Hai Người Đấu Hư Giường

Thời điểm đang làm tạo hình, Tiểu Phàm vẫn cảm thấy không ổn thỏa lắm, cô để cho thợ trang điểm ngừng lại, sau đó xoay người đối với Đông Thần ngồi bên cạnh xem báo chí nói: "Anh xác định chúng ta phải làm như vậy sao? Ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì làm thế nào?"

Đông Thần ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười một tiếng: "Tin anh, không có việc gì."

Phó Thị Trưởng Dịch bình thường không làm chuyện không có nắm chắc, dù là làm cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy anh rất nắm chắc. Mặc dù trước đây anh không xảy ra tình trạng gì, nhưng mà lần này cũng không đại biểu giống như vậy, vì vậy lông mày Tiểu Phàm hơn rối rắm.

Thợ trang điểm đứng ở một bên thật là tình thế khó xử, rốt cuộc là tiếp tục làm hay là đi ra ngoài để cho hai vợ chồng trẻ này trao đổi thật tốt đây?

Phó Thị Trưởng Dịch thở dài một cái, để tờ báo xuống, sau đó nhận lấy son nước trong tay thợ trang điểm, mỉm cười nói: "Thầy đi làm việc trước đi, ở đây tự chúng tôi làm được."

Thợ trang điểm được giải cứu dối trá cự tuyệt một phen, sau đó nghe lời rời đi, trước khi ra khỏi phòng hóa trang liếc mắt nhìn lại, một màn kinh sợ xuất hiện: Phó Thị Trưởng Dịch đang cầm son nước, một tay nâng mặt phu nhân lên, sau đó tự tay tô môi. . . . . . Thợ trang điểm bị dọa sợ hãi, hâm mộ rồi, lưu luyến mà bước thẳng đi. . . . . .

Tiểu Phàm cũng giống như vậy kinh sợ, cô không dám làm một cử động nhỏ nào, nhưng con ngươi vẫn hơi căng lớn: "Anh phát bệnh thần kinh gì?"

Lông mày của Đông Thần chấn động, nhỏ giọng nói: "Đừng ầm ĩ, cẩn thận anh vẽ cho em thành cái miệng lạp xưởng."

Son nước bôi lên trơn bóng nhu mềm, bởi vì thân thể của Đông Thần ngăn ở phía trước gương, cho nên Tiểu Phàm căn bản không biết anh vẽ thế nào. Trong đầu chuyển qua vô số hình ảnh, dĩ nhiên đều là các loại tạo hình quái dị. . . . . . Trong lòng cô hoảng sợ, nhấc lên khuôn mặt tươi cười: "Cái đó, Đông Thần, nếu không tôi tự mình làm đi."


Đông Thần định trừng phạt nắm lại cằm của Tiểu Phàm, khiến cho cô ngẩng đầu lên, đối diện với mình: "Thật mau tốt lắm." Giọng nói dịu dàng hình như cũng có thể nhéo ra nước, sau đó ánh mắt trêu đùa, Tiểu Phàm nhìn trái tim đập bùm bùm. Tiểu Phàm chỉ có thể vừa nghi ngờ, Dịch Đông Thần hôm nay rốt cuộc bị kích thích gì, một bên xuân tâm chuyển động lớn —— từ nay về sau, trong nháy mắt người chồng tình cảm nhất, trừ rửa bát ra còn nên thêm một việc: giúp vợ trang điểm.

Nhưng mà thời điểm của "cạch" một tiếng mở ra, sau đó là một thanh âm quen thuộc: "Khó trách mới vừa rồi thợ trang điểm vẫn cười trộm, thì ra là còn có cảnh tình như vậy nha."

Tiểu Phàm nhất thời có loại cảm giác bị người vây xem, thời điểm khi người vây xem vẫn là mẹ chồng trước, loại cảm giác này thì càng kỳ quái. Vẫn liên tục nói với Đông Thần "Tốt lắm", Tiểu Phàm mới làm bộ bình tĩnh quay đầu đi. Nụ cười trên mặt thời điểm tiếp xúc được người bên ngoài không duyên cớ đi vào, cô theo bản năng dùng ánh mắt liếc Dịch Đông Thần một cái, đại ý ánh mắt là: làm sao anh đều không nói cho tôi biết, còn có phóng viên tới?

Sau đó nghĩ lại mấy giây, Tiểu Phàm nhất thời hiểu cái gì, thừa dịp thời gian không có ai chú ý, đưa tay sờ đến hông của Đông Thần, hai ngón tay vừa dùng lực, bấm một cái, đồng thời nhỏ giọng nói: "Không tệ nha, nhanh như vậy liền nhập vào trạng thái biểu diễn, ông xã tốt của tôi!"

Thanh âm Đông Thần hít vào so với bình thường nặng nề hơn một chút, chỉ là trên mặt vẫn là duy trì nụ cười ôn hòa hiền lành, gò má của anh, giống như là thì thào nhỏ nhẹ với Tiểu Phàm: "Đa tạ phu nhân khích lệ, chỉ là em không cảm thấy anh đây là diễn xuất thật tình sao?"

Nếu không phải là xung quanh có rất nhiều đôi mắt, Tiểu Phàm nhất định tại chỗ sẽ làm người đàn ông này vô sỉ! Chỉ là quậy một chút với Đông Thần như vậy, cô hình như là không phải lo lắng. Phó Thị Trưởng Dịch cũng dám làm ngược lại, cô là một người đồng lõa sợ cái gì.

Đây là một nhà phía chính phủ truyền thông, nhận được chỉ thị của tòa nhà chính phủ chỉ điểm phỏng vấn một nhà Âu Dương nữ sĩ, nhưng mà vẫn có không ít người giật mình, thì ra là con trai trong miệng Âu Dương nữ sĩ lại là Phó Thị Trưởng Dịch gần đây cực kỳ đứng đầu. Giật mình quay về giật mình, nhà truyền thông này dù sao cũng là nhận được mệnh lệnh từ phía trên, cho nên câu hỏi trên vấn đề cũng trải qua kiểm tra nghiêm khắc, đối với đoạn hôn nhân thất bại kia của Âu Dương nữ sĩ đều lựa chọn bỏ qua, mà càng thêm đào bới tin đồn thú vị nhiều chuyện của Phó Thị Trưởng và phu nhân.

Mà Đông Thần và Tiểu Phàm ngay từ trước lúc phỏng vấn cũng đã ghi nhớ sáng tác của thư ký trải qua quen biết mến nhau đến kết hôn, Tiểu Phàm có thể vỗ ngực bảo đảm, chuyện xưa tuyệt đối đủ đặc sắc, đủ hoàng tử xứng với công chúa, cũng đủ tán dóc!

Một phóng viên hỏi: "Dịch tiên sinh và phu nhân là gặp nhau như thế nào?"


Đông Thần ôn tình nhìn Tiểu Phàm một cái: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ cô ấy đã nói phải làm tân nương của tôi, lại nói vẫn rất thần kỳ, thời điểm lần đầu tiên tôi thấy được cô ấy, cô ấy mặc quần áo giả bộ đứa bé trai anh tuấn, nhưng tôivẫn là nhìn một cái liền nhận ra cô ấy là đứa bé gái." Anh quay đầu, chuẩn bị một lát, mới nói với Âu Dương nữ sĩ: "Mẹ, mẹ còn nhớ rõ khi đó con đã nói với mẹ, con liền phải lấy cô gái này làm tân nương không?"

Tiểu Phàm nhìn bộ dáng hai mẹ con bọn họ một đáp một hát, nhất thời có loại cảm giác bị mông muội —— trong kịch bản thư ký cho không có một đoạn kiều như vậy nha. Làm hại cô thiếu chút nữa đều tin tưởng rằng đây chính là sự thật, vì vậy Tiểu Phàm không khỏi cảm khái, thiên phú biểu diễn là sẽ di truyền. Gien của Âu Dương nữ sĩ "tốt đẹp" ở trên người của Dịch tiên sinh lấy được thừa kế nguyên vẹn và phát triển.

Phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề, Tiểu Phàm trả lời lại mấy câu, chẳng qua là Đông Thần đang giảng, đây coi như là anh ngoại trừ phía chính phủ đây là lần đầu tiên lên tiếng ở ngoài nói nhiều nhất, mà bây giờ cũng cho thấy sức quyến rũ cá nhân của anh —— nói bậy! Loạn tán gẫu! Bạn bè phóng viên phụ trách ghi chép dùng sức trên giấy tới tới lui lui, bận bịu không ngừng nghỉ —— tình thế nghiêng về một bên Phó Thị Trưởng Dịch.

Chỉ là không biết là lúc nào thì cửa mở ra một cái, lắc mình đi vào mang theo người làm việc, nhìn kỹ một cái, người nọ lại là Vương mỗ bình luận viên gần đây bị xào rất nóng. Khóe mắt Tiểu Phàm giật một cái, trực giác có chuyện sẽ xảy ra.

Đông Thần nắm tay của Tiểu Phàm, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh nhìn đến trước mặt.

"Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo Phó Thị Trưởng Dịch." Thanh âm của Vương mỗ thành công hấp dẫn chú ý của toàn trường, ánh mắt của hắn nhìn thẳng Dịch Đông Thần, không đợi người cho phép liền tiếp tục nói tiếp: "Có lời đồn đãi nói ngài và phu nhân đã ly hôn hơn mấy tháng rồi, xin hỏi ngài đối với vấn đề này làm thế nào giải thích."

Giữa ban ngày, Tiểu Phàm cảm thấy đỉnh đầu có một tia sét hung hăng giáng xuống, ngay giữa gáy, khiến cho đầu óc cô vẫn kêu ong ong ong, đều do trực giác của người phụ nữ quá chuẩn rồi, cô vẫn cảm thấy xảy ra vấn đề, kết quả là thật sự xảy ra vấn đề. Vốn là ly hôn giữa vợ chồng cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, nhưng mấu chốt là một giây trước vẫn còn đang giảng đạo lý lịch sử ân ái vợ chồng Phó Thị Trưởng kết quả là người ly dị, chuyện này truyền đi tuyệt đối là chọc cho người ta tranh cãi, trong đó đánh thẳng vào mục đích lớn hơn hẳn là Ứng cử viên thị trưởng hàng đầu —— Dịch Đông Thần.

Phía dưới không thể tránh khỏi tiếng bàn luận xôn xao, Vương mỗ này cũng coi là một người mồm miệng có tiếng, lực ảnh hưởng không nhỏ, hắn dám ngay mặt nói ra lời này, cũng sẽ không là không có căn cứ. Nhưng nếu như đây mới thật là sự thật, như vậy ba người trên đài cũng quá sẽ làm bộ đi. . . . . .


Khóe mắt Âu Dương nữ sĩ bỗng nhúc nhích, bà nhìn trong mắt Đông Thần bọn họ hơi nhiều một chút thứ gì.

Tiểu Phàm rất chột dạ, nhưng vẫn là quả quyết lên tiếng: "Giáo sư Vương, đoạn video kia của ông tôi và tiên sinh cùng nhau xem, lúc ấy nghe được ngài nói đến con trai của Âu Dương nữ sĩ không thể nào là Phó Thị Trưởng Dịch, tôi chỉ muốn tôi và tiên sinh có lẽ nên ra ngoài nói rõ một chút. . . . . . Ông lại vừa mới nói, tôi và tiên sinh của tôi đã ly hôn. . . . . . Rốt cuộc là lời chỗ nào đồn đãi đây? Tại sao hai vợ chồng chúng tôi ngược lại có vài phần không biết chuyện này?" Nói xong chính cô trước ngắt một cái mồ hôi lạnh.

Vương mỗ cười: "Dĩ nhiên Phó Thị Trưởng công tác bảo mật làm rất tốt, nhưng mà vẫn là có nhiều chỗ không có làm đến nơi, tôi và đoàn đội của tôi đội cũng là trước đây không lâu mới biết tin tức, bởi vì quá mức kinh sợ, cho nên tôi mới muốn ra mặt hỏi rõ ràng, hi vọng mượn người phóng viên này sẽ thuận tiện giải thích, nếu quả thật là sự thật cũng tốt để cho mọi người chúng tôi có một chút tâm tư chuẩn bị . . . . . ."

Đông Thần hơi híp mắt lại, xem bộ dáng là có người làm chỗ dựa ở sau lưng đây rồi, nếu không chỉ bằng Vương mỗ một nhân vật trên Internet làm sao dám nói lời như vậy. Anh ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trừ thư ký Bàng vẫn níu lấy anh không thả còn có thể có ai đây?

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, nhân viên phụ trách công tác bảo an tại chỗ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhận được ám hiệu liền lấy cái người quấy rối đó ra sân, đồng thời phương pháp phỏng vấn ghi hình hôm nay, bài viết cũng sẽ trải qua sàng lọc, mà mấu chốt vẫn còn ở thái độ Phó Thị Trưởng Dịch trên đài.

Âu Dương nữ sĩ cũng mở miệng lời nói dịu dàng khuyên Vương mỗ nói chuyện phải có căn cứ, không thể giả tạo chuyện tình giả dối không có thật. Chỉ là hiệu quả hình như không lớn, ánh mắt của đám phóng viên vẫn còn quanh quẩn ở trên người Phó Thị Trưởng Dịch, làm trọng tâm chính hôm nay, thái độ của anh rất quan trọng.

Đông Thần ho một tiếng, giữ vững nụ cười kinh điển, ở thời điểm muôn người lo lắng, bình tĩnh mở miệng nói: "Cái vấn đề này nói được, trước đây cũng không thiếu người hỏi thăm qua tình trạng gia đình của tôi, bởi vì chỉ biết là tôi đã kết hôn, nhưng mà chưa từng thấy qua phu nhân của tôi, còn có tiền bối rất tốt bụng giới thiệu đối tượng cho tôi." Nói xong ánh mắt của anh dần dần sắc bén, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Vương tiên sinh có phải cũng giống như vị tiền bối kia hay không, cho là tôi chưa cưới hoặc là ly hôn?" Rất dễ nhận thấy, tiền bối trong lời nói của anh là chỉ thư ký Bàng.

Lúc tiếp xúc được ánh mắt của Dịch Đông Thần thì trong mắt Vương mỗ không tự chủ thoáng qua một chút hoảng sợt, nhưng mà hăn vẫn là rất nhanh dưới sự khống chế, thư ký Bàng đồng ý với hắn không ít điều kiện, chỉ cần lần này hắn có thể bôi xấu Phó Thị Trưởng Dịch, như vậy sau này tương lai của hắn liền phát triển vô cùng rồi. Nghĩ tới đây, lá gan của hắn liền tăng lên, giằng co tại chỗ với Dịch Đông Thần: "Trên tay của tôi có mấy tấm ảnh, là ảnh chung của Phó Thị Trưởng ăn cơm với bạn gái, mọi người có thể cùng nhau giúp một tayđến nghiên cứu, trong mấy tấm ảnh này là trên đài giáo sư An hay là người khác.

Cái gì gọi là nhà dột trời mưa xuống, Tiểu Phàm rốt cuộc thì hiểu được, cô cảm thấy vài tấm ảnh này sẽ là những thứ cô nhận được kia, nếu như những hình này tung ra, cô nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói cô đã chỉnh hình, người phụ nữ trong hình đều là cô? Lời này mà nói sức thuyết phục không phải nhỏ, mà là căn bản không có! Bàn tay của cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô nắm lại tay của Đông Thần, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với anh: "Anh vẫn còn chưa tính toán để cho bảo vệ lên làm cho hiện trường yên tĩnh sao?"

Đông Thần cười, người phụ nữ ngốc này, Vương mỗ không trải qua quá tình mời mọc liền có giấy chứng nhận công tác, tại sao? Nhất định là có người ở sau lưng giúp hắn, anh nghĩ vào lúc này đoán chừng bên ngoài cũng có không ít người đứng xem, một khi bên trong có hành động không bình thường gì sẽ có một đoàn người khác đi vào tạo nên dư luận, lần này thư ký Bàng đoán chừng là tính toán mạnh tay một lần rồi, mắt thấy bổ nhiệm thị trưởng đã tám chín phần mười sẽ rơi vào trên đầu Đông Thần, hắn gấp cũng là tất nhiên.


