Hóa ra Tạ Hoè An cũng nghĩ như thế ư?
Trong lòng tôi phấn khích tới mức hận không thể nhảy cẫng lên tại chỗ được.Anh đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay tôi.
Tôi có thể nhìn thấy trong đó là một phi thuyền vũ trụ nhỏ.Như thường lệ tôi vẫn không đi tiễn anh.
Nhưng buổi sáng hôm anh đi, anh đã chạy tới gõ cửa sổ phòng tôi.
Tôi đang ngủ mê man, nghe tiếng anh gọi mình ngoài cửa sổ.
Lúc này Tạ Hoè An lại nói: “Anh có thể ôm em một cái được không?”…Không chờ anh nói hết, tôi vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy anh.
Trước đây anh cũng đã từng ôm tôi rồi, nhưng lần nào cũng là trong hoàn cảnh đặc biệt, cũng chẳng có lần nào anh chủ động hỏi tôi cả.
Tôi vô thức nhìn anh, nước mưa khiến ánh mắt anh trở nên rất thâm tình, tôi bỗng đọc ra được điều gì đó, thế là không kìm lòng được mà khẽ gật đầu.Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi quần.
To bằng lòng bàn tay, là một chiếc hộp trong suốt.Chẳng biết phi thuyền được làm từ gì mà có màu trắng bạc, lúc di chuyển còn có ánh sáng lấp lánh chiết xạ lại nữa.
Anh vươn tay ra rồi lại hơi chần chừ.Tôi muốn nhón chân lên cao một tí, vươn tay dài ra một tí, một ngày nào đó tôi sẽ nắm được chiếc máy bay đang bay trên bầu trời kia.Anh khẽ vỗ nhẹ vào gáy tôi nói: “Vớ vẩn, tất nhiên là vì em là Thẩm Thu Bạch rồi.”Tôi nói: “Tạ Hòe An, nếu anh nhớ nhà thì cứ gọi điện thoại tới ký túc xá trường em nhé.”
“Người anh ướt hết cả rồi.” Anh cau mày nói.Thoạt đầu Tạ Hoè An còn hơi khó tin, cả người đều cứng đờ, mất một lúc mới thả lỏng ra được, sau đó tôi cảm thấy cánh tay anh hơi siết chặt mình, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu tôi.Hình như anh còn dừng trên tường một chút như thể đang quay lại nhìn tôi, rồi lại nhìn bầu trời, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy về sân nhà mình.
Không chờ anh nói hết, tôi vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy anh.Anh vươn tay ra rồi lại hơi chần chừ.
Tôi gần như rùng mình vì mưa lạnh trên quần áo anh, nhưng không hề buông tay ra.Tôi nói: “Tạ Hòe An, anh đã hái cho em một ngôi sao.”
Lúc nãy ngồi trong lều đợi họ về, tôi đã lo đến phát điên lên được.
Trong khoảnh khắc anh vén lều ra, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy anh.Anh khẽ cười, nói: “Thẩm Thu Bạch, em tới đây chút nữa đi.”Tạ Hoè An cười với tôi rồi hỏi: “Có thích không?”
Lần này tôi đã lại dũng cảm thêm lần nữa trong mối quan hệ giữa cả hai.Trước đây anh cũng đã từng ôm tôi rồi, nhưng lần nào cũng là trong hoàn cảnh đặc biệt, cũng chẳng có lần nào anh chủ động hỏi tôi cả.
Tôi vô thức nhìn anh, nước mưa khiến ánh mắt anh trở nên rất thâm tình, tôi bỗng đọc ra được điều gì đó, thế là không kìm lòng được mà khẽ gật đầu.Sau này mỗi khi nói với Tạ Hoè An vì khoảnh khắc rung động, tôi vẫn không thể không nhắc tới lúc ấy.
Tạ Hoè An lại sống chết không chịu nhận.
Anh bảo sao mình có thể nói ra câu nói buồn nôn thế được chứ.
Tôi muốn nhón chân lên cao một tí, vươn tay dài ra một tí, một ngày nào đó tôi sẽ nắm được chiếc máy bay đang bay trên bầu trời kia.Tôi nghe anh nói vậy liền thấy hơi yên tâm lại.Bỗng cảm thấy chúng tôi như Juliet và Romeo vậy.
Tôi bị suy nghĩ của bản thân chọc cười, anh nhìn tôi, giọng điệu rầu rĩ: “Anh phải đi mà sao em vui thế?”
Thoạt đầu Tạ Hoè An còn hơi khó tin, cả người đều cứng đờ, mất một lúc mới thả lỏng ra được, sau đó tôi cảm thấy cánh tay anh hơi siết chặt mình, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu tôi.
Chúng tôi chẳng ai nói gì, duy trì tư thế ôm nhau như thế rất lâu, sau đó anh buông tôi ra nó: “Anh có đồ cho em.”Lúc này trời còn chưa sáng, chân trời lóe lên vài ngôi sao, vầng trăng khuyết sáng trên bầu trời, anh đứng trước cửa sổ phòng tôi, dưới ánh trăng toát lên một cảm giác cô độc đến khó hiểu.Bà nội cũng về cùng chúng tôi.
Chẳng bao lâu sau trong tỉnh bắt đầu tổ chức quyên góp.
Lúc quyên góp được nửa chừng thì Tạ Hoè An phải đi vì chuyện học hành.
Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi quần.
To bằng lòng bàn tay, là một chiếc hộp trong suốt.Tôi sảng khoái đồng ý với anh.Những phỏng đoán trước kia của tôi trong nháy mắt đã được 1 món quà và 1 câu nói của Tạ Hoè An khẳng định vững chắc.Tôi lại vòng tay ôm lấy anh, nói: “Tạ Hoè An, sao anh lại tốt đến thế cơ chứ.”
Anh đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay tôi.
Tôi có thể nhìn thấy trong đó là một phi thuyền vũ trụ nhỏ.Anh lại búng trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, em đừng nghĩ anh lợi hại như thế chứ, anh là Tạ Hoè An, Tạ Hoè An sát vách nhà em.”
Chẳng biết phi thuyền được làm từ gì mà có màu trắng bạc, lúc di chuyển còn có ánh sáng lấp lánh chiết xạ lại nữa.Tiếp đó anh nói: “Vậy em có thể viết thư cho anh không?”Anh nói: “Lần sau quay về, anh muốn hôn chỗ khác.”
“Được khắc từ sắt thiên thạch đấy.
Học kỳ trước anh đi theo thầy hướng dẫn thám hiểm vùng đất hoa đã nhặt được một viên thiên thạch.
Nó đến từ không gian ngoài kia.” Tạ Hoè An nói.
Vậy đây là một ngôi sao ư? Tôi kinh ngạc nhìn phi thường trong tay rồi lại nhìn Tạ Hoè An.Tạ Hoè An rất thành thật: “Dù sắt thiên thạch rất hiếm nhưng cũng không phải là chưa được khai phá đâu, những thứ đã được phát hiện trên thị trường đều có thể mua được, cũng chẳng đắt lắm.”
Tạ Hoè An cười với tôi rồi hỏi: “Có thích không?”
Tôi nói: “Tạ Hoè An, thứ này… Thứ này có đắt không vậy.”
Tạ Hoè An rất thành thật: “Dù sắt thiên thạch rất hiếm nhưng cũng không phải là chưa được khai phá đâu, những thứ đã được phát hiện trên thị trường đều có thể mua được, cũng chẳng đắt lắm.”“Người anh ướt hết cả rồi.” Anh cau mày nói.Lúc này Tạ Hoè An lại nói: “Anh có thể ôm em một cái được không?”
Tôi nghe anh nói vậy liền thấy hơi yên tâm lại.“Được khắc từ sắt thiên thạch đấy.
Học kỳ trước anh đi theo thầy hướng dẫn thám hiểm vùng đất hoa đã nhặt được một viên thiên thạch.
Nó đến từ không gian ngoài kia.” Tạ Hoè An nói.Lần này tôi đã lại dũng cảm thêm lần nữa trong mối quan hệ giữa cả hai.
Tôi nói: “Tạ Hòe An, anh đã hái cho em một ngôi sao.”Mấy ngày trước anh vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn bình thường phối với áo tay ngắn màu sáng đơn giản, nhưng nhờ có gen tốt mà anh đứng đó, cách một song cửa sổ lại khiến tôi có cảm giác như đang ngắm một bức tranh vậy.Tôi luôn muốn bắt lấy chiếc máy bay trên bầu trời kia, kết quả là giờ tôi đã có được một ngôi sao từ không gian vô tận rồi.
Tôi luôn ngước nhìn Tạ Hoè An, kết quả giờ Tạ Hoè An bảo anh chỉ là Tạ Hoè An sát vách nhà tôi…
Anh lại búng trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, em đừng nghĩ anh lợi hại như thế chứ, anh là Tạ Hoè An, Tạ Hoè An sát vách nhà em.”
Tôi luôn muốn bắt lấy chiếc máy bay trên bầu trời kia, kết quả là giờ tôi đã có được một ngôi sao từ không gian vô tận rồi.
Tôi luôn ngước nhìn Tạ Hoè An, kết quả giờ Tạ Hoè An bảo anh chỉ là Tạ Hoè An sát vách nhà tôi…
Những phỏng đoán trước kia của tôi trong nháy mắt đã được 1 món quà và 1 câu nói của Tạ Hoè An khẳng định vững chắc.
Tôi lại vòng tay ôm lấy anh, nói: “Tạ Hoè An, sao anh lại tốt đến thế cơ chứ.”
Anh khẽ vỗ nhẹ vào gáy tôi nói: “Vớ vẩn, tất nhiên là vì em là Thẩm Thu Bạch rồi.”Lúc nãy ngồi trong lều đợi họ về, tôi đã lo đến phát điên lên được.
Trong khoảnh khắc anh vén lều ra, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy anh.
Tất nhiên là vì em là Thẩm Thu Bạch rồi, đó là câu nói lãng mạn nhất trong đời của tôi.Anh cả không cười anh hai, dù sao tôi vẫn phải cảm thán một câu, dân tộc chúng ta giỏi nhất là súc tích, lúc hay thì rất hay, lúc gấp rồi thì có thể gấp tới chết người luôn.
Sau này mỗi khi nói với Tạ Hoè An vì khoảnh khắc rung động, tôi vẫn không thể không nhắc tới lúc ấy.
Tạ Hoè An lại sống chết không chịu nhận.
Anh bảo sao mình có thể nói ra câu nói buồn nôn thế được chứ.
Tuy anh ngụy biện nhưng lỗ tai đỏ như máu đã tố cáo hết thảy.
Cái tên này, không bao giờ chịu thành thật về chuyện tình cảm cả, tất nhiên, tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.Cửa sổ giữa chúng tôi có khung gỗ, tôi chẳng hiểu anh định làm gì, nhưng lúc nghiêng người tới, anh đột nhiên cúi đầu khẽ hôn lên mũi tôi.
Anh cả không cười anh hai, dù sao tôi vẫn phải cảm thán một câu, dân tộc chúng ta giỏi nhất là súc tích, lúc hay thì rất hay, lúc gấp rồi thì có thể gấp tới chết người luôn.Tôi gần như rùng mình vì mưa lạnh trên quần áo anh, nhưng không hề buông tay ra.Chúng tôi chẳng ai nói gì, duy trì tư thế ôm nhau như thế rất lâu, sau đó anh buông tôi ra nó: “Anh có đồ cho em.”
…Không phải giọng điệu thương lượng, thậm chí còn không buồn chờ tôi đáp lại, anh nói xong liền khẽ búng lên trán tôi một cái, nói được rồi, ngủ tiếp đi, anh đi nhé.
Mùa hè đó, chúng tôi ở trong lều nửa tháng, sau này nước hạ chúng tôi mới được về thành phố Kinh.
Bà nội cũng về cùng chúng tôi.
Chẳng bao lâu sau trong tỉnh bắt đầu tổ chức quyên góp.
Lúc quyên góp được nửa chừng thì Tạ Hoè An phải đi vì chuyện học hành.Tôi gần như là lết từng chút để ngồi dậy trên giường, sau đó lại nghe anh nói: “Thẩm Thu Bạch, anh lại sắp đi rồi.”
Không biết là do đợt lũ lần này hay là do mối quan hệ giữa tôi và Tạ Hoè An có bước nhảy vọt mà lần này tôi không còn sợ chia xa nữa, nhưng vẫn còn miễn cưỡng rất nhiều.Mùa hè đó, chúng tôi ở trong lều nửa tháng, sau này nước hạ chúng tôi mới được về thành phố Kinh.Trong lòng tôi phấn khích tới mức hận không thể nhảy cẫng lên tại chỗ được.Ánh mắt anh thoáng lóe lên, gật đầu nói: “Được.”
Như thường lệ tôi vẫn không đi tiễn anh.
Nhưng buổi sáng hôm anh đi, anh đã chạy tới gõ cửa sổ phòng tôi.
Tôi đang ngủ mê man, nghe tiếng anh gọi mình ngoài cửa sổ.
Tôi gần như là lết từng chút để ngồi dậy trên giường, sau đó lại nghe anh nói: “Thẩm Thu Bạch, anh lại sắp đi rồi.”
Tôi mở cửa sổ ra, gió hè thổi vào, anh đứng ngoài cửa sổ.
Mấy ngày trước anh vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn bình thường phối với áo tay ngắn màu sáng đơn giản, nhưng nhờ có gen tốt mà anh đứng đó, cách một song cửa sổ lại khiến tôi có cảm giác như đang ngắm một bức tranh vậy.
Bỗng cảm thấy chúng tôi như Juliet và Romeo vậy.
Tôi bị suy nghĩ của bản thân chọc cười, anh nhìn tôi, giọng điệu rầu rĩ: “Anh phải đi mà sao em vui thế?”
Lúc này trời còn chưa sáng, chân trời lóe lên vài ngôi sao, vầng trăng khuyết sáng trên bầu trời, anh đứng trước cửa sổ phòng tôi, dưới ánh trăng toát lên một cảm giác cô độc đến khó hiểu.
Tôi chợt nghĩ tới việc anh một mình tha hương nơi đất khách quê người, chẳng quen biết ai, phải nói một ngôn ngữ mà mình không hề quen thuộc… Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Tôi nói: “Tạ Hòe An, nếu anh nhớ nhà thì cứ gọi điện thoại tới ký túc xá trường em nhé.”
Ánh mắt anh thoáng lóe lên, gật đầu nói: “Được.”
Tiếp đó anh nói: “Vậy em có thể viết thư cho anh không?”Tôi chợt nghĩ tới việc anh một mình tha hương nơi đất khách quê người, chẳng quen biết ai, phải nói một ngôn ngữ mà mình không hề quen thuộc… Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Tôi sảng khoái đồng ý với anh.
Anh khẽ cười, nói: “Thẩm Thu Bạch, em tới đây chút nữa đi.”
Cửa sổ giữa chúng tôi có khung gỗ, tôi chẳng hiểu anh định làm gì, nhưng lúc nghiêng người tới, anh đột nhiên cúi đầu khẽ hôn lên mũi tôi.
Hơi thở ấm áp phảng phất quanh mũi khiến tôi khẽ run lên.
Anh nói: “Lần sau quay về, anh muốn hôn chỗ khác.”
Không phải giọng điệu thương lượng, thậm chí còn không buồn chờ tôi đáp lại, anh nói xong liền khẽ búng lên trán tôi một cái, nói được rồi, ngủ tiếp đi, anh đi nhé.Hơi thở ấm áp phảng phất quanh mũi khiến tôi khẽ run lên.
Chưa kịp dứt lời, anh đã quay người đi qua sân nhà tôi, sải đôi chân dài rồi leo qua tường.
Hình như anh còn dừng trên tường một chút như thể đang quay lại nhìn tôi, rồi lại nhìn bầu trời, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy về sân nhà mình..