Tiểu Phàm tắm xong vào phòng ngủ, nhìn Đông Thần nằm ở trên giường một cái, bình tĩnh nói: "Đi ra đi, chúng ta ra phòng khách nói."
Rơi vào trong mắt của Đông Thần, vẻ mặt của Tiểu Phàm có chút nghiêm túc: ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, quá bình tĩnh so với không bình tĩnh vẫn còn đáng sợ. Căn cứ vào loại hiểu biết này, Đông Thần nở nụ cười: "Một đêm rất dài, chúng ta ở trên giường từ từ nói đi." Dĩ nhiên, nói chuyện trên giường đối với Đông Thần mà nói là ưu thế rõ rành rành, trước tiên có thể thỏa mãn thịt ăn đi, mới giao phó thật tốt.
Tiểu Phàm liếc anh một cái, nụ cười đột nhiên tan ra: "Này đêm dài đằng đẵng, có cần tôi giúp anh tìm tiểu thư đến ngủ hay không?"
Một khi dính đến đề tài ... tiểu thư, vợ cũng rất dễ dàng hóa thân làm cọp mẹ, Đông Thần thu hồi tâm tư vui đùa, bình tĩnh từ trên giường đứng lên, đi theo Tiểu Phàm ra ngoài.
Áo choàng tắm không dài, chân Tiểu Phàm lộ ra ở trong không khí, tiếp nhận được ánh mắt một tên con trai thỉnh thoảng lướt tới, cô bắt chéo hai chân, đồng thời để tay ở trên đầu gối. Ho một tiếng mở miệng: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Đông Thần tựa vào trên nệm ghế sa lon, cười: "Thật ra thì vừa hay là ở trước lúc mở buổi họp báo, Lý Phỉ gọi điện thoại đến tìm em nói là có tin tức tốt muốn nói cho em, cho nên anh liền để cho cô ấy trực tiếp đến hội trường."
Mắt Tiểu Phàm híp lại: "Cứ như vậy?" Trong đôi mắt kia cơ hồ trở thành một đường chỉ viết mấy chữ: tôi tuyệt không tin lời anh nói.
Vẻ mặt Đông Thần vô tội bày tỏ cũng chỉ là như vậy.
Dịch Đông Thần xảo trá làm sao, nếu muốn buộc anh nói thật, Tiểu Phàm biết mình còn phải lấy ra chút chứng cứ, vì vậy cô quả quyết đứng dậy, đi vào phòng ngủ, không lâu sau đó trong tay cầm ra giấy ly hôn. Trên cao nhìn xuống nói: "Tờ đơn này là người anh quen biết làm, lúc ấy anh nói không àm cho người ta phát hiện được, cho nên chúng ta là thông qua quá trình ‘ đặc biệt ’, hiện tại tôi muốn anh một lời nói thật, cái này nếu nói quá trình ‘ đặc biệt ’ không không bị mấy người động tay động chân?" Cho nên Tiểu Phàm sẽ suy đoánnhư vậy, chủ yếu vẫn là Lý Phỉ ám hiệu, bà cô này mặc dù không chịu nói thật, nhưng ở lúc Tiểu Phàm bức bách vẫn để cho Tiểu Phàm nghiên cứu thật tốt giấy ly hôn trong tay này.
Đông Thần hơi nhướng mi một chút: "Giấy ly hôn tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần em không cầm đi ra. . . . . ."
Trực giác bên trong này có vấn đề, Tiểu Phàm hỏi tới: "Nếu như mà tôi cầm đi ra thì sao?"
"Đây mấy vị kia ở cục dân chính sẽ phải xui xẻo, tội danh là: tùy ý ngụy tạo giấy chứng nhận." Đông Thần gằn từng chữ nói, thái độ muốn bị đánh vô cùng.
Tiểu Phàm thật sự có loại cảm giác hộc máu: thì ra là ly hôn cái gì đều là cái rắm, thì ra là chỉ có một mình cô ngây ngốc đem vật này rất xem trọng, thì ra là. . . . . . Cô lại rơi vào trong bẫy của Dịch Đông Thần rồi! Con ngươi Tiểu Phàm từ từ mở lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Dịch Đông Thần từ chất vấn biến thành một chút xíu muốn chiến đấu.
