Hai Người Đấu Hư Giường

Giảng xong một tiết học văn hóa truyền thống, ra khỏi phòng học, Tiểu Phàm rốt cuộc thì không nhịn được đối với đại biểu nhân dân đi theo cô ra ngoài cười lên: "Lý giáo sư thân ái, cậu chừng nào thì cũng cảm thấy hứng thú với tiết học văn hóa nghệ thuật như vậy?"

Mới vừa rồi bộ dáng Lý Phỉ làm bộ ôm một quyển sách nghe giảng thật sự là quá khôi hài, mấu chốt là trên quyển sách kia của cô vẫn là một tạp chí nào đó, mỹ nữ khêu gợi trên bìa mặt khiến vài nam sinh bên cạnh cũng liếc vài lần.

Lý Phỉ tiến lên kéo tay của cô, cười nói: "Tớ đây không phải đến cổ động cho cậu, đồng thời tham khảo kinh nghiệm thành công của cậu, phải biết, tiền công một bài giảng của cái người này nhưng vượt qua xa tớ đấy."

Tiểu Phàm bình tĩnh hít hà trong không khí, nói như thật: "Tớ nói là cái mùi vị gì đâu —— chua như vậy !"

Lý Phỉ trợn trắng cả mắt: "Đúng rồi đúng rồi, tớ mới vừa nhổ ra ít a-xít dạ dày, cái này cũng bị cậu phát hiện."

Hai người một đường cãi vã đến phòng làm việc của trợ lý hiệu trưởng, Lý Phỉ đã không biết là lần thứ mấy đến chỗ này, nhưng phàm là xong tiết học có đoạn thời gian nghỉ ngơi, cô đều sẽ từ từ đi đến đây, nói là phòng làm việc này lấy được ánh sáng, không khí trong lành, cộng thêm có mỹ nữ làm bạn. . . . . . Loại thời điểm này bình thường Tiểu Phàm sẽ trực tiếp nói với cô một câu: "Nhớ đưa tiền, chị đây không phải là miễn phí tiếp đón."

Một ngày này, Lý Phỉ như thường lệ giống như theo vào phòng làm việc của, đun nước, pha trà, ngồi vào chỗ, thời điểm chờ tất cả yên tĩnh lại, cô mới chậm rãi nói: "Công ty lão Lưu nhà tớ bọn họ gần đây muốn làm một hoạt động, chính là khiến các đôi yêu nhau cùng tiến lên trường chơi mấy loại trò chơi đó, chiến thắng có vật kỷ niệm phong phú."

Tiểu Phàm vừa sửa sang lại tài liệu một bên thuận miệng hỏi một câu: "Sau đó thì sao? Để cho tớ nghe một chút cậu vô sỉ đoạn sau thôi."

Lý Phỉ nhếch miệng cười: "Tớ và Lão Lưu nỗ lực thật lâu, nhưng mà dự thi vẫn là thiếu hụt hai đội, chỉ là nếu như cậu và Tiểu Dịch nhà cậu, tớ và Lão Lưu cũng lên sân, vậy thì đủ số rồi."

Tài liệu trên tay Tiểu Phàm dừng một chút, sau đó rất tùy ý nói một chữ tốt, sau đó lại bổ sung một câu: "Nếu như Dịch Đông Thần vừa lúc có rảnh rỗi, nữa nếu như anh không cảm thấy chuyện này ngây thơ thêm nhàm chán mà nói."

Lý Phỉ xông đến, hôn bẹp một cái ở trên mặt Tiểu Phàm, hô: "Thân ái, tớ biết cậu hai mươi mấy năm qua, đây là chuyện tốt nhất cậu nói chuyện lần đầu tiên."

Tiểu Phàm quay đầu đi, đem tài liệu giáp đưa đến bên miệng Lý Phỉ: "Chờ, điều kiện của tớ còn chưa nói hết đấy. Đầu tiên, đây là tớ yêu cầu thêm một cái quy tắc trò chơi, nam nữ dự thi phải mang theo bịt mặt. Cậu không đến nỗi khiến Dịch Đông Thần xuất đầu lộ diện chứ? Tiếp theo, cậu phải phụ trách khuyên ba mẹ tớ nhanh đi về, nếu không tớ cự tuyệt tham gia. Thứ ba. . . . . ."


