Người phụ nữ mặc áo khoác trắng cầm phiếu kiểm tra đi vào phòng bệnh, nhìn giường không, không khỏi thở dài một cái. Sau đó cô y tá tiến vào cười một tiếng: "Bác sĩ Trần, ngài trực tiếp đi phòng bệnh khoa chấn thương xương tìm cô ấy đi. Hai ngày nay chồng của cô ấy phải làm phẫu thuật cố định trong ngoài, cô ấy không làm gì liền chạy đến đó rồi."
Người phụ nữ được gọi là bác sĩ Trần đẩy mắt kính một cái, lắc đầu: "Chờ cô ấy trở lại, cô trực tiếp nói cho cô ấy biết đi làm thủ tục xuất viện đi, loại người không nghe lời giống như cô ấy . . . . . . Ai, " Nữ bác sĩ có chút bất đắc dĩ, "Nhắc nhở cô ấy là người phụ nữ có thai, vì đứa nhỏ trong bụng, đừng như vậy vội vàng tới vội vàng đi." Nói xong bác sỹ xoay người rời đi.
Đang ở cùng một bệnh viện, một phòng khác, Tiểu Phàm tìm được bác sỹ trưởng của Đông Thần hỏi bệnh tình. Mấy ngày nay Tiểu Phàm đến cánh cửa này số lần thật sự là quá nhiều rồi, cho thế cho nên thời điểm bác sỹ đến kiểm tra mười lần thì có chín lần có thể gặp được cô. Hơn nữa thời điểm đụng phải còn thường xuyên thấy cô liếc mắt đưa tình với Dịch tiên sinh. Đối với chuyện này, bác sĩ y tá trong lúc đó cũng thường xuyên lấy bọn họ ra trêu đùa. Chỉ là tuy nhiên là trêu đùa, nhưng đại đa số mọi người vẫn là thật sự hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.
Dĩ nhiên, nữ y ta từ các phương diện hỏi thăm được tai nạn xe cộ xảy ra, vụng trộm nói: lập gia đình phải gả cho Dịch tiên sinh. Chỉ là lời này thì họ không dám nói ở trước mặt Tