải tìm ra cái tên thần trí đang không bình thường kia. Không lẽ anh ta nghĩ không thông nên ra đi nảy sông cho tỉnh đó chứ? Nghĩ đến đây, bước chân của tôi lại nhanh hơn, mồ hôi ướt đẫm cả lưng và trán, không ngừng di chuyển hai mắt quét khắp trên khu bờ kè.
Lúc tôi rời bệnh viện, mặt trăng và mặt trời đã cùng nhau xuất hiện... Nghe bí ẩn thế thôi chứ nói trắng ra là mặt trời sắp lặn mất tung mất tích, còn trăng thì mọc sớm đấy. Hôm nay là đêm trăng tròn, trăng thật to và sáng, trời đêm nay không mây, đặc biệt tĩnh lặng.
Tôi tìm thấy anh ta ở đoạn gần cuối của bờ kè. Anh đứng dưới những bậc thang gần với mặt sông, lẳng lặng đứng đó. Tôi đứng trên bờ kè, tựa vào lan can cách đó nhìn về hướng anh... Một người phía trên một người phía dưới cứ thế mà lẳng lặng dưới anh trăng...
Anh nhìn xa xăm về phía trăng treo trên mặt nước, như đang suy nghĩ điều gì. Tôi nhìn anh, thất thần.
Con người dưới ánh trăng kia lần nữa cho tôi thấy bộ dáng cô độc, lạc lỏng... Trong bất giác, tâm có chút không yên.
“Thế nào? Yêu hắn rồi sao?”
Tôi giật mình vì tiếng nói đột nhiên xuất hiện, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Giọng nói này với tôi mà nói...đã quá quen thuộc rồi.
“Anh luôn áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác thì phải.” Tôi vẫn không thu hồi tầm mắt của mình khỏi anh. Con người kia bây giờ thật khiến người khác phải lo lắng.
“Cô không biết chính em trai hắn ta làm cô ra nông nổi này sao?” Giọng nói của hắn đè thấp, như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Tôi im lặng vài giây, sau đó mới thản nhiên cười, cũng không nhìn hắn lấy một cái:”Lỗi là của em trai anh ta. Anh ta thì có liên quan gì? Sao phải bận tâm?”
Tôi vừa dứt lời thì hắn ta bật cười, cười một cách điên cuồng, trong giọng cười chứa đầy hận ý. Lần này tôi cũng không nhịn được mà nhìn về phía hắn, nhìn vẻ điên cuồng trên mặt hắn, tôi bỗng nhiên hoảng hốt, nhịp tim tăng nhanh một cách kỳ lạ.
“Ha ha... Từ khi nào mà cô có thể rạch ròi được như thế nhỉ? Cô cũng biết không nên đổ tất cả lỗi lầm lên người vô tội ư? Ha ha...” Hắn ta vừa cười vừa nhìn tôi mà hỏi, sau đó im lặng vài giây, thu lại nụ cười, hai mắt sắc lạnh, quát to:” Nực cười. Nếu cô là người như thế thì cô đã không phải đền tội. Nếu cô có thể như thế thì đã không có nhiều oan hồn như thế.”
Theo từng câu từng chữ thoát ra từ miệng hắn, tim tôi càng đập dồn dập mang theo cả đau đớn khó hiểu, thân mình không khống chế được, vô lực theo các song chắn mà một đường trượt xuống tạo thành tư thế ngồi quỳ, một tay cấu nơi trái tim đang giằng xé, một tay chống trên mặt đất để thân mình không ngã.
Tôi đưa hai mắt mờ mịt ngước nhìn hắn, hắn ta từ trên nhìn xuống tôi, trong phút chốc, tôi cảm giác như mình là một tội nhân đang chờ hành hình...mà hắn chính là người cầm đao.
Trong lòng hoảng hốt không thôi, tôi đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm một người giúp đỡ đưa mình rời đi.
Nhưng vừa nhìn, trong lòng tôi chấn động không thôi. Tôi sợ hãi nhìn hắn, ngay cả nói cũng trở nên lắp bắp:”Bọn họ...bọn họ...”
“Ý cô là...” Hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi đó tất cả mọi người đều yên tĩnh dừng lại tại một khoảnh khắc nào đó...Dòng thời gian...như dừng chảy.”...Họ sao?”
Tôi nặng nề gật đầu. Bây giờ ngay cả một cử động đơn giản như thế đối với tôi cũng khó khăn, mồ hôi từ trán theo thái dương lăn xuống má lướt qua miệng, một vị mặn vừa xa lạ vừa quen thuộc kéo đến...đây là vị mặn của mồ hôi hay vị mặn chát của lòng tôi lúc này...?
“Tôi đã dừng thời gian. Họ...quá phiền phức.” Đôi mắt đen kia...lần nữa hóa sang màu đỏ khát máu. Tôi ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào đó cũng không có, vội vã cúi đầu lẩn trốn ánh mắt sắc lạnh, điên cuồng kia... Trong lòng vẫn không ngừng tự hỏi, cuối cùng tôi đã làm gì để hắn lộ ra bộ dáng này?
“Mai...Lan...?!?” Có người gọi “tôi”, giọng nói ngập ngừng có phần không xác định, nhưng tôi vẫn nhận ra giọng nói này, không phải của hắn ta mà là của...ông chủ Khang.
Tôi hoảng hốt nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, anh ta đã bước đến rất gần chỗ tôi và hắn, chỉ cách khoảng bốn, năm mét. Tôi như không tin vào mắt mình, anh ta...sao có thể thoát khỏi sự khống chế thời gian của hắn?
“Mai Lan, là cô sao?” Anh ta vừa hỏi vừa dời bước chậm rãi về phía tôi.
Dưới ánh đèn vàng cam phía xa nơi sát con lộ, thật khó để soi rõ nơi tôi đang ngã quỵ. Tôi khó nhọc hé ra một nụ cười khi anh đến cạnh tôi, một nụ cười nhợt nhạt, dù sao thì bây giờ, ít ra, tôi vẫn còn một người bên cạnh...
“Cậu nhớ lại?” Hắn ta không nhìn chăm chăm vào tôi nữa mà chuyển sang nhìn ông chủ Khang, ánh mắt kia vẫn là cừu hận, hai tay cũng nắm chặt thành quyền như đang kiềm chế không lao vào cho ông chủ Khang một trận.
Ông chủ Khang vẫn không nhìn hắn ta, chỉ cẩn thận dùng tay gạt đi mồ hôi trên trán tôi, rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi... Tôi ngơ ngác nhìn anh, thân thể và tinh thần cũng dần buông lỏng.
“Tôi không biết anh đang nói gì?” Sau khi giúp tôi đứng dậy, tựa người vào anh, ông chủ Khang mới nhìn hắn ta, nhíu mày nghi hoặc.
Hắn chăm chú nhìn vào ông chủ Khang như nghiền ngẫm điều gì đó:”Nếu thế...cậu không sợ tôi sao?”
Tôi có đưa mắt nhìn ông chủ Khang, anh vẫn cứ thản nhiên đối diện với ánh mắt rực lửa của hắn, không một tia sợ hãi:”Tôi chỉ cảm thấy...mình cần phải bảo vệ cô ấy. Anh là ai...cũng chẳng quan trọng...”
Câu nói của anh nghe thật nhẹ nhàng nhưng nó như một viên đá rơi xuống mặt nước yên ả kia, làm khuấy động tầng tâng lớp lớp sóng nước... Mà lòng của tôi bây giờ chính là mặt nước kia.
Hắn hình như cũng bị câu nói của anh làm cho sửng sốt, đến tận mấy phút sau hắn mới cất tiếng cười thật to... Trong không gian yên tĩnh này, tiếng cười của hắn đặc biệt rùng rợn, tôi sợ hãi dùng tay nắm chặt lấy cánh tay của ông chủ Khang, thân mình cũng bất giác run nhè nhẹ.
“Không sao đâu.” Anh như cảm nhận sự sợ hãi, bất an của tôi, bàn tay đang khoác qua vai để tôi tựa vào người nhè nhẹ vỗ lên vai tôi như trấn an.
“Tôi thật không ngờ...dù cậu không khôi phục trí nhớ...vẫn một lòng “tình thâm ý trọng” với cô ta.” Bốn chữ kia dường như là từ kẽ răng hắn ta mà rít ra, tôi như nghe được tiếng ma sát của răng với răng. Thật đáng sợ.”Tôi không biết tại sao cậu có thể bỏ qua ma chú của tôi, nhưng những gì cô ta phải vượt qua...cậu...giúp không được.”
Tôi nghe từng câu hắn nói, suy nghĩ không khỏi rơi vào hỗn loạn.
Hắn nói thế là có ý gì?
Anh ta...ông chủ Khang...là ai?
Khôi phục trí nhớ?
Trí nhớ có liên quan đến tôi sao?
Ông chủ Khang có thể phá bỏ ma chú của hắn?
Còn nữa...ông chủ Khang...có phải là chàng trai tôi đã thấy trong “ký ức”?
Mọi chuyện đã rắc rối, bây giờ lại càng rắc rối hơn.
Tôi...phải làm sao đây?
Phần Sáu.
Tôi cứ như thế, chìm đắm trong vô vàn câu hỏi không đáp án.
Tại sao chỉ một lần tai nạn xe cộ lại có thể dẫn dến nhiều chuyện không tưởng như thế?
Tôi cũng chỉ là một người bình thường nhưng tại sao mọi thứ xảy ra với tôi đều không một chút bình thường?
Tôi cuối cùng đã làm những gì? Đã gây ra chuyện gì? Tại sao tôi lại không nhớ gì về chuyện này?
Tôi, hắn ta và anh...cuối cùng là như thế nào?
“Mai Lan... Mai Lan... Cô không sao chứ?”
Tôi cảm thấy như có ai đang lay nhẹ mình. Nhưng tôi vãn không tài nào thoát ra được những suy nghĩ vẫn chưa đâu vào đâu này.
A...!!! Đầu tôi lại đau. Tôi dùng tay xoa huyệt thái dương, cố xoa dịu đau đớn, nhưng dường như điều này không có ích. Tôi đau đến mức muốn ngất đi, hai mắt cũng bắt đầu tối sầm.
Vẫn có tiếng gọi quanh quẩn bên tai tôi, cả người tôi được ai đó ôm vào lòng, chắc là ông chủ Khang, chỉ có anh ở cạnh tôi lúc này.
Ý thức của tôi chính thức chìm vào bóng tối.
“Tại sao em không thể ở bên anh? Anh không tốt bằng cậu ta ư” Chàng trai nhìn bóng lưng cô gái dưới tán cây, ánh nắng xuyên qua khe lá rủ lên mái tóc dài đen mượt càng làm cho cô gái trở nên có sức hút kỳ lạ.
Cô gái nghiêng đầu nhìn cánh bằng lăng theo gió không ngừng bay đi, trong giọng nói ẩn chứa đầy muộn phiền:”Không phải anh không tốt, mà vì người em yêu là anh ấy.”
Chàng trai lẳng lặng nhìn một vài cánh hoa tím rơi trên vai áo cô, cánh hoa bình thường, lẻ loi không rực rỡ, không tràn đầy sưc sống như một đóa hoa trọn vẹn xinh tươi, nhưng nó thật nổi bật trên nền váy trắng kia...Cũng giống như cô, một cô gái không đẹp động lòng người, không dịu dàng hiền thục như những thiên kim tiểu thơ khác, nhưng giữa những con người đó...cô lại thu hút nhiều ánh mắt nhất.
“Nhưng người em lấy chỉ có thể là anh...” Chàng trai nói rất nhẹ, rất nhẹ...phảng phất như những cánh hoa đang rơi kia...
Cô gái mỉm cười, cười buồn:”Đúng vậy. Nhưng không phải vì em sợ bọn họ.”
Chàng trai lại im lặng, sau đó tiến gần đến bên cô gái:”Anh biết em vì điều gì mới lấy anh. Nhưng...em không sợ cậu ta sẽ hận em sao? Dù gì cậu ta cũng không biết...”
Lần này đến lượt cô gái im lặng, tay vuốt ve cánh hoa tím vừa lấy xuống trên vai. Cánh hoa mềm mại, chỉ một chút sức cũng có thể làm nó rách tan, giống như cô lúc này...thật mong manh.
Chàng trai định nói gì đó thì tiếng hát trong trẻo của cô gái vang lên hòa cùng tiếng gió, giọng hét nhẹ nhàng, mềm mại như những cánh hoa tím kia theo gió mà lướt đi, giống như cô hy vọng gió sẽ đem chúng đến với ai đó:
“Tình ta như gió mây trôi lững lờ
Tìm lại những tháng năm yêu dại khờ
Người nơi ấy có hay em đợi chờ
Nguyện mãi muôn đời yêu người thôi.
Dù xa xôi ở nơi chân trời nào
Lời yêu xưa vẫn sắt son một lòng
Dù ai kia đã quên câu hẹn thề
Lòng vẫn mong chờ mãi người ơi.
Dù xa xôi ở nơi chân trời nào
Lời yêu xưa vẫn sắt son một lòng
Ngày nào tim này còn hơi thở
Vẫn luôn mong chờ mãi người ơi.
......”
Chàng trai chìm đắm trong từng lời hát câu ca của cô gái, như có điều suy nghĩ chàng trai khẽ cúi đầu, ánh chiều tà trải bóng chàng trai trên nền đất đặc biệt lẻ loi.
“Em thà để cậu ta hận em sao?”
Lần này cô gái cười nhưng là nụ cười hạnh phúc, đôi mắt nhìn xa xắm cứ như người con trai cô yêu quý đang ở đó mỉm cười cùng cô.
“Càng tốt. Như thế anh ấy sẽ không đau lòng.”
Chàng trai nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi cô gái, khóe miệng cũng bất giác cong lên, một nụ cười tự giễu.
“Nếu như anh gặp em trước, em sẽ yêu anh sao?”
Cô gái không cần nghĩ đã lập tức trả lời chàng trai:”Sẽ không.”
Câu trả lời dứt khoát của cô gái làm thân thể chàng trai khẽ run, hai bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng đôi mắt nhìn cô gái vẫn rất dịu dàng, không một tia giận dữ, căm tức:”Vì sao...anh...cậu ta...?”
Chàng trai cố giữ bình tĩnh, nhưng lời nói hỗn loạn đã bán đứng anh...
Cô gái lúc này mới nhìn thẳng vào mắt chàng trai, trong giọng nói nhẹ nhàng xa lạ ban đầu đã xuất hiện một tia ấm áp:”Anh là một chàng trai rất tốt. Cho dù là xuất thân hay học vấn đều trên anh ấy, nhưng em yêu là bản thân, là con người anh ấy chứ không phải những thứ này. Trừ khi...anh ấy vốn không tồn tại trên đời này. Không thì dù là chân trời góc biển, em vẫn sẽ tìm, vẫn sẽ chờ...”
Đây là lý do vì sao cô hay hát những ca từ đó? Chàng trai nhắm hai mắt, nụ cười kia khiến người khác phải đau lòng.
Cô gái nhìn chàng trai ngước mặt về phía hoàng hôn, hai mắt nhắm khẽ, trên môi là nụ cười cay đắng, đôi mắt cô không tự chủ mà dời đi, cô không dám nhìn anh. Là cô...nợ anh, nợ rất nhiều.
Trong chiều tà này, cô và anh đứng cạnh nhau nhưng phảng phất như xa nhau ngàn dặm.
Dưới tán bằng lăng cánh tím tung bay theo gió, cô và anh như cùng họa lên một bức tranh thanh bình cũng không kém phần mỹ lệ. Song, có ai biết, chỉ có anh một mình cằm bút...
Đôi mắt dịu dàng, nụ cười hạnh phúc kia...là dành cho ai?
Chàng trai cúi người nhặt một cánh bằng lăng nhỏ bé, dịu dàng nâng niu trong bàn tay to lớn:”Dù như thế nào đi nữa...anh cũng sẽ quý trọng, bảo vệ em bằng tất cả những gì anh có... Dù rằng...người em yêu không phải là anh.”
Cô gái lần đầu tiên nhìn thẳng chàng trai bằng ánh mắt không phải xa lạ. Ánh mắt kia...là kinh ngạc, là đau xót.
Nhưng dường như chàng trai lại rất vui, có lẽ vì ít ra cô gái đã dành cho anh một chút gì đó tựa như tình cảm.
Chàng trai bước đến trước mặt cô gái, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi phần tóc bị gió thổi tán loạn che khuất một bên má ra phía sau tai cô gái.
Ánh mắt đó...nồng nàn yêu thương...
Bàn tay đó...ấm áp dịu dàng.
“Dù xa xôi ở nơi chân trời nào
Lời yêu xưa vẫn sắt son một lòng
Ngày nào tim này còn hơi thở
Vẫn luôn mong chờ mãi người ơi.”
Giọng hát chàng trai không trong trẻo như cô gái...
Giọng hát của chàng trai trầm ấm, có chút khàn không ngừng quanh quẩn bên tai cô gái.
“Em cứ để tim mình hướng về hạnh phúc của em. Còn anh...anh cũng thế, hướng về hạnh phúc của mình...hướng về em. Một ngày nào đó khi em mệt mỏi, không cần em phải quay đầu, vì anh sẽ như cái bóng của em... Lúc em mệt mỏi, anh nhất định sẽ phát hiện ra, anh chắc chắn sẽ bước đến bên cạnh làm chỗ tựa cho em. Em chỉ cần làm những điều em muốn..Nhưng em..đừng bắt anh buông tay, anh không làm được.”
Cô gái bật khóc. Nước mắt lăn dài trên má.
Chàng trai nhìn cô, dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt. Anh có thể để cô tiếp tục yêu người kia nhưng không thể mất cô.Hãy để anh ích kỷ...giữ lấy cô bên mình.
Cô gái xoay người, đưa lưng về phía chàng trai... Cô đang hoảng sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ mềm lòng.
Tay chàng trai khựng lợi, miệng nâng lên một nụ cười chua xót...
Thu lại tay mình. Như chợt nhớ điều gì, chàng trai chăm chú nhìn nơi đầu ngón tay, nơi đó vẫn còn cảm giác ẩm ướt... Chàng trai mỉm cười, nhưng lần này là nụ cười hạnh phúc. Nước mắt này...là vì anh mà rơi.
Tôi nhìn chàng trai và cô gái, nghe từng câu từng chữ một, nước mắt cũng bất giác rơi không ngừng. Tôi dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng dao động cảm xúc của cô gái kia, cũng cảm nhận được tình cảm sâu nặng chàng trai dành cho cô gái...
Nhưng tại sao gương mặt chàng trai và cô gái khi tôi bắt đầu tìm ra đó là ai đều bất giác nhòe đi như bao phủ một lớp sương mù. Tôi chỉ nhận ra giọng nói của cô gái rất giống với giọng nói của “tôi” trong ký ức lúc trước. Nhưng còn chàng trai này...lại không phải chàng trai đã từng xuất hiện trong những đoạn ký ức kia.
Như vậy nghĩa là lại xuất hiện thêm một người nữa... Chàng trai này...là ai?
Phần Bảy.
Hình ảnh hoàng hôn phía xa kia dần biến mất thay vào là bình minh rực sáng.
Vẫn dưới tán bằng lăng kia, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi chàng trai.
Chàng trai mặc một chiếc sơ mi trắng, quần kaki đen lẳng lặng đứng dưới góc bằng lăng.
Tôi nhẹ nhàng tiến đến gần đó, muốn đưa tay chạm đến gương mặt mờ ảo kia... Tại sao tôi không thể nào nhớ được gương mặt này là của ai? Rõ ràng là quen thuộc đến thế....nhưng sao không tài nào nhớ nổi.
Chàng trai nhìn về hướng tôi mỉm cười. Tôi biết rõ anh ta không thấy mình, tất cả chỉ là trùng hợp. Nhưng nhìn nụ cười kia trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Chàng trai vươn nhẹ bàn tay về phía trước đón lấy cánh bằng lăng rơi theo gió sớm, sau đó chậm rãi đưa cánh hoa áp vào một bên má mình như muốn cảm nhận điều gì đó từ nó.
Chàng trai nhẹ nhàng, cẩn thận từng ly từng tí như đang nâng niu một báu vật, cứ như trong tay anh là người con gái ấy.
Tôi bỗng chốc muốn ôm lấy anh... Anh... tại sao có thể hy sinh nhiều đến thế?
Cảm giác này...là sao? Tim như thắt lại.
“Mai Lan...cô sao thế?”
“Mai Lan, mau tỉnh dậy.”
“Mai Lan, Mai Lan...”
Tôi sắp chạm đến gương mặt kia thì bị tiếng gọi ồn ào kéo đi mất. Đúng vậy, là kéo đi. Tiếng gọi đó như hóa thành một sợi dây vô hình kéo tôi rời khỏi nơi này.
Hai mắt mơ mơ màng màng nhìn gương mặt nhập nhòe không rõ. Là anh sao? Chàng trai dưới gốc bằng lăng? Chàng trai có đôi mắt buồn? Chàng trai có nụ cười ấm áp nhưng bao phủ chua xót? Chàng trai làm lòng tôi như tan rã...
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt như bị phủ sương kia. Thật lạnh. Sao lại lạnh như thế?
“Cô sao thế?”
Bàn tay trên má bị một bàn tay to lớn khác giữ lại... Bàn tay này...cũng thật lạnh.
“Này, cô làm gì thế?”
Tôi chớp mắt cố nhìn rõ gương mặt của người trước mắt...
“Sao...sao lại là anh?” Tôi nghi ngờ nhìn ông chủ Khang. Rõ ràng người tôi thấy lúc nãy là chàng trai kia, sao bây giờ lại biến thành ông chủ Khang rồi?
Ông chủ Khang nhíu mày, có chút không vui:”Không phải tôi thì là ai? Cái tên mặt trắng bệch dọa người kia à?”
Mặt trắng bệch? Tôi nhất thời không nghĩ ra người anh nói là ai. Mấy phút sau mới sửng sốt bật người dậy:”Hắn...hắn ta...đã đi rồi?” Vừa hỏi tôi vừa xoay người tìm kiếm.
Ông chủ Khang xoa xoa một bên cánh tay nhìn tôi không đáp. Tôi lúc này mới nhớ từ khi mình tỉnh dậy đã tựa trên cánh tay, nằm gọn trong lòng của anh, gương mặt xoạt một cái nóng bừng.
“Tôi còn tưởng cô cứ nằm thế luôn chứ. Tuy tôi không ngại cô chủ động yêu thương nhung nhớ tôi, nhưng mà tôi cũng không thích tay chân mình tê cứng đâu.”
Tôi không phản bác, chỉ lẳng lặng cúi đầu. Thật ra tôi không định im lặng thế này, mà chỉ vì đột nhiên nhớ tới lúc nãy anh che chở tôi trước hắn ta...
Nghĩ đến hắn, tôi không khỏi thở dài, tại sao hắn luôn lơ đãng lộ ra cừu hận với tôi? Đôi mắt đó khiến tôi vừa sợ hãi lại vừa đau xót.
“Cô lại ngẩn người gì đó?” Giọng nói của anh có chút mất hứng, dường như rất không thích biểu tình ngây người của tôi.
Tôi đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Nơi này là chỗ anh ta đứng lúc trước. Nhìn hình ảnh trăng phản chiếu trong mặt nước, tôi lại lâm vào suy tư. Mặt trăng trên nước kia chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến nó xao động không yên.
“Trăng rất đẹp phải không?” Không biết từ lúc nào, anh đã tiến đến ngồi cạnh tôi, tay chạm vào mặt trăng phản chiếu trên nước, hình ảnh lập tức nhòe đi, tản ra sau đó rất nhanh lại hợp lại một chỗ.
“Anh nghĩ...người ta sẽ chọn chạm vào mặt trăng phản chiếu này...hay là ánh trăng bàng bạc phía xa kia?” Tôi không trả lời câu hỏi của anh, đưa mắt nhìn về ánh trăng sáng đã treo rất cao, hai mắt có chút mơ hồ.
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh chuyển đến trên người mình, rất lâu sau anh mới thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng đáp:”Nếu là con người...đều sẽ chọn chạm tay đến ánh trăng trên nước.”
Tôi mỉm cười. Đúng vậy. Đa số con người đều nghĩ chạm đến ánh trăng trên mặt nước mà không phải ánh trăng chân thật kia.
“Vì sao?” Tôi vẫn rất muốn biết vì sao anh lại nghĩ như thế... Liệu có phải cùng suy nghĩ với tôi?
Anh im lặng, sau đó nhanh chóng tóm lấy tay tôi đưa đến ánh trăng phản chiếu kia, lúc tôi vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì anh xoay sang nhìn tôi, mỉm cười:”Rất đơn giản phải không?”
Bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẻo, cổ tay nơi bị anh giữ lại rất ấm. Hai cảm giác đan xen làm cho tôi rối loạn. Bàn tay này dường như rất giống bàn tay trong ký ức kia, dịu dàng và ấm áp.
Tôi giật mình. Sao tôi lại biết bàn tay trong ký ức kia thế nào? Cô gái đó...thật sự là tôi sao?
Tôi vô thức dùng bàn tay không bị giữ chạm vào gương mặt đang mỉm cười với tôi. Đây thực sự là người con trai đó sao? Người sẵn sàng bỏ ra tất cả vì một người không yêu mình?
“Cô...sao thế?” Giọng nói của anh kéo tôi về với hiện thực, tôi ngượng ngùng thu lại tay mình trên mặt anh, đồng thời cũng rút tay đang bị anh giữ về. Tôi dạo này hay lẫn lộn giữa thực tế và một vài ký ức kỳ lạ mà tôi đột nhiên nhớ ra.
“Không có gì. Lúc nãy anh nói gì?”
Anh nhìn tôi thật sâu, sau đó thở dài bất đắc dĩ:”Tôi hỏi cô, rất đơn giản phải không?”
Tôi ngẩn ra. Ý anh là gì? Đơn giản cái gì? Chẳng lẽ trong thời gian tôi lâm vào “ảo giác” thì có chuyện gì xảy ra à?
Tôi cúi đầu, bắt đầu sám hối trong tư tưởng. Người mà mình nói chuyện cùng... lúc nào cũng ngây người không tập trung...Gặp tôi là anh ta thì tôi cũng phát điên nữa là...
Nhưng mà...tôi cũng hết cách. Tự nhiên dạo này cứ hay ngẩn người nghĩ lung tung, dường như tôi sắp mở ra một cánh cửa bí ẩn nào đó trong đầu rồi thì phải?!
Mắt vô tình nhìn thấy một vài giọt nước nhỏ còn chưa kịp khô trên đầu ngón tay, lại nhìn về phía mặt sông vẫn đang phản chiếu ánh trăng...chỉ là đã nhỏ đi rất nhiều, kết hợp hành động trước đó cùng câu hỏi của anh, tôi cuối cùng cũng hiểu ra ý anh là gì.
“Người ta luôn chọn hướng dễ mà đi...” Tôi mỉm cười, ngây ngốc nhìn bàn tay của mình. Anh ta và tôi...có cùng suy nghĩ đấy chứ. Mặc dù hầu hết mọi người đều có trả lời giống đi nữa, nhưng chưa chắc đã vì cùng một lý do.
“Tôi cứ tưởng cô sẽ bảo tôi nói lại từ đầu...” Anh dừng một chút, đưa tay mình khuấy động mặt nước nơi phản chiếu ánh trăng:”Những thứ dễ dàng chạm đến...thì sẽ dễ tan biến.”
Tôi bật cười thích thú, hai mắt dường như cũng cong cong thành một đường như trăng khuyết, dĩ nhiên đây chỉ là trong cảm tưởng của tôi.
Anh ta nghe tiếng tôi cười, nhướng một bên mày xoay sang nhìn tôi:”Có gì đáng cười à?”
“Câu nói của anh...” Nhắc đến là tôi lại không kìm được mà cười càng to hơn. Cần gì giữ dáng vẻ thục nữ trước anh ta chứ. Anh ta cũng không phải người tôi thật sự yêu...không phải là Phong.
“Câu nói của tôi thì làm sao?” Anh nhăn mặt, bắt đầu khó chịu.
Tôi cố gắng nín cười, nhưng giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn nghe rất quái:”Nói lại từ đầu...làm tôi nhớ đến một thời Khắc Việt- Yêu lại từ đầu.”
Oạch, mặt anh ta dưới ánh trăng bàng bạc...từ từ tối sầm lại...
“Vớ vẩn.” Anh bĩu môi khó chịu thốt ra hai chữ.
Tôi nhìn anh, hai mắt chớp chớp không thể tin. Xem kìa...ông chủ Khang của tôi lại có một bộ dáng trẻ con đáng yêu đến thế.
Tôi lê lết thân mình đến ngồi cạnh ông chủ Khang. Dùng vai mình đẩy nhẹ anh, người ta là vai đầy vai, nhưng ai bảo tôi thấp hơn, ngay cả ngồi thì cũng thế thôi.
“Ông chủ Khang...” Kèm theo một nụ cười nịnh nọt, lấy lòng:”Anh hát cho tôi nghe bài đó đi.”
Ông chủ Khang liếc tôi một cái, nhàn nhạt mở kim khẩu:”Tại sao tôi phải hát. Có ông chủ nào hát cho nhân viên nghe à? Hơn nữa lại còn là “Yêu lại từ đầu”. Cô đang định ám chỉ với tôi điều gì đấy à?”
Nụ cười trên môi tôi khựng lại giây lát, chỉ là giây lát thôi, não cấp tốc vận động, nhanh chóng tìm ra một vài cái lý do đúng lý hợp tình.
“Anh là bạn trai tốt mà. Bạn trai tốt thì không được làm bạn gái buồn.” Tôi chớp mắt nhìn anh. Trong lòng thì hừ lạnh, câu này là do anh nói, anh dám phản bác xem, tôi lập tức cho anh vinh hạnh làm con rể Long Vương.
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười... Nụ cười đó...làm tôi rùng mình, cảm giác cứ như tự dâng mình cho cọp vậy.
“Rất khó để đến với nhau.
Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình.
Mình đã hứa với nhau những gì.
Mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa
Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa...”
Giọng hát của anh không hay, nhưng lại mang cho tôi cảm giác ấm áp và quen thuộc. Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa...
”Tôi chỉ cảm thấy...mình cần phải bảo vệ cô ấy.”
”Dù như thế nào đi nữa...anh cũng sẽ quý trọng, bảo vệ em bằng tất cả những gì anh có... Dù rằng...người em yêu không phải là anh.”
Trong đầu tôi bỗng vang lên câu nói của anh và chàng trai... Dường như chúng có liên quan đến nhau thì phải?
“Thế nào? Tôi hát hay quá nên làm cô sửng cả người à?”
Tiếng nói của anh lần nữa kéo tôi về với thực tại. Tôi mỉm cười nhìn anh đang đắc ý, đây rõ ràng là một đứa bé to xác đang chờ được khen ngợi.
“Anh hát hay lắm, hát tiếp vài bài cho tôi nghe đi.” Đột nhiên rất muốn nghe tiếp. Dường như chỉ cần anh hát, tôi sẽ nhớ lại nhiều hơn.
“Đêm nay cô ngồi đây với tôi, tôi sẽ hát cho cô nghe. Thế nào?”
Tôi ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ ngay lập tức gật đầu đồng ý. Đêm nay trời không gió, thời tiết nóng nực, ngồi đây cả đêm cũng không sao. Để xem tôi có nhớ lại chút gì về chàng trai kia không...
Anh quả nhiên giữ lời hứa, hát cho tôi nghe hết bài này đến bài kia... Từ “Cháu lên ba”, “Cả nhà thương nhau” đến “Bố là tất cả”... Tôi quả nhiên đã cảm giác đúng phần nào...không thể tin con sói đội lốt cừu ngồi bên cạnh được.
Đến lúc hai mắt tôi nặng trĩu, không chịu được mà ngã vào vai anh lim dim, bên tai thoáng qua mấy câu hát quen thuộc:
“Dù xa xôi ở nơi chân trời nào
Lời yêu xưa vẫn sắt son một lòng
Ngày nào tim này còn hơi thở
Vẫn luôn mong chờ mãi người ơi.”
Là anh sao? Chàng trai có đôi mắt buồn?
Bất giác..cả tôi và anh...đều không còn nhớ đến những phiền muộn đã xảy ra.