Chỉ nghe cô thả chậm giọng nói: "Có phải cảm thấy tôi đặc biệt ngu ngốc hay không, cho nên một chút thủ đoạn nhỏ là có thể đem tôi đùa giỡn xoay quanh?" Âm cuối được gằn đặc biệt rõ ràng, trong thanh âm cũng mang theo tâm tình nguy hiểm nào đó.
Đông Thần hình như thấy được một cuộc bão táp lại sắp đến, vì phòng ngừa xảy ra hiệu quả gió cuốn mây tan, anh nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy Tiểu Phàm. Đem đầu Tiểu Phàm áp vào lồng ngực của mình, anh tình cảm nồng nàn nói: "Khi đó anh giải thích với em như thế nào, em đều không chịu nghe, vẫn còn muốn ly hôn với anh, anh không có biện pháp chỉ cần ra hạ sách này. Dĩ nhiên chuyện này nói cho cùng là anh làm chưa đủ tốt, để cho em đối với anh không có lòng tin, cũng là trước đây anh biểu hiện quá kém, điều này anh phải kiểm điểm thật kỹ." Anh đồng thời nói chuyện Tiểu Phàm từ chối mấy lần, chỉ là Đông Thần chết sống không có buông ra, ngược lại ôm chặt hơn nữa.
Tiểu Phàm kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng lực mạnh, đẩy Dịch Đông Thần một phen, lúc này mới mở miệng to hô hấp mấy cái, thanh âm buồn buồn: "Nếu như anh không phải muốn tôi hít thở không thông mà chết, liền mau chóng buông tay."
Rõ ràng sẽ là một cuộc kiểm điểm nhận sai kỹ càng, kết quả lại biến thành vì không phải lường trước tai nạn, Đông Thần tự giễu nở nụ cười: "Vốn là còn chuẩn bị tỏ tình nồng nàn phía sau, kết quả. . . . . . Xem ra anh thật sự không làm được chuyện lãng mạn, nhưng mà ——" hai mắt anh nhìn thẳng ánh mắt của Tiểu Phàm: "Đến hôm nay, nếu như mà anh nói cho em biết, đời này anh đều không làm chuyện thật sự có lỗi với em, em nguyện ý tin anh không?"
Người thông minh sẽ đem vấn đề ném cho người khác, không nghi ngờ chút nào, Dịch Đông Thần đủ thông minh.
Tiểu Phàm điều hòa hơi thở, cau mày: "Anh thật sự không có có lỗi với tôi sao? Khi còn bé anh trêu cợt chuyện của tôi đừng nói, thì nói tôi sau khi kết hôn, anh tốt nhất hỏi một chút chính mình, anh đều đã làm gì tôi?"
Tiểu Phàm còn nhớ rõ lúc nói chuyện ly hôn này với Lý Phỉ thì phản ứng của Lý Phỉ còn có những lời đó, quả thật, đoạn thời gian đó cô giống như đứa ngốc cố gắng hầu hạ Dịch Đông Thần, không nhìn thấy trong thời gian của anh, còn không ngừng tự nói với mình: Đông Thần rất bận, Đông Thần không rảnh, Đông Thần. . . . . . Từng cái ý tưởng đều là có liên quan với anh. Nhưng anh có thể báo lại với mình là điện thoại không gọi được, là tin nhắn không trở về, thời gian dài không thấy người, còn có một đống ảnh không giải thích được xuất hiện. . . . . .
Tiểu Phàm hít hít lỗ mũi, chỉ cảm thấy bên trong buồn bực cực kỳ, mặc dù sau khi ly hôn biểu hiện của Dịch Đông Thần bắt đầu thay đổi không giống nhau, ai có thể bảo đảm anh có thể vẫn tiếp tục giữ vững như vậy đây? Trước đây cái loại cuộc sống một người bỏ ra đó, Tiểu Phàm không bao giờ muốn trải qua nữa, người phụ nữ vì cái gì luôn luôn bị tổn thương trong tình cảm? Vì cái gì luôn luôn phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? . . . . . . Đây cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, cũng đã là năm 2012 trong tiên đoán của Maya rồi, nam nữ đã sớm bình đẳng có được hay không!
Đông Thần căng thẳng, có thể là bởi vì hai người quá lâu không nói chuyện sâu sắc với nhau, mỗi lần Tiểu Phàm muốn nói cái gì, anh đều tìm cách cho qua, cho là như vậy cũng rất thông minh, nhưng không ngờ trong lòng Tiểu Phàm còn cảm xúc đọng lại. Anh không dám đùa giớn nữa rồi, ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu nhìn mặt của Tiểu Phàm, cầu xin tha thứ nói:" Vợ à, anh sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi, em không cần khóc có được hay không?"
Tiểu Phàm quay mặt sang chỗ khác, thanh âm buồn bực hỏi: "Anh sai ở chỗ nào?"
"Anh ngàn vạn lần không nên, không nên bởi vì công việc xã giao mà coi thường cảm nhận của em, không lắng nghe nói chuyện với em, ngược lại để cho người khác có cơ hội ly gián tình cảm của chúng ta, thật xin lỗi. . . . . ." Lúc này Đông Thần thật sự là rất cố gắng tìm được chỗ sai của mình, đưa ra mỗi hành động, hy vọng có thể khiến cho trong lòng bà xã dễ chịu một chút.
Tiểu Phàm rút một tờ khăn giấy, xoa xoa lỗ mũi, thanh âm hình như càng thêm buồn bực: "Sau đó thì sao?"
Đông Thần nghĩ: đây cũng không hay rồi, bà xã là thật sự khóc, xem bộ dáng là uất ức chạy lên đến đầu rồi. Lập tức, cám giác tội ác của anh sâu hơn, cái gọi là "Quá khứ đã qua không thể truy cứu, tương lai vẫn còn phải cố gắng" , Đông Thần khắc sâu ý thức được trong thời gian tiếp theo muốn đền bù người phụ nữ của mình thật tốt, vì vậy liên tiếp các biện pháp: muốn mỗi ngày cố gắng về nhà sớm, nếu như có chuyện phải kịp thời xin phép với bà xã, quan tâm bà xã nhiều hơn, thời gian rảnh phải làm việc nhà. . . . . .
Lắng lắng nghe nghe, Tiểu Phàm bình tĩnh mà nhìn anh một cái : "N nói là thật?" Đồng thời nháy mắt, hành động này hơi nghịch ngợm làm cô tự nhiên vô cùng.
Đông Thần sửng sốt một chút: "Em không khóc?"
Tiểu Phàm che kín áo choàng tắm, ngồi ở trên ghế sa lon: "Ai nói tôi khóc? Mới vừa rồi thời điểm tắm có chút cảm lạnh, đúng rồi, bình nước nóng phòng tắm bị hỏng, anh tìm cơ hội đi sửa đi."
Lời vừa nói ra, Đông Thần ngũ vị tạp trần: rốt cuộc mình cũng cảm nhận được tư vị bị người "hãm hại". Chỉ là mấu chốt hơn chính là, bà xã cái gì cũng vẫn không nói, bất quá mấy động tác lại dọa cho anh ngoan ngoãn kiểm điểm nhận sai, còn nhân tiện nói hành động lên liên tiếp tự làm khổ mình.
Nhìn nét mặt tế nhị trên mặt Đông Thần này tế, Tiểu Phàm nở nụ cười hì hì: "Phó Thị Trưởng Dịch, ngài yên tâm, mới vừa rồi ngài nói là tôi đều có thể làm như không nghe thấy, dĩ nhiên anh cũng biết mọi việc đều là lẫn nhau, về sau anh có bận bịu nhiều, tôi rất có thể sẽ bận rộn hơn so với anh, được, chính là như vậy."
Không có một chữ uy hiếp đe dọa nào, nhưng mà tổ hợp lại lại đủ giày vò người khác, Đông Thần nhận tội, cũng may là thua bởi trong tay bà xã, cũng coi là đau cũng gặp vui vẻ.
Song khi anh ngồi ở bên cạnh Tiểu Phàm, thời điểm khiên cho cô và bản thân cùng đi ngủ, Tiểu Phàm lại thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: "Chuyện tình giấy ly hôn trước đó để một bên, còn vấn đề ảnh chụp đâu?"
Đông Thần thiếu chút nữa từ trên ghế salon té xuống, không khỏi cảm khái: quả nhiên là đêm dài đằng đẵng, Thẩm phán từ từ, dài lâu không ngừng nghỉ a.
Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng, hình như cô đem Đông Thần chỉnh cho có phần thảm một chút, chỉ là vì không để bị chẳng hay biết gì nữa, đồng thời cũng vì thay đổi cục diện bị động hoàn toàn, cô vẫn không thể nương tay. Chuẩn bị một phen, cô tiếp tục hỏi: "Ảnh là ai gửi cho tôi đấy, cùng chuyện ngày hôm nay có liên quan không?"
Ban đêm ánh sao sáng lóe lên không ngừng, xuyên thấu qua một cánh cửa sổ, chứng kiến một đôi vợ chồng trẻ đêm dài khắp lời nói. Mà cùng lúc đó, cũng có người sống về đêm đang lo lắng không dứt. Vu Phương Phương ở trên ghế sofa nhỏ trằn trọc trở mình, ở mới vừa rồi trong trường học có đồng nghiệp gọi điện thoại cho cô, nói là có một người đàn ông đến hỏi thăm qua tung tích của cô, người đàn ông kia họ Mạc.
Vu Phương Phương trong đầu đều suy nghĩ, nếu như mình nhận điện thoại của Quân Kha, anh sẽ nói gì, anh sẽ đoán được là mình ở sau lưng làm những chuyện này sao? Anh sẽ cảm kích hay là càng thêm chán ghét mình? Dù sao một người phụ nữ có thể tùy thời nằm ở trên giường người khác rất dơ bẩn. . . . . . Nghi vấn quanh quẩn ở trong lòng, khiến Phương Phương càng thêm không ngủ được, một cỗ kích động khiến cho cô theo bản năng ấn xuống mã số của Quân Kha, sau đó một cái tay liền đánh ra ngoài. Cô dùng sức nói với bản thân: tôi đây thuần túy chỉ là trả lời điện thoại mà thôi, không có những ý nghĩ khác.
"Alo" Thanh âm Quân Kha truyền đến, Phương Phương rung chuyển một hồi, thiếu chút nữa quên mình nên nói cái gì.
"A, tôi là muốn hỏi lúc trước có phải anh gọi điện thoại cho tôi hay không, anh có chuyện gì không?" Cũng may cô vẫn đem chuyện nói ra được rồi.
Đầu điện thoại bên kia cũng trầm mặc một chút, Vu Phương Phương có chút lo lắng, không biết anh sẽ nói ra cái gì.
"Cô. . . . . . Ăn cơm chưa?"
Một câu nói này lúc đi ra, Phương Phương có chút dở khóc dở cười: bây giờ đã là hơn mười giờ, Mạc tổng rốt cuộc chỉ là cơm tối hay là điểm tâm ngày mai?
Mạc tổng ngay sau đó nói một câu: "Ra ngoài ăn khuya đi, tôi vừa lúc đi qua gần nhà cô, thuận tiện có chút việc muốn nhờ cô giúp đỡ."
Cái gì gọi là cảm xúc phập phồng, Phương Phương rốt cuộc thì cảm nhận được, cho là một câu nói của Mạc tổng, cô kích động thiếu chút nữa không cầm được điện thoại di động, sau đó vội vàng rửa mặt thay quần áo, trong lúc này còn không ngừng báo cho mình: Mạc tổng chỉ là có chuyện mời mình giúp một tay, không phải cố ý đến tìm mình.
Vu Phương Phương do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là trang điểm một chút để cho mình xem ra khí sắc tốt một chút. Mở cửa, lại bị người ở cửa làm cho sợ hết hồn.
Có câu nói thế nào, kế hoạch biến hóa khó lường. . . . . .