Lý Phỉ một quyền đánh tới: "Em gái, cậu đủ rồi nha, nào có người như cậu vậy thật biết làm buôn bán, mua một tặng ba, tớ xem mục đích bỉ ổi nhất của cậu chính là để cho tớ khuyên An ba An mẹ nhanh chóng đi về đi, chưa từng thấy qua người con gái không hiếu thuận giống như cậu vậy." Lý Phỉ lộ ra loại bộ dáng đắc chí nhìn thấu mưu quỷ kế của người khác.

Tiểu Phàm một tay chống cằm, nháy mắt mấy cái làm ra vẻ thanh thuần hỏi lên: "Lý tiểu thư, chẳng lẽ cậu là ngày thứ nhất biết vợ chồng lão An ư, lấy điều tra đáng sợ và năng lực tinh quái của bọn họ, tin tức tớ và Dịch Đông Thần ly hôn này, cậu cảm thấy có thể lừa gạt bao lâu? Vì suy tính sức khỏe của hai người già, tớ ước gì bọn họ hiện tại liền trở về trong tỉnh đi."

Nói qua cô liền nghĩ đến ngày đó nhận được điện thoại của bà bà, gần đây trong lòng luôn là nao nao, cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra, cô vô cùng kỳ vọng đây chẳng qua là bởi vì cô xem phim truyền hình nhiều quá mà sinh ra ảo giác.

Này tục ngữ nói không sai, Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân*, người phụ nữ Lý Phỉ này chính là tình trạng chỗ này sao, cô mạnh mẽ vang dội đi khách sạn Quân Viên tìm An ba An mẹ, kết quả cũng không lâu lắm sẽ trở lại báo với Tiểu Phàm hoàn thành nhiệm vụ.

Tiểu Phàm đã thoát khỏi giật mình trực tiếp tiến vào trạng thái khiếp sợ rồi, cô đem tư liệu sửa sang xong bỏ vào trong tủ đã khóa lại, cực kỳ tò mò hỏi: "Cậu rốt cuộc mời thần tiên phương nào đến trợ giúp hả?"

"Sơn nhân tự có diệu kế." Lý Phỉ đắc chí nhắc nhở Tiểu Phàm thời gian tham gia cuộc so tài đôi tình nhân, đồng thời cô lại báo cho một tin tức "Tốt", cô đã liên lạc qua Dịch Phó Thị Trưởng, xác nhận lhành trình ãnh đạo, nói là lãnh đạo rất thích tính thể nghiệm tình cảm của dân, cùng dân chung vui mừng.

Tiểu Phàm cười, dù sao khi đó có rảnh rỗi, đi thì đi chứ, chỉ là cô thật thật tò mò, Lý Phỉ làm sao khiến cha ruột mẹ ruột dễ dàng trở về như vậy.

Thời điểm Lý Phỉ và Lão Lưu gọi điện thoại mới nói ra chân tướng của sự tình với anh, thì ra là trong tỉnh xảy ra chút chuyện, An Ba vội vã trở về xử lý, vì vậy phu xướng phụ tùy* An mẹ cũng chuẩn bị đi trở về rồi, vừa đúng Lý Phỉ qua, giữ chức Sứ giả truyền lời của bọn họ, hiện tại trong tay Lý Phỉ nhưng giữ thánh chỉ của hai người lớn. Lão Lưu cực kỳ tăng lực biểu đạt anh liên tục khoa trương bất tận bội phục tình cảm, đồng thời đáp một tiếng hai vợ chồng quả thực là tuyệt phối.

*: Ý chỉ chồng đi đâu vợ theo đấy

Tiểu Phàm thề cô thật sự là có nghĩ đến trong miệng Lý Phỉ nếu nói cuộc so tài các đôi tình nhân là bộ dáng gì, trước kia cũng xem qua một chút công ty vì tuyên truyền sản phẩm mới mà hoạt động tương tự như vậy, đơn giản đúng là trò chơi nhỏ ở giữa các đôi tình nhân chơi một chút không liên quan việc quan trọng, trả lời mấy vấn đề liền xong chuyện. Chỉ là không ngờ, hoạt động nhà Lão Lưu sẽ đặc biệt "Vui tai vui mắt" .

Trong phòng hóa trang, Tiểu Phàm cầm một trang phục không ra gì vẻ mặt dữ tợn mà nhìn chằm chằm vào Lý Phỉ, người sau đang nhếch miệng cười. Cô tiến đến, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì bộ quần áo này tớ nhìn trúng đã lâu rồi, vẫn không dám mặc. Kết quả cậu phải cầu xin nói muốn mang cái gì bịt mắt, vậy tớ liền muốn, dù sao người khác cũng không nhìn thấy chúng ta, mặc vào quá thỏa nguyện cũng tốt. Em, chị đây nhưng là cầu xin thật lâu với Lão Lưu anh ấy mới đồng ý để cho dùng cái bộ quần áo giả trang này, cậu ngàn vạn lần không được mất hứng."

Mấy người phụ nhân dự thi mang theo mặt nạ, hưng phấn mà thay bộ quần áo giả trang kia, từng vóc người một thật là biết tròn biết méo, dù Tiểu Phàm là phụ nữ nhìn nước miếng cũng chảy thẳng như vậy, càng không cần phải nói những đàn ông phía ngoài.


Sắp xếp khâu hoạt động thứ nhất đúng là, khiến những người phụ nữ mặc vào trang phục giống nhau, mà những người đàn ông bị che mắt, thông qua chạm vào tìm đến từ mấy người phụ nữ. Khâu này bỉ ổi ở chỗ chính là người đàn ông có thể sờ loạn, thật thỏa mãn nguyện vọng của phái nam đồng bào hả hê. Đối chuyện này Tiểu Phàm nhỏ giọng châm chọc thật lâu.

Người đàn ông của Lý Phỉ thật sớm đã lên sân khấu, anh ngược lại rất là mau liền tìm ra Lý Phỉ, còn có một chi tiết thật đáng yêu đúng là, anh sờ mỗi một người phụ nữ cũng sẽ nói một tiếng thật xin lỗi. Điều này làm cho Tiểu Phàm rất giật mình, đồng thời không thể không thừa nhận Lý Phỉ chọn được một người đàn ông tốt.

Tiểu Phàm nhìn Dịch Đông Thần ra sân, chỉ thấy anh dừng lại trước người phụ nữ trước mặt một lát, sau đó hình như cảm thấy cái gì. Bước chân ngang từng bước từng bước nhảy tới, hình như là không đụng phải thân thể người phụ nữ cũng biết đó không phải Tiểu Phàm. Đợi đến lúc anh đứng lại ở Tiểu Phàm trước mặt, anh vươn tay. . . . . .

Toàn trường bị nhiệt nóng, đã ghép đôi thành công Lý Phỉ ở một bên cạnh quỷ rống quỷ kêu yêu cầu hôn môi, hôn môi, vì vậy hai chữ "Hôn môi" giống như là ùn ùn kéo về, trong nháy mắt bị vang lên thành lửa nóng.

Dịch Đông Thần rộng rãi nắm cả hông của Tiểu Phàm, trước mặt mọi người cứ như vậy hôn —— hành động này càng thêm thỏa mãn tâm lý người xem ồn ào lên, vì vậy không ít người nhớ người đàn ông số bảy thần kỳ đó.

Thời điểm khi hai người dắt tay cùng nhau tham dự mấy khâu đoạn sau, Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi Dịch Đông Thần là thế nào làm được, Dịch Đông Thần nói là bởi vì cảm ứng trái tim. Tiểu Phàm đáp lại anh một câu, có quỷ mới tin, nhất định có chỗ cổ quái nào đó.

Dịch Đông Thần tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết, đó là bởi vì anh trước đó mua được nhân viên làm việc.

Sau khâu đoạn biến thái, yêu cầu các đôi tình nhân tái diễn tình tiết RMS Titanic, đây vẫn tính là bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ, nơi hoạt động muốn đem các đôi tình nhân treo ở trên không trung ba thước, sau đó để cho bọn họ ở đối thoại ở trên màn ảnh. Sau khi nói xong hai người tự mình có thể cởi ra uy nghiêm ở trên người, yêu cầu cuối cùng là cùng nhau nhảy xuống, sử dụng thời gian ít nhất là chiến thắng.

Ba thước độ cao mà nói có cao hay không, hơn nữa phía dưới tất cả đều là đệm lót thổi phồng, người đảm bảo thân thể an toàn, nhưng mà khâu đoạn này khảo nghiệm tư cách lòng người lớn nhất. Tiểu Phàm hung hăng trợn mắt nhìn Lý Phỉ một cái, nếu biết bọn họ sẽ an bài trò chơi biến thái như vậy , cô nhất định sẽ không đến tham gia.

Ở trước khi mấy tổ chuẩn bị phía trước, Tiểu Phàm âm thầm lôi kéo Lý Phỉ, ở trên cánh tay của cô dùng sức vỗ hai cái: "Đồ trứng thối, cậu cũng không phải không biết Dịch Đông Thần sợ nhất là độ cao, để cho anh bị treo đến giữa không trung, còn muốn cho anh ấy nhảy xuống, đây quả thực là muốn tính mạng của anh ấy."

Lý Phỉ cười thoải mái: "Tớ hiểu biết rõ, cái khâu đoạn này hay là tớ nghĩ ! Vừa đúng thừa cơ hội này nhìn xem tiểu Dịch nhà cậu có thể chỉ vì ngươi vượt qua sợ hãi trong lòng của mình hay không, ai nha, cậu sẽ chờ bị cảm động thôi."


Tiểu Phàm rất không có sở thích đả kích cô: "Tớ cảm thấy được cuối cùng tớ sẽ khóc, bởi vì bị treo ngược ở phía trên quá lâu sẽ bẽ mặt. . . . . ."

Lý Phỉ liếc xéo cô một cái: "Cái người này cậu rốt cuộc là đối với chính mình không tin tưởng hay là đối với anh ấy không tin tưởng."

Lời này khiến Tiểu Phàm hoảng hồn, bởi vì Dịch Đông Thần cũng đã nói như vậy.

Tiểu Phàm muốn bọn họ chuẩn bị, kết quả chỗ hoạt động thế nhưng không tìm được vai nam chính. Lý Phỉ hiển nhiên là lấy làm hoảng sợ, cô ghé vào bên tai Tiểu Phàm hỏi: "Người đàn ông của cậu sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ?"

Tiểu Phàm cười ha ha đứng lên: "Người giống như anh ấy kiểu chết vì sĩ diện làm sao có thể chạy trốn, đây cũng quá làm hỏng danh dự của anh ấy rồi."

Lý Phỉ: "Vậy anh ấy đi chỗ nào, lúc nào thì có thể chạy về, hoạt động của chúng ta cũng không chờ người."

Tiểu Phàm nhìn khắp bốn phía: "Cậu để cho nhân viên làm việc đi những nơi hẻo lánh không có ai tìm một chút đi, đúng rồi, nhớ mang một ít khăn giấy." Lấy hiểu rõ của cô đối với Dịch Đông Thần, lúc này anh đang cong người len lén ói thôi.

Lý Phỉ hiểu ý gật đầu một cái, giao phó cho nhân viên phía sau đài đi tìm, trên đường đi còn vẫn cười nhạo: Đại Lãnh Đạo Dịch Đông Thần, lại vẫn sợ độ cao, này còn chưa bắt đầu cũng đã bị sợ đến tè ra quần —— nếu là Dịch Đông Thần biết ý tưởng của Lý Phỉ bỉ ổi như vậy, nhất định sẽ nghĩ một hớp ói chết người phụ nữ này.

Lý Phỉ và Lão Lưu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa trước mắt xem đến thời gian sử dụng là ít nhất toàn trường.

Nhân viên làm việc tìm được Dịch Đông Thần, giúp anh và Tiểu Phàm trói vào wire, sau đó chậm rãi treo đến vị trí chỉ định.

Tiểu Phàm và anh đến gần, có thể cảm thấy thân thể của anh đang run rẩy. Vì không để cho Dịch Đông Thần bị dọa chết ở giữa không trung, Tiểu Phàm vươn tay, kéo anh lại, nhỏ giọng nói: "Thả lỏng, đợi lát nữa ôm chặt tôi liền được, tôi sẽ chạm đất trước ở dưới mặt đất làm đệm lưng thay anh."

Lúc cô nói xong lời này, rõ ràng cảm thấy từ dưới mặt nạ mặt xuyên thấu qua ánh mắt lạnh lùng, giấy rách phải giữ lấy lề Dịch Đông Thần khẳng định không chịu nổi chuyện mình còn cần người phụ nữ đến bảo vệ này. Nhưng trên tay anh vẫn là dùng sức, đem Tiểu Phàm ôm gắt gao.

Tiểu Phàm chỉ là giật giật tay, liền nghe đến Đông Thần khẩn trương hỏi: "Muốn nhảy ư, chờ một chút."


Tư thái của anh như như chú chim sợ cành cong đáng thương như vậy khiến Tiểu Phàm đồng cảm nổi lên, cô đề nghị nói: "Chúng ta để cho nhân viên làm việc hạ xuống đi, tôi liền nói là tôi sợ độ cao tim của tôi đạp loạn không chịu nổi, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta cười nhạo anh."

Nghe thế, Dịch Đông Thần không vui: "Em đếm mười mấy cái nữa, anh lập tức có thể thích ứng."

Tiểu Phàm rất bất đắc dĩ nhắc nhở anh: "Lời này anh đã nói vô số lần."

Dịch Đông Thần: ". . . . . ."

Lúc này phía dưới bắt đầu tao động, bọn họ ở đây không biết hai người ở phía trên làm gì, vì vậy một nhóm người hầm hừ: "Số bảy, số bảy, mau nhảy a!"

Lý Phỉ cũng ở đây phía dưới kêu: "Em gái, cậu có thể làm được!" Cô lời ngầm phải là "Em gái, cậu có thể khiến cho Dịch Đông Thần nhảy xuống, cố gắng lên."

Tiểu Phàm lần này thật sự là cưỡi hổ khó xuống rồi, cô nghe được tiếng tim đập của Dịch Đông Thần sau lưng luống cuống, từng phát từng phát kịch liệt giống như loại động cơ cực lớn, cô là muốn nhảy lại không dám nhảy.

Thời điểm toàn trường xôn xao, có một người không để ý nhân viên làm việc phản đối, chạy đến trên nệm thổi phồng, rống to: "Mau thả con tôi xuống!"

Nghe một thanh âm như thế, toàn trường cũng trầm mặc, nhìn người phụ nữ ăn mặc thời thượng trên sân đó giống như kẻ điên kêu, điên vô cùng, đồng thời khí thế bén nhọn, khiến rất nhiều người cũng không tự chủ cúi đầu, giống như bản thân đã làm sai điều gì.

Dịch Đông Thần bị treo ngược ở phía trên toàn thân giống như là bị đả kích, anh cúi đầu nhìn, người kia. . . . . . Người kia quả nhiên thực là bà ta!

Quả nhiên là tình trạng dồn dập, lúc này Tiểu Phàm chỉ muốn nói, cảm giác của mình tại sao muốn chuẩn như vậy!

Lý Phỉ ở dưới mặt đất rụt cổ một cái, gọi thẳng quá kinh khủng, cô cũng nhận ra, người phụ nữ điên cuồng này chính là mẹ chồng thần bí của Tiểu Phàm, lần này tai họa lớn xông đến.

Ngay tại thời điểm Âu Dương nữ sĩ hầm hừ để cho nhân viên làm việc thả con trai xuống, trong không trung đột nhiên nhanh chóng thoáng qua một bóng dáng, trong nháy mắt sau đó, nệm thổi phồng hung hăng đập xuống, Âu Dương nữ sĩ bị lực đánh vào cũng lớn.

Đám người bộc phát ra tiếng hô hoảng sợ, bởi vì, một đôi treo ngược ở phía trên cực kỳ lâu rốt cuộc thì nhảy xuống rồi. . . . . . Nhìn tình cảnh này quả thực là làm cho người ta lệ nóng quanh tròng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận