Hai Người Đấu Hư Giường

Quầy rượu ban ngày so với ban đêm có chỗ thua kém chút, nhưng là vẫn đầy đủ ồn ào. Trên quầy bar, một người phụ nữ ngồi xuống liền gọi một ly rượu trắng.

Người pha rượu ngẩng đầu nhìn cô một cái, phát hiện người phụ nữ trước mắt mặc một áo sơ mi phong cách England, trên tay treo một bộ quần áo cao bồi, trong lòng anh đang đối với người phụ nữ này đưa ra một định nghĩa: người phụ nữ bề ngoài nghiêm chỉnh bên trong thô tục. Cô ăn mặc cũng không tính là cởi mở, nên tính là kiểu bảo thủ, lại đến xem cô từ một ly rượu trắng, người phụ nữ này hẳn là rất ít tới quầy rượu. Rượu trắng ở quầy rượu nên tính là rất hiếm, quán rượu này không khí mập mờ và rượu trắng. . . . . . Thật đúng là không hợp nhau!

Nghe được người pha rượu nói "Không có", mặt mày của người phụ nữ nhảy lên, cười: "Không phải quầy rượu sao? Huống chi tôi còn xem lại ngoài cửa các anh viết: cung cấp các loại rượu, chẳng lẽ chỉ là biểu diễn trêu đùa mọi người sao?"

Mặc dù là cười, nhưng là ánh mắt của đáy mắt chất vấn vẫn khiến cho người pha rượu mông muội một phen, anh nghĩ: thật con mẹ nó có ma, làm sao thấy được người phụ nữ này giống như khi còn bé thấy cô giáo sẽ sợ đây? Không phải là người phụ nữ cố tình gây sự sao!

Người pha rượu nói để cho cô trực tiếp đi nói chuyện với quản lý, chuyện này anh không trông nom.

Tiểu Phàm ngồi ở trên quầy bar có điểm tâm hư, cô thừa nhận là trong lòng cô không thoải mái, cho nên nhìn cái gì đều không vừa mắt. Mới vừa rồi chính là nhất thời nhanh miệng, nói xong cũng biết không thỏa đáng. Dù sao tại trên địa bàn của người khác chỉ trích người khác không phải, loại hành động can đảm anh hùng này là nhất định có nguy hiểm.

Cô tiện tay chỉ về phía người pha rượu mới vừa pha chết một ly chất lỏng màu trắng thật tốt, nói: "Không nên uổng phí rượu liền cái đó đi."

"Đây là Balieys thêm sữa thêm đá, giáo sư An lúc nào thì cũng thích quầy rượu rồi hả?" Vu Phương Phương mặc váy liền thân cổ thấp, ngồi xuống ở bên người Tiểu Phàm, cho người pha rượu một nụ hôn gió.

Trong lồng ngực Tiểu Phàm dấy lên ngọn lửa khó chịu, thời điểm động vật giống cái gặp phải kẻ địch sẽ có những phản ứng sinh lý gì, giờ phút này đều xuất hiện ở trên người Tiểu Phàm.

Cô giữ vững nụ cười hoàn mỹ, gật đầu đối với yêu nữ một cái, dùng giọng nói rõ ràng: "Tôi nhớ được giáo sư Vu thời gian này có tiết chứ?"

Yêu nữ cười khẽ: "Giáo sư An ngàn vạn lần đừng tố cáo với hiệu trưởng nha, tôi cầu xin cô đại ban rồi. A, đúng rồi, tôi vừa mới thấy giáo sư Lý cũng xin nghỉ đến nơi này đâu rồi, giáo sư An thiện lương nhất định sẽ bỏ qua cho hai chúng tôi chứ?"


Tiểu Phàm cũng cười theo: "Dĩ nhiên."

Kẻ địch này trong lúc cười một tiếng đều là dùng đến nội công, muốn giả bộ so với ai cực kỳ giống, giả bộ tự nhiên nhất, nhìn bề ngoài cười ha hả, trên thực tế ngọn lửa trong đôi mắt cũng có thể phát ra thù hận. Không cẩn thận liền thử một tiếng, giống như pháo hoa nở rộ.

"Tiểu Phàm!" Lý Phỉ một tiếng thét có lực xuyên thấu, phá vỡ một màn giằng co giữa hai người phụ nữ.

Tiểu Phàm nở nụ cười, xem ra cứu tinh của cô đến.

Lý Phỉ vừa đến liền nở nụ cười ha ha: "Khó trách tớ mới từ trường học ra ngoài đã cảm thấy có người theo dõi, thì ra là cô nha, giáo sư Phương Phương!" Một tay của cô cọ xát ở trên mặt Phương Phương, tiếp tục cười nói: "Chẳng lẽ nói cô theo dõi tôi? Chẳng lẽ cô thầm mến tôi? A, Giáo sư Phương Phương, cái này không thể được nha, tôi làm người giáo sư của nhân dân, nên làm gương tốt, dù là cô đối với tôi có bao nhiêu tình ý, đều nhớ ngăn chặn ngăn chặn, xúc động là ma quỷ, không cẩn thận sẽ phóng hỏa đó . . . . . ."

Tiểu Phàm càng nghe càng buồn cười, cuối cùng thật sự là nhịn không được rốt cuộc bật cười, tuyệt không để cho mặt mũi của Phương Phương.

Vu Phương Phương nâng ly rượu hung hăng đập xuống đất, quát: "Cô con mẹ nó, vượt qua cái gì vượt qua, không phải là ỷ có người đàn ông làm chỗ dựa cho cô ư, có tin tôi hiện tại tùy tiện tìm người đàn ông tới cũng mạnh so với cô hay không!" Thật sự kỳ quái, lời này của Vu Phương Phương đúng là Tiểu Phàm nói.

Tiểu Phàm nghiêm túc gật đầu một cái: "Cũng đúng, cô liền tùy tiện vừa đứng ở chỗ này, nếu như còn có thể lộ vài điểm sẽ có nhiều người đàn ông nhào lên hơn, tôi và Phỉ nhi lại thật sự là không được rồi."

Lúc này đến phiên Lý Phỉ cười. . . . . .

Vu Phương Phương nhe răng nhếch miệng mà cười lên: "Được, rất tốt! Đợi cô cũng đừng khóc." Nói xong cô tức giận thở phì phì mà thẳng bước đi.

Tiểu Phàm ở sau lưng cô hô một tiếng: "Giáo sư Vu, đập vỡ đồ nhưng là phải đền bù, nếu như cô không có tiền, tôi có thể giúp cô trả."


Vu Phương Phương đi vòng vèo đến đây, ném mấy tờ tiền giấy sao, nói "Không cần." Sau đó cũng không quay đầu lại đi ra cửa.

Lý Phỉ vỗ bả vai Tiểu Phàm một cái, nói: "Em gái nhỏ, hôm nay xem cậu, cuối cùng tương đối giống chị của tớ rồi."

Tiểu Phàm lườm cô một cái: "Ai bảo đời này tớ giao cho cái người bạn xấu này rồi, cái tốt không học, cũng làm cho cậu dạy hư rồi."

Nếu là trước mặt có một cái bàn, Lý Phỉ nhất định xốc lên rống một tiếng: "Cậu nha, bản chất của cậu thuộc tính chính là phúc hắc, tớ đây chị của cậu nhiều lắm là chính là qua loa vài câu, không cách nào so sánh được với cậu!"

Hai người đùa giỡn trong chốc lát, Lý Phỉ hỏi Tiểu Phàm có chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi Tiểu Phàm gọi điện thoại cho cô nói cùng đi uống rượu, Lý Phỉ cũng cảm giác có vấn đề. Thời gian này An bá bá đến thành phố G, Tiểu Phàm không ở nhà ngây ngốc thật tốt, làm con gái khéo léo nghe lời, còn dám ra ngoài uống rượu gây chuyện, nếu là không có vấn đề, cô Lý Phỉ liền đổi họ theo Tiểu Phàm!

Tiểu Phàm lấy ra trọng điểm nói với cô.

Vừa nghe xong, Lý Phỉ vội cầm lên mới vừa một ly rượu Kê Vĩ, uống một hớp mới nói: "Tớ XXX, quá hí kịch hóa đi. Tiểu Dịch có gian | tình với Vu yêu nữ? Sau đó vừa vặn bị cậu phát hiện rồi hả? Tớ hiểu biết rõ Vu yêu nữ đúng là thích quyến rũ người đàn ông tốt, nhưng cô ta là thế nào cũng có cơ hội tìm đến đồng chí Tiểu Dịch hả?" Sau đó Lý Phỉ giống như là nghĩ đến vấn đề trọng đại gì nắm cánh tay Tiểu Phàm hỏi: "Mấu chốt là, cô ta có biết cậu chính là vợ trước của Tiểu Dịch hay không?"

Tiểu Phàm không hề nghĩ ngợi đã nói: "Cũng sẽ không, Dịch Đông Thần một khôn khéo người như vậy, làm sao sẽ đem đằng chuôi cả mình tiết lộ cho người khác."

Lý Phỉ nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, phát ra thanh âm chậc chậc.

Bộ dáng nhìn như vậy làm Tiểu Phàm hoảng hốt, tay cô vung lên, quát: "Cô nương, cậu làm gì vậy?"


"Tớ có một phát hiện lớn, cậu có muốn nghe không?"

Tiểu Phàm vỗ trán: "Nói đi nói đi, tớ lo lắng không để cho cậu mở miệng, cậu sẽ nín hỏng. Nếu như thực như vậy, Lưu Nghị Sơn không phải là không thể lột da tớ."

Lý Phỉ nổi giận: "Ai nói, chồng của tớ rất dịu dàng."

Tiểu Phàm ở trong lòng bồi thêm một câu: đó là đối với cậu. Nói thật, ngược lại cô có chút hâm mộ Lý Phỉ, Lưu Nghị Sơn người này trong mắt người ngoài cực kỳ thô kệch, đối với cô ấy quả thật cực kỳ săn sóc, nhu tình như nước.

Lý Phỉ đánh gẫy vẻ mặt của Tiểu Phàm, trịnh trọng nói: "Nghe này, em gái, tớ phát hiện tình cảm của cậu đối với Tiểu Dịch rất sâu, tình cảm nhiều hơn rất khó khăn."

Tiểu Phàm sửng sốt một chút, sau đó nuốt mạnh một hớp rượu nói: "Tớ đây bị coi thường, nói liên tục không phải đều vô lực rồi. Phỉ nhi, cậu nói tớ không phải là quá con mẹ nó vô dụng, hiện tại tớ cũng cảm thấy đoạn hôn nhân này từ lúc vừa mới bắt đầu chính là mình tớ tự biên tự diễn. Mấy người chúng ta đều là thanh mai trúc mã, khi đó tớ thích anh ấy, hình như là một chuyện tất cả mọi người đều biết, bao gồm trưởng bối bao gồm các bạn bè. Mà biểu hiện của anh ấy vẫn là lạnh nhạt, thời điểm anh ấy cầu hôn là tớ hưng phấn quá mức, cho nên tớ đều không dám nghĩ là anh ấy không phải thật yêu tớ, hay là nói chỉ là muốn tìm một người xuất thân trong sạch nghe lời làm Thị Trưởng Phu Nhân."

Sự kiện ly hôn đến bây giờ, đây là Lý Phỉ lần đầu tiên thấy Tiểu Phàm khóc —— đứa nhỏ này nhìn là một em gái mềm mại, nhưng là tính tình cho đến nay cũng rất bướng bỉnh, chuyện tình đã nhận định liền tuyệt đối sẽ không thay đổi. Tựa như năm đó gả cho Dịch Đông Thần, tựa như muốn ly hôn trước đây không lâu . . . . . . Thái độ của cô vẫn luôn rất quả quyết.

Chỉ là có lúc, Lý Phỉ cảm thấy, loại quả quyết này quá đau đớn người, tổn thương người khác cũng tổn thương chính Tiểu Phàm.

Cho đến đặng đặng tiếng giày cao gót vênh váo hả hê lại xuất hiện nữa, Lý Phỉ mới nhìn đến Vu Phương Phương lóe lên dưới ánh đèn lại xuất hiện nữa, bên người cô còn có Dịch Đông Thần mặt đỏ lên.

Lý Phỉ nghĩ, đồng chí tiểu Dịch này tại sao sẽ cùng xuất hiện ở lúc này với Vu yêu nữ đây? Anh đây không phải là thật sự có gian | tình sao? Lý Phỉ có chút muốn đánh người, nhưng là giới hạn với nghĩ, Dịch Phó Thị Trưởng là người ra sao. Cô là một tiểu dân chúng đắc tội không nổi.

Tiểu Phàm từ trên vai Lý Phỉ, con mắt đỏ ngàu, nhưng hiển nhiên đã lau khô nước mắt. Cô quật cường nở nụ cười, không để ý chút nào đứng dậy, cúi mình thật sâu vái chào đối với Dịch Đông Thần, cao giọng nói: "Lãnh đạo tốt, thế nào lãnh đạo có rãnh rỗi đến nơi này?"

Vu Phương Phương chỉ coi cô là nóng lòng hướng lãnh đạo nịnh hót, vì vậy mặt tràn đầy xem thường nói: "Giáo sư An, thật nhanh quên, không phải mới vừa rồi vẫn còn rất lên giọng sao? Thế nào vào lúc này liền chịu ăn nói khép nép rồi hả ?"

Lý Phỉ giận: "Vu yêu nữ, cô người này ngực lớn nhưng ngu ngốc giống như không có đầu óc, không đi vườn thú chuyên thưởng thức xem xét người đàn ông thật là đáng tiếc."


Vu Phương Phương đôi mắt đẫm lệ nhẹ nhàng dựa vào trên người Đông Thần, ủy khuất nói: "Thần, anh xem một chút họ bình thường liền như vậy khi dễ em, nhất là người này An Tiểu Phàm, cô cậy vào chính mình và Mạc Quân Kha có chút gì đó vẫn chỉ điểm Lý Phỉ vu oan em...em thật là không chịu nổi nữa. . . . . ."

Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, không để ý Đông Thần nhìn chăm chú, đối với Vu Phương Phương nói: "Vu Phương Phương, cô cuối cùng là thông minh một chút rồi, đích xác là tôi chỉ điểm Lý Phỉ, cô ấy làm cái gì cũng nghe tôi, cho nên tôi khiến cho cô ấy mắng cô, cô ấy đều không có hai lời. Nhưng cô biết tại sao tôi muốn làm như vậy không?"

Cô khom lưng xuống đối với Đông Thần, nói: "Lãnh đạo, làm phiền anh trước hết để cho một chút." Nói khách khí, nhưng động tác lại cường hãn mà đem anh đẩy sang một bên. Mà cô đứng ở trước mặt Vu Phương Phương, đột nhiên giơ tay lên, bốp —— vang dội một cái tát rơi vào trên mặt Vu yêu nữ.

"Dáng dấp đầy đặn không phải cô khắp nơi quyến rũ người tư bản, cô có bản lãnh đem đàn ông mang lên giường cô, nhưng cô có bản lĩnh đem bọn họ vẫn ở lại trên giường cô sao? Nếu như không thể, vậy cũng chớ con mẹ nó trêu chọc đàn ông của người khác. Đàn ông quả thật không phải đồ tốt, nhưng là không đến phiên cô đến xúi giục từ trong!"

Lời nói của Tiểu Phàm kinh sợ đến toàn trường, mặc dù trong quán rượu không có nhiều người, nhưng là có mấy người nhận được Vu Phương Phương, cô thường xuất hiện ở trong quán bar, trong đó không thiếu người đã từng có tình cảm với Vu Phương Phương, nghe nói như thế càng thêm vô lực phản bác lại.

Tiểu Phàm nói xong rồi, cô kính cẩn lễ phép đem không gian để lại cho Dịch Đông Thần, sau đó lôi kéo Lý Phỉ đã muốn đi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn lại Dịch Đông Thần một cái.

Mà Vu Phương Phương khóc lóc nhào về phía Dịch Đông Thần, quả nhiên là gia tăng thêm uất ức.

Chưa từng nghĩ, Dịch Đông Thần lại kéo Tiểu Phàm, lại nói với Vu Phương Phương: "Lời nói của người phụ nữ của tôi, cô nghe rõ ràng không?"

Người pha rượu một mực vây xem kịch tình phát triển trên mặt giật mình vẻ mặt liên tục biến đổi, anh đối với người đàn ông nói chuyện cảm thấy kính nể: có thể ở thời khắc mấu chốt thâm minh đại nghĩa, dù là đã từng ướt qua chân, cũng là người đàn ông đáng được bội phục lớn.

Tiểu Phàm quay đầu lại, khẽ mỉm cười, hỏi: "Lãnh đạo, ai là người phụ nữ của anh?"

Vu Phương Phương hiển nhiên cũng có chút không chịu nổi, cô lôi kéo Dịch Đông Thần hỏi: "Điều này sao có thể, anh là người đã kết hôn, An Tiểu Phàm tại sao có thể là người phụ nữ của anh, tôi không tin!"

Dịch Đông Thần cười, cúi đầu lập tức hôn Tiểu Phàm, nụ hôn sâu vô cùng, trong lòng không có chuyện khác, sau đó tất cả bên cạnh hình như cũng không tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận