Hai Người Đấu Hư Giường

Mặc dù mấy người bọn anh cố gắng khống chế tin tức đối với bên ngoài, nhưng vẫn có không ít người nghe tiếng mà đến. Cục trưởng công an Đổng Kiến Dân là nhóm người đầu tiên chạy tới, anh và Đông Thần là trên một cái thuyền, những năm gần đây hai người giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại lên đường thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc lần này Đông Thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, Đổng Kiến Dân đi theo cũng sốt ruột.

Thời điểm Đổng Kiến Dân tới bệnh viện, Tiểu Phàm đang ở bên cạnh với Đông Thần, cô cười đứng dậy chào hỏi.

Đổng cục vẻ mặt cảm khái: "Ai, em dâu, khổ cực cho em. Em yên tâm, tôi sẽ để cho cấp dưới làm công việc kiểm tra nhanh hơn, nhất định sẽ đem lái xe gây chuyện này bắt tới." Lúc nói chuyện anh nháy mắt với Đông Thần .

Trong lòng Đông Thần ngầm hiểu, Đổng cục nhất định là có lời muốn nói. Vì vậy anh kéo tay Tiểu Phàm, lay động một chút: "Lý Phỉ này mua bát cháo hải sản tại sao lâu như thế, em đi thúc giục đi, anhthật sự đói bụng. . . . . ."

Bộ dáng này nũng nịu, khiến cho lòng của Tiểu Phàm thiếu chút nữa cũng hóa thành hồ đồ rồi, xét thấy người khác bỏ công diễn xuất như vậy, Tiểu Phàm nghĩ mình cũng nên phối hợp cho hai Đại lão gia này hời gian nói chuyện riêng. Cô tỉ mỉ kéo chăn cho Đông Thần, sau đó đi ra cửa.

Cửa đóng lại, sắc mặt của Đổng cục nhất thời tối xuống: "Chúng ta vẫn là tính toán sai, thật sự không nghĩ ông ta sẽ chó cùng giứt giậu như vậy."

Sắc mặt của Đông Thần nghiêm nghị: "Chúng ta tìm ra ông ta tham ô nhiều như vậy đem nắm đằng chuôi, ông ta nhất định là sẽ có phản ứng. Nhưng mà ông ta hạ chiêu thức này, xem ra thật sự là đường cùng rồi, nếu như lúc này chúng ta lại thêm một mồi lửa, ông ta nên hoàn toàn tan vỡ đi."

Đổng cục lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, ông ta leo lên quan hệ cũng không ít, nếu như đây là thật sự vạch trần ra, không nhất định có thể hoàn toàn lật đổ ông ta chứ? Nếu như để cho ông ta có cơ hội thua keo này ta bày keo khác, vậy thì chúng ta xong rồi."

Đổng cục băn khoăn cũng là có đạo lý, thời gian trước bọn họ kéo xuống vài người cấp dưới của người nọ, đã khiến cho ông ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày rồi, thậm chí ông ta còn làm ra chuyện thuê người làm chuyện phạm pháp, xem bộ dáng là tính toán mạnh tay một lần. Lúc này nếu như nữa sờ đến chỗ hiểm kia, nói thật, chuyện này rất nguy hiểm .

Trầm mặc một hồi, trong đầu Đông Thần chuyển qua rất nhiều ý nghĩm: nếu như người này chưa diệt trừ được, không chỉ là anh, Tiểu Phàm còn có đứa bé của bọn họ cũng sẽ vẫn ở vào trong nguy hiểm. Dù là không nghe lệnh góc độ sự nghiệp đến suy xét, là một người đàn ông, anh làm sao có thể để cho vợ, con gặp phải một chút xíu uy hiếp đây?


Từ từ nắm chặt quả đấm, ánh mắt Đông Thần từ từ bén nhọn: "Thương thế của tôi người biết rõ không nhiều lắm, đoán chừng ông ta đã nỗ lực hỏi thăm đi, như vậy, tôi để cho người ta truyền tin tức ra ngoài, nói tình huống của tôi nguy hiểm. Để cho ông ta đi giày vò, ông ta không phải vẫn muốn người nằm vùng của mình ngồi lên vị trí thị trưởng ư, thừa dịp thời gian tôi nằm viện, ông ta sẽ phải hành động nhanh một chút đi, cậu chỉ cần bí mật quan sát."

Đổng cục: "Nhưng do ai đến lật đổ ông ta đây?"

Vấn đề này Đông Thần cũng nghĩ đến, hơn nữa có một nhân vật đã ở trong đầu của anh thành hình: "Trên tỉnh người đến đến đi, người này ở trên tỉnh có tiếng là thiết diện, kéo xuống không ít quan tham, đắc tội không ít người, chỉ là cũng may anh ta là người sáng sủa, kết giao không ít bạn tốt, cho nên ở trên tỉnh địa vị vẫn vững chắc như cũ. Chúng ta có thể tranh thủ sự ủng hộ của ông ấy. . . . . ."

Đổng cục bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là tiểu tử Đông Thần này đều đã an bài tốt rồi, khó trách hôm nay liên lạc anh đến đây. Anh lộ ra vẻ mặt tán thưởng, lợi dụng người phía trên phái tới kéo người kia xuống ngựa, biện pháp này phải nói là thích hợp nhất rồi. Chỉ là có một chút anh không biết rõ: "Ngộ nhỡ thời gian này ông ta quy củ đâu rồi, mà sắp tới cậu cũng không thể xuất viện, chẳng phải là không công tặng cơ hội cho người của ông ta?"

Đông Thần cười: "Ông ta làm sao sẽ quy củ, chỉ là làm cho người ta đến đụng tôi chuyện này đã nói lên ông ta không chịu được rồi, ông ta còn có chuyện gì không làm được? Lại nói chuyện người phía trên đến này, ông ta cũng không biết."

Đổng cục càng thêm giật mình: người khác cũng không biết chuyện tình, tiểu tử Đông Thần này lại biết, quả nhiên là có chút khả năng, tôi đây thật sự chính là không nhìn lầm người.

Lúc Đổng Kiến Dân đi, Đông Thần muốn anh ngàn vạn phải chú ý an toàn, lúc này anh không thể lại xảy ra chuyện.

Đông Thần cất kỹ tay cong coi như là nghỉ ngơi một hồi, chỉ là thời điểm tay mới vừa chuyển vị trí đụng phải một vật, cứng rắn, lạnh lạnh, anh vừa cầm lên nhìn lại là một cái điện thoại di động, trạng thái điện thoại di động vẫn là xin đừng gác máy, hiện lên thời gian trò chuyện là vượt qua nửa giờ —— đây không sai biệt lắm chính là thời gian anh và Đổng cục nói chuyện nha.

Nhất thời anh có loại cảm giác im lặng nhìn trời, đây là điện thoại Tiểu Phàm, thời điểm cô đi ra nên giở trò quỷ.


Đang nghĩ như vậy, Tiểu Phàm bưng một bát cháo hải sản đi vào, vẻ mặt tươi cười: "Cháo anh muốn tới đây, đến ngửi một chút, thơm hay không."

"Bà xã, anh bàn bạc chuyện được không?" Đông Thần dùng giọng bàn bạc rất chân thành hỏi.

Tiểu Phàm hai mắt trừng lớn: "Không được! Mặc dù em không biết anh nói gì, nhưng mà em lại tuyệt đối không đồng ý, em đang ở thời kỳ phụ nữ có thai đối nghịch, anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần ừng trêu chọc em."

Mặt Đông Thần suy sụp, vẻ mặt không được hài lòng: "Đây quá tàn nhẫn, em thật sự không chịu đút cháo cho anh ăn sao?" Đang lúc nói chuyện anh bình tĩnh mà đem điện thoại của Tiểu Phàm đóng lại, sau đó không nói gì liền trả cho cô.

Tiểu Phàm cười đến ngọt ngào: anh đều biết, nhưng cái gì canh ũng không nói cũng không ngăn cản.

Ngay tại trong lúc này, Âu Dương cũng cúp điện thoại, mới vừa rồi bà nhận được điện thoại của Tiểu Phàm gọi đến, trong điện thoại chính xác là nói. Bà nghe một lát, cũng đại khái biết tình huống. Ở trong điện thoại Đông Thần nhắc đến người kia, nếu như Âu Dương không đoán sai, hẳn là ông ấy. Dù gì thời điểm lúc trước bà và lão An đi chung với nhau gặp qua không ít người, mặc dù có thật là nhiều năm không gặp, nhưng nên liên lạc một chút là có thể gợi lên tình cảm ngày xưa.

Mỗi một người mẹ, khi đứa bé của cô ấy gặp phải lúc nguy hiểm, cũng sẽ hóa thân làm người phụ nữ cường hãn, vung vũ khí trước mặt ở đứa bé, vì đứa bé Trảm Yêu Trừ Ma. Đây đại khái chính là bản năng của người mẹ đi.

. . . . . .

Buổi chiều Lý Phỉ có tiết, mà công ty Lưu Nghị Sơn cũng có chuyện, Âu Dương đi ra ngoài làm việc, dù sao tất cả mọi người là cuộc sống của chính mình, không thể tiêu hao cả ngày ở bệnh viện. Lý Phỉ vẫn có chút không yên lòng: Tiểu Phàm và Tiểu Dịch cả hai đều là người bị thương, mặc dù nói trong bệnh viện có bác sĩ y tá sẽ chăm sóc bọn họ, nhưng dù sao cũng không bằng có một người có thể nói chuyện ở bên bọn họ đỡ buồn hơn.


Lý Phỉ không ngờ ở thời điểm cô rầu rĩ, Vu Phương Phương sẽ gọi điện thoại tới đây, cô không biết từ đâu nghe nói chuyện của Tiểu Phàm, nói muốn đến bệnh viện thăm. Lý Phỉ vẫn là mang phòng bị, dù sao Vu Phương Phương lúc trước vẫn là nhằm vào Tiểu Phàm. Vì vậy cô khách khí nói: "Không cần, hai người bọn họ mấy ngày nữa có thể ra viện."

Vu Phương Phương nở nụ cười: "Cô nha, mau lên lớp đi, hôm nay tôi đến đại học G, chủ nhiệm khoa đối với cô nghỉ nhiều ngày như vậy rất có ý kiến, nếu mà cô lại không trở về, ngài ấy nhưng thật muốn nổi trận lôi đình rồi."

Lý Phỉ nhún nhún vai: "Ông ta có nhảy hay không, kỳ nghỉ phép học kỳ này của tôi vẫn chưa có dùng hết toàn bộ đâu, ông ta gấp cái gì." Trên đời luôn có một loại người, cầm lông gà làm tên bắn, khom lưng cúi người với người trên, xoay mặt lại đối mặt với cấp dưới liền hung thần ác sát, trút giận la lối om sòm, Lý Phỉ ghét nhất thứ người như thế. Đáng tiếc cô băn khoăn là mặt khác: dưới tay của mình mang mấy học sinh gần đây có buổi biểu diễn, nếu như mình vắng mặt, có thể sẽ có nhiều chỗ an bài không chu đáo.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Phàm ra ngoài đem Lý Phỉ đuổi tới trường học đi. Sau đó, Phương Phương đến bệnh viện, nghe Tiểu Phàm miêu tả, cũng không nhịn được bật cười, dĩ nhiên cười này không phải cười nhạo, mà hơn nữa là hâm mộ: có một khuê mật thật lòng giống như vậy khá tốt.

Ánh mắt Phương Phương rơi vào trên bụng Tiểu Phàm: "Cuối cùng là may mắn cô và đứa bé đều không có việc gì, chỉ là mọi người bắt người gây ra họa đến rồi sao?"

Sắc mặt của Tiểu Phàm là loại bình tĩnh đến dáng vẻ lạnh lùng: "Vẫn chưa có, nhưng mà cũng nhanh thôi."

Ánh mắt Phương Phương kiên định, giống như là ra quyết tâm gì: "Hôm nay tôi đến, hy vọng có thể giúp cô."

Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn cô ta, này không biết lời này rốt cuộc là ý gì.

"Trước đây không lâu, tôi nghe một người nói điện thoại trên đường, hình như là nói qua an bài cấp dưới đi giải quyết một nhân viên quan trọng trong chính phủ. Tôi không biết người trong điện thoại trung nhắc đến là không phải Phó thị trưởng Dịch, nhưng có lẽ mấy người có thể đi điều tra một chút." Nói xong Vu Phương Phương thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Phàm có chút không thể tin được, nhưng cô vẫn là truy hỏi một câu: "Cô nói người nọ tên họ là gì? Làm sao cô có tiếp xúc với người kia?"


Hồi tưởng lại người kia, thân thể Vu Phương Phương không tự chủ run một cái: "Hắn ta tên là Long ca, cụ thể là thân phận gì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà hắn ta thời gian này mới đến thành phố G, thường lui tới ở khu vui chơi giải trí. Về phần tôi theo hắn ta. . . . . . Tôi thật sự là không muốn nói."

Tiểu Phàm cảm thán, xem ra là một đoạn hồi ức khó có thể đối mặt, cô kéo tay của Vu Phương Phương nói tiếng cám ơn. Dầu gì là có thêm một chút tin tức, có lẽ đối với cảnh sát điều tra vụ án có chút trợ giúp đi.

Hai người phụ nữ hàn huyên một ngày, Tiểu Phàm quan sát được Vu Phương Phương gần đây là gầy hơn, nhìn dáng dấp những ngày sau này không được tốt, cô thử dò xét hỏi một câu: "Cô và Mạc tổng như thế nào?"

Vu Phương Phương cảm thán: "Tôi cũng không biết hiện tại coi là như thế nào, chỗ ở của tôi và ba tôi hiện tại là anh ấy giúp một tay an bài, tôi cũng thỉnh thoảng sẽ đi đến trong khách sạn của anh giúp một tay, nhưng tôi không dám nghĩ nhiều hơn rồi." Phương Phương vén một ít tóc trên trán, đột nhiên nở nụ cười: "Anh ấy là ân nhân của nhà chúng tôi, đây ngược lại khiến cho tôi xuống tay ngượng ngùng, ha ha, đừng nói tôi, tình trạng bây giờ của cô có khỏe không? Mấy tháng. . . . . ."

Hai người phụ nữ có đều hàn huyên được một lúc lâu hay không, chờ gần tối lúc ấy Vu Phương Phương mới rời đi. Tiểu Phàm gọi điện thoại cho đổng Kiến Dân, hỏi anh tiến độ vụ án, đồng thời đem lời nói của Vu Phương Phương nói một chút, dĩ nhiên không đem tên tuổi của Vu Phương Phương nói ra.

Đổng Kiến Dân hình như là trầm mặc một chút, sau đó giọng nói nhẹ nhàng: "Em dâu à, em yên tâm, cấp dưới của tôi nhìn chằm chằm rồi, nhất định sẽ mau chóng cho em tin tức."

Thời điểm cúp điện thoại, Tiểu Phàm còn tượng hình tượng dạng dặn dò một câu: "Đổng cục, những chuyện này cũng không để cho Đông Thần biết đi, gần đây anh ấy cần chuẩn bị phẫu thuật, không thể quá hao tâm tốn sức."

Đổng Kiến Dân luôn miệng đáp được, nhưng mà ánh mắt của anh quang thì thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dịch Đông Thần bên cạnh, nghĩ thầm: tình cảnh này thật đúng là giống làm tên trộm.

Chỉ là nói cho cùng vẫn là em dâu này nhìn rất nghiêm túc thật rồi, hai ngày nay Đổng Kiến Dân muốn nói chuyện gì với Đông Thần, trước đó cũng phải thời gian hẹn xong thời gian, dĩ nhiên thời gian này là nhất định có thể tách ra với Tiểu Phàm, Tiểu Dịch nói: không thể để cho bà xã biết, nếu không cô lại muốn bận việc rồi. . . . . .

Đổng Kiến Dân rất "Đồng tình" gặp gỡ với Tiểu Dịch, bởi vì giống nhau nhà có bà chằn Đổng cục rất có thể cảm nhận được tại trước mặt bà xã phải cố gắng giả bộ tình trạng ngoan. Nhất thời một loại cám giác hiểu nhau không cần nói giữa những đồng bào nam tự nhiên sinh ra.

Mà Đông Thần vẫn lại là cảm khái vô hạn: một bà xã giống như đặc công lợi dụng tất cả mọi dịp cũng nhúng tay vào không phải ai cũng có thể khống chế được rồi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận