Tất nhiên là không thể ngủ trên nền nhà.
Sáng sớm hôm sau lúc Mẫn Tuế tỉnh lại, người đàn ông đêm qua ngủ bên cạnh giờ đã không còn ở đây. Duỗi tay ra lần sang bên, vẫn còn hơi ấm lưu lại, hẳn là vừa mới rời giường không lâu.
Mẫn Tuế trở lại phòng của mình, cu nhóc đã không còn ở phòng, chắc là đã được Lục Nhiên Trí bế xuống tầng.
Dưới tầng một, cu nhóc đang ngồi trên thảm, xung quanh bày rất nhiều đồ chơi, trên cần cổ mềm mềm còn buộc một cái yếm, trên tay bưng một cái bát nho nhỏ, ngoan ngoãn tự xúc từng thìa bột cho mình ăn.
“Chào buổi sáng con trai ơi. Bố con đâu rồi?” Mẫn Tuế đi đến bên cạnh cu nhóc hỏi.
“Pó đi rồi ~” cu nhóc lúng búng một miệng bột thơm ngon, đáp.
Mẫn Tuế đáp một tiếng, chính cậu cũng đến bên bàn ăn bưng một bát cháo thịt, về lại phòng khách học cu nhóc ngồi xuống thảm.
Dì Chu từ phòng bếp đi ra, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm ngoài phòng khách ăn sáng.
Mẫn Tuế thấy dì Chu, nheo mắt cười nói với dì: “Chào buổi sáng dì Chu.”
“Chào Tuế Tuế, thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Dì Chu hỏi.
Mẫn Tuế lắc lắc đầu, “Không ạ, chỉ hơi nghẹt mũi thôi.”
Mẫn Tuế bị bệnh, đến bất ngờ mà đi cũng mau.
Dì Chu gật đầu, “Bây giờ dì ra ngòai mua thức ăn, trưa với tối nay cậu muốn ăn gì? Dì đi mua một thể.”
“Lục Nhiên Trí không về ăn ạ?” Mẫn Tuế hỏi.
“Buổi trưa cậu chủ sẽ không về nhà ăn cơm.” Dì Chu đáp.
Dì Chu vừa dứt lời, Lục Nhiên Trí trở lại.
Cu nhóc đã ăn xong, đặt bát con lại lên bàn, dùng cả tay cả chân leo vào lòng ngực Mẫn Tuế, ngước đầu nhỏ lên là thấy bố đang đi đến.
Mẫn Tuế nâng bát cao hơn một chút, tránh cu nhóc đụng vào. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên Trí, “Ủa? Sao anh lại về rồi? Không phải đi làm sao?”
“Tan ca rồi.” Lục Nhiên Trí ngồi xổm xuống ôm lấy cu nhóc, để Mẫn Tuế ngồi lên ghế ăn. Lại dặn dì Chu buổi trưa không cần nấu cơm cho anh với Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế quay đầu qua, ngờ vực nhìn Lục Nhiên Trí.
Lục Nhiên Trí nói: “Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn.”
Mẫn Tuế cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng: “Sao lại đột nhiên muốn ra ngoài ăn vậy?”
“Phương Bác Giản mời ăn cơm.” Lục Nhiên Trí bế cu nhóc đến trước mặt Mẫn Tuế, vươn tay sờ trán cậu, “Hết nóng rồi, ăn sáng xong nhớ uống thuốc.”
“Được thôi, nhưng em có thể không uống lọ thuốc kia có được không, đắng lắm.” Mẫn Tuế nói.
“Không được.” Lục Nhiên Trí nhéo má Mẫn Tuế, “Đắng cũng phải uống.”
Mẫn Tuế nhăn mặt, “Đắng thật í, không tin chốc em cho anh thử một chút.”
“Anh không ốm, với cũng là liều cuối rồi, uống xong là không phải uống nữa.” Lục Nhiên Trí nói.
Mẫn Tuế ăn xong bữa sáng, đang định mượn cớ không uống thuốc hoặc là “quên” uống thuốc thì trước mặt xuất hiện một cánh tay, trong tay cầm một túi thuốc và một chai dung dịch nhỏ bằng thủy tinh màu nâu.
Mặt Mẫn Tuế xanh như tàu lá.
“Ngoan.” Lục Nhiên Trí vỗ nhẹ lên đầu Mẫn Tuế, “Vừa mới ăn sáng xong, chờ một chút rồi uống thuốc.”
“Vậy thì thương lượng tiếp.” Mẫn Tuế duỗi ra một ngón tay, “Ăn xong lần này không uống thuốc có được không ha?”
Lục Nhiên Trí cụp mắt nhìn cậu.
Mẫn Tuế không chờ Lục Nhiên Trí có đồng ý hay không, tự cậu gật đầu cái rụp, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Lần này Mẫn Tuế uống thuốc là lần tự giác nhất trong đời từ trước đến nay, một lần nhanh nhất, bỏ viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước và nuốt hết xuống. Xong rồi nhìn đến lọ thuốc nước, cau mày, cắm ống hút, uống một cách vô cùng miễn cưỡng.
Đắng!
Mẫn Tuế nhăn mặt, “Mẹ ôi, đắng quá.”
Cu nhóc nhìn ba, thọc tay vào túi lần sờ, sờ mãi cũng không moi cái gì ra, liền nhăn mặt lại cùng với ba của nhóc.
Lục Nhiên Trí chú ý đến hành động của Mẫn Tiểu Diệc, cúi xuống và hỏi: “Sao vậy?”
“Bé, pá, không thấy kẹo.” Cu nhóc bỏ yếm nhỏ ra, cúi đầu nhìn, tay ở trong túi sờ một cái, cuối cùng cũng lần ra được một viên kẹo trái cây nhỏ màu cam.
Cu nhóc đưa kẹo trái cây tới trước mặt Mẫn Tuế, “Bá ba, ăn kẹo ~”
“Hở?” Mẫn Tuế không kịp phản ứng.
“Kẹo, ngọt á, măm ngon.”
Mẫn Tuế cầm lấy viên kẹo trái cây, được con trai làm cho cảm động đến không muốn không được, “Mẫn Tiểu Diệc, ba yêu con.”
Sau khi ăn kẹo, vị đắng trong miệng được hòa tan không ít, Mẫn Tuế ngậm kẹo, lại như nhận ra điều gì đó, hỏi: “Con trai, kẹo này ai cho con thế?”
“Mẹ anh cho.” Lục Nhiên Trí nói.
“Ồ.” Mẫn Tuế gật gật đầu, “Đúng rồi Lục Nhiên Trí, mới vừa nãy chúng ta nói, uống xong liều này là không cần uống thuốc nữa. Anh không được chơi xấu đâu nhé, nếu không em sẽ mang cu nhóc bỏ nhà ra đi.”
Lục Nhiên Trí: “…”
Lục Nhiên Trí đẩy đầu Mẫn Tuế: “Có chí khí.”
Gần tới giờ hẹn, Lục Nhiên Trí mang một lớn một nhỏ đi đến một trang trại ở ngoại ô.
Trang trại ở ngoại ô.
Mẫn Tuế ngồi bên ghế lái, bám cửa kính xe nhìn cảnh sắc vụt qua bên ngoài, ngoảnh đầu lại nói với Lục Nhiên Trí: “Ăn một bữa cơm thôi sao phải đi xa như vậy, cũng đi nửa tiếng rồi còn chưa tới ư?”
“Sắp tới rồi.” Lục Nhiên Trí lái xe, liếc mắt nhìn Mẫn Tuế, “Đừng thò đầu ra cửa kính xe.”
“Ờ.” Mẫn Tuế ngồi yên, nghiêng đầu nhìn cu nhóc đang ngồi trên ghế trẻ em ở đằng sau, “…”
Cu nhóc ngoẹo cái đầu nho nhỏ, ngủ say tít.
“Lục Nhiên Trí.” Mẫn Tuế quay đầu lại, nhìn Lục Nhiên Trí gọi anh một tiếng.
“Ừ.”
“Em cũng buồn ngủ rồi, đến trang trại thì gọi tụi em nha.” Mẫn Tuế nói xong cũng ngoẹo đầu ngủ.
Tổng giám đốc Lục đang cần cù lái xe: “…”
***
Đến trang trại, đầu tiên là Lục Nhiên Trí gọi Mẫn Tuế dậy, lại ra ghế sau bế cu nhóc đang ngủ ra.
Mẫn Tuế rất buồn ngủ, tác dụng của thuốc cảm vẫn còn, buồn ngủ mắt díp không mở nổi.
“Lục Nhiên Trí, chờ chốc nữa ăn xong chúng ta có thể về sớm chút được không? Bây giờ em buồn ngủ đến nỗi biểu diễn được cho anh xem ngủ tại chỗ rồi.” Mẫn Tuế ngáp dài nói.
“Buồn ngủ lắm à?” Lục Nhiên Trí một tay ôm cu nhóc, một tay xoa mặt Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế gật đầu, “Mệt. Có được không? Về sớm chút.” Có lẽ là do buồn ngủ, giọng nói không tự chủ mà mang theo chút ý tứ nũng nịu.
Lục Nhiên Trí gật gật đầu, “Được.”
Mẫn Tuế được đồng ý, miễn cưỡng vực tinh thần, vươn hai tay ra với Lục Nhiên Trí.
Lục Nhiên Trí nhìn cậu.
Mẫn Tuế nhìn anh.
Mẫn Tuế nghiêng đầu, “Sao thế?”
Lục Nhiên Trí suy nghĩ một chút, tiến lên một bước, ngay thời điểm Mẫn Tuế không kịp hỏi anh muốn làm gì thì đã kéo Mẫn Tuế vào trong lòng.
Lục Nhiên Trí một tay ôm cu nhóc, một tay ôm Mẫn Tuế.
Bị ôm bất ngờ, Mẫn Tuế ngây ngốc. Cậu từ trong lòng Lục Nhiên Trí ngẩng đầu lên, nhìn Lục Nhiên Trí, “… Anh làm gì đấy?”
Lục Nhiên Trí: “Không phải em bảo anh ôm em à?”
Mẫn Tuế: “Chỗ nào em bảo anh ôm em?”
Mẫn Tuế lùi lại, rời khỏi vòng tay Lục Nhiên Trí, trợn mắt nhìn anh, nói: “Em thấy anh muốn chiếm tiện nghi của em thì có, hừ!”
Lục Nhiên Trí bất đắc dĩ, “Em dang tay ra với anh, không phải muốn ôm thì là muốn làm gì?”
Mẫn Tuế vừa nghe là biết Lục Nhiên Trí hiểu sai, nghiêm túc nói: “Em muốn cu nhóc, không muốn anh.”
Tổng giám đốc Lục: “…”
Mẫn Tuế ôm lấy cu nhóc, đi theo Lục Nhiên Trí vào trang trại.
Vốn cho là chỉ ăn cơm với một mình Phương Bác Giản thôi, đến lúc vào một căn phòng nhỏ Mẫn Tuế mới biết là có mấy người cùng đến liền. Trừ Phương Bác Giản với Lâm Tu Nhiên đã gặp ra thì còn có hai người chưa biết.
“Này, còn chờ mỗi mình ông thôi đấy, sao chậm vậy hả.”
Mẫn Tuế nhìn người đàn ông đang nói.
“Cậu ta tên là Thiệu Nguyên Tư, là bác sĩ.” Lục Nhiên Trí nhàn nhạt giới thiệu với Mẫn Tuế.
Thiệu Nguyên Tư cười híp mắt lên tiếng chào Mẫn Tuế: “Xin chào.”
Mẫn Tuế gật đầu: “Chào anh.”
Lục Nhiên Trí lại hất cằm về phía một người đàn ông khác, “Tập Hàm Nhuận, biên kịch truyền hình.”
Tập Hàm Nhuận phất tay với Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế gật đầu đáp lại.
“Phương Bác Giản với Lâm Tu Nhiên em đã gặp rồi.” Lục Nhiên Trí dắt Mẫn Tuế ngồi xuống, lúc này cu nhóc cũng tỉnh lại.
Phương Bác Giản vừa vặn ngồi bên phải Mẫn Tuế, thấy cu nhóc tỉnh dậy nhịn không được trêu nhóc, “Diệc Diệc, còn nhớ chú không?”
Cu nhóc nháy mắt một cái, bi bô chào hỏi với Phương Bác Giản: “Trú, chào ~”
“Ô còn nhớ chú à, Diệc Diệc ngoan quá.” Phương Bác Giản đùa nghịch cái tay nhỏ bé của cu nhóc.
Cứ như thế, ba ông chú khác cũng ngồi không yên, rối rít sáp lại, dụ dỗ cu nhóc gọi mình.
Lập tức xung quanh Mẫn Tuế có mấy người xúm lại, toàn là hơi thở xa lạ, khiến cậu không được tự nhiên nhích đến bên người Lục Nhiên Trí.
Lục Nhiên Trí liếc nhìn Mẫn Tuế, nói với đám Lâm Tu Nhiên: “Mấy cậu được rồi đó, đừng dọa bé con.”
Ba người Lâm Tu Nhiên bị đuổi về chỗ.
Phương Bác Giản vẫn ngồi ở đó, rất tiện nói gà nói vịt với cu nhóc, sau đó lại bế cu nhóc qua.
Cu nhóc quay đầu nhìn Mẫn Tuế, thấy ba ở ngay bên cạnh nên cũng ngoan ngoãn cho Phương Bác Giản ôm.
Bữa cơm này cũng chỉ là một bữa phổ thông, ngoài ra cu nhóc còn nhận được bao lì xì Phương Bác Giản cho, trên dưới cũng phải hàng trăm nghìn.
Thức ăn cũng ăn đủ, nhìn hội Phương Bác Giản trông như không định rời đi, còn phải tán gẫu một lúc. Mẫn Tuế ngồi ở trên ghế, không nhịn được ngáp một cái, vô thức tựa đầu lên cánh tay Lục Nhiên Trí. Một khi đã có chỗ dựa, Mẫn Tuế không thể kìm lòng mà ngủ luôn.
Cũng không lâu sau, tiếng nói chuyện trong phòng riêng nhỏ dần.
Lâm Tu Nhiên nhìn Mẫn Tuế tựa vào cánh tay Lục Nhiên Trí ngủ, nói với anh: “Cậu ấy chính là người hơn hai năm trước lên giường với ông đó à? Xác định chưa?”
Phương Bác giản liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Ở đây còn có một bản sao Lục Nhiên Trí hồi bé là chứng đây này.”
“Mà nói, ban đầu sao ông với cậu ấy lại cùng lăn lên giường vậy?” Tập Hàm Nhuận hỏi, “Nhìn dáng vẻ Mẫn Tuế, cũng không giống là loại người đó.”
“Quán bar, uống say, cậu ấy bị bỏ thuốc.” Lục Nhiên Trí nhớ lại ở quán bar hai năm trước. Vốn anh cũng đã uống hơi nhiều rượu, cộng với một cậu chàng bị bỏ thuốc nhào vào lòng anh, cứ cọ qua lại rồi lăn cùng một chỗ.
“Ông không giống kiểu người lăn giường với người không quen biết, nhất định là có vấn đề.” Lâm Tu Nhiên nói.
Thiệu Nguyên Tư gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Lão Lục, nói nguyên nhân xem nào?”
Lục Nhiên Trí nhìn đám bạn, qua một hồi, anh thở dài nói: “Ly rượu người pha chế kia cho, cũng bị bỏ thuốc.”
Hội Phương Bác Giản bừng tỉnh hiểu ra.
“Vậy giờ thì sao? Ông tính làm gì? Ông thích cậu ấy không? Không thích có thể cho cậu ấy một khoản tiền, không cần phải tự mình chăm sóc.” Thiệu Nguyên Tư nói.
Phương Bác Giản nói: “Cũng đã mang hết về nhà lại dẫn ra ngoài, ông nói xem có thích hay không?”
Lục Nhiên Trí cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của Mẫn Tuế, cười một tiếng, không nói.
Lâm Tu Nhiên nhìn hình ảnh này mà thấy đau răng, còn hỏi thích hay không, nhìn ánh mắt này của Lục Nhiên Trí đi, thích người ta không còn đường trốn nữa rồi.
Lại qua nửa giờ, bữa cơm giản tán.
Lục Nhiên Trí ôm ngang Mẫn Tuế, cu nhóc túm ống quần bố, hổn hà hổn hển bước đi với đôi chân ngắn bé nhỏ. ( =)))))
Đi tới cạnh xe, Lục Nhiên Trí mở cửa xe đặt Mẫn Tuế đang say giấc vào ghế phụ, chỉnh cho cậu một tư thế thoải mái, thắt dây an toàn rồi đóng cửa xe.
Cu nhóc ngoan ngoãn đứng một bên, thấy cửa xe đóng lại là chủ động giơ hai tay lên để bố bế.
“Con so với ba của con còn khôn hơn đó.” Lục Nhiên Trí ôm bé con thả vào ghế trẻ em ở ghế sau, xong mới mở cửa chỗ ghế lái ngồi vào.
Lục Nhiên Trí cũng không vội lái xe, anh lấy từ trong túi ra một cái hộp hình vuông, mở hộp ra bên trong là một chiếc nhẫn bạc.
Lục Nhiên Trí lấy nhẫn, cầm lấy bàn tay trái của Mẫn Tuế nắm trong tay, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế vẫn không tỉnh.
Lục Nhiên Trí buông tay Mẫn Tuế ra, với lấy cái chăn mỏng từ đằng sau đắp cho cậu.
Không biết qua bao lâu, Mẫn Tuế tỉnh dậy, cậu duỗi người, ngủ một giấc ngắn cảm giác cả người thư thái không ít.
“Đã tới chưa?” Mẫn Tuế nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đã trở lại khu thành thị.
“Đi đến một nơi này trước.” Lục Nhiên Trí nói.
“Ơ? Đi đâu?” Mẫn Tuế quay đầu nhìn Lục Nhiên Trí.
Lục Nhiên Trí hơi nhếch khóe miệng, “Cục Dân chính.”
Mẫn Tuế không kịp phản ứng: “?”
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Mẫn Tuế thấy trên ngón áp út tay trái mình có mang một chiếc nhẫn: “!!!!!”
Lục Nhiên Trí dừng xe bên vệ đường, cách đó không xa chính là Cục Dân chính.
Mẫn Tuế sốt sắng nhìn chiếc nhẫn trên tay, bối rối, “Lục, Lục Nhiên Trí, chúng ta đi đăng ký thật sao?”
Lục Nhiên Trí cởi dây an toàn ra, nghiêng người tới thu hẹp khoảng cách với Mẫn Tuế. Mẫn Tuế ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt không giấu được căng thẳng và luống cuống.
“Tuế Tuế, anh muốn cho em và con một gia đình.”
Mẫn Tuế nghe thấy câu này, ngây ngẩn cả người.
“Vậy nên, chúng ta thử một chút có được không? Thử thích đối phương.” Lục Nhiên Trí dừng lại một chút, một tay xoa mặt Mẫn Tuế, nhẹ nhàng vuốt ve, “Em thử thích anh.”
Mẫn Tuế căng thẳng mím mím môi, “Thế… Thế anh thì sao? Anh không thử thích em sao?”
Lục Nhiên Trí nhẹ giọng cười.
“Anh không cần thử.”
Mẫn Tuế mở tròn hai mắt.
Lục Nhiên Trí hôn lên khóe mắt Mẫn Tuế, thì thầm: “… Anh đã thích em rồi, không cần thử lại.”
Hết chính truyện.