Âu Dương không ngờ rằng sẽ xuất hiện biến cố như vậy, bà đứng lên, đi thẳng đến chỗ Vương mỗ, khí thế không giảm: "Đến, cho tôi xem một chút." Bà rất dịu dàng nhận lấy ảnh, nghiên cứu mấy lần, cười: "Vương tiên sinh, anh cho là mấy hình này hình đều là ảnh chụp? Anh xem rất nhiều đều là chiếu theo một bên, nhìn kỹ, còn có dấu vết người sửa chữa, tôi nghĩ muốn không tìm chuyên gia nghiên cứu đến, rốt cuộc ảnh này có phải đúng là con tôi hay không. Ngộ nhỡ là dáng dấp tương tự, hoặc là có người cố ý Photoshop đi lên, vậy thì không tốt rồi." Âu Dương quả nhiên là người từng trải, vài ba lời liền đem đầu mâu nhắm ngay Vương mỗ.

Vương mỗ không cho là đúng muốn phản bác cái gì, chỉ nghe Âu Dương chỉ vào một nhiếp ảnh gia bên trái phía sau nói: "Đến, chụp tấm ảnh cho tôi." Nói xong, tay của bà thuận thế kéo cánh tay của Vương mỗ, đầu còn ở rất gần.

Tách tách, ở thời điểm Vương mỗ còn chưa phản ứng kịp, nhà nhiếp ảnh gia đã chụp đuợc một màn này. Âu Dương cách xa mà hướng nhiếp ảnh gia nở nụ cười: "Sư phụ, cực khổ rồi." Sau đó bà nụ cười ấm áp quét qua toàn trường: "Đợi bạn bè phóng viên hứng thú có thể đi đến nhà vị nhiếp ảnh gia kia nhìn một chút hiệu quả ảnh như thế nào, chỉ là mọi người nhưng ngàn vạn xuống tay lưu tình, đừng nói tôi đã ly dị nhiều năm, cô đơn tịch mịch cho nên cùng Vương tiên sinh có cái gì mập mờ." Nói xong bà rất bình tĩnh mà đi trở về.

Tiểu Phàm nhìn mẹ chồng cường hãn này, đột nhiên cảm thấy toàn trường đều là của võ đài biểu diễn của bà, quả nhiên là phong thái vô hạn, sức quyến rũ vô địch. . . . . . Mà mục đích mẹ chồng làm như vậy, cũng là vì kéo theo sự chú ý của mọi người, nói cho mọi người ảnh có thể là giả, cũng có thể là giống như bà mới vừa như vậy: nữ cứng rắn đi đến gần chế tạo mập mờ. Dĩ nhiên tất cả này cũng thông qua động tác của bà biểu hiện ra, so với lời nói còn có lực dao động, càng thêm dọa người.

Ở thời điểm Âu Dương đi về đến nơi, bà nhìn Đông Thần, thái độ rất phức tạp —— dĩ nhiên người bình thường nhìn không hiểu, chỉ là Đông Thần không phải là không người bình thường, mà là con trai bà mười tháng mang thai sanh. Quan hệ huyết mạch di truyền, để cho anh hình như thấy trong mắt Âu Dương nữ sĩ có "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", còn cái khí phác sư tử nào đó, lời ngầm chính là: ai dám động đến con tôi!

Cũng chính là một trong nháy mắt như vậy, lòng của Đông Thần như bị thứ gì va vào một cái, là cảm động đến chậm hay là an tâm đã lâu? Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, lời nói trải qua vô số tổ tiên nghiệm chứng luôn là có chút đạo lý.

Tại đây trong hoàn cảnh hài hòa, xuất hiện thanh âm gấp gáp không hài hòa: "Phó Thị Trưởng cho đến bây giờ chưa đưa ra giải thích gì với phía chính phủ, ngược lại là cần Âu Dương nữ sĩ và giáo sủ An kể một ít làm một ít có được hay không, như vậy có phải có thể giải thích hay không, Phó Thị Trưởng ngài không cách nào chứng minh hôn nhân của mình vẫn như cũ hoàn hảo đây? Đây như vậy chúng tôi không phải có thể hoài nghi ngài căn bản là đã. . . . . ."

Tại lúc này điện thoại của Đông Thần rung một hồi, là thư ký tiểu Từ nói tin tức của anh: người đã đến. Thấy cái này, Đông Thần bình tĩnh nói: "Vương tiên sinh rất vội sao? Tôi có bạn đến, phiền toái bảo an đi ra cửa tiếp anh đi vào."

Tiểu Phàm hỏi anh rốt cuộc ai tới rồi, Đông Thần chỉ nói bốn chữ "Người thần kỳ"*.

*: Người thần kỳ trong tiếng Trung có bốn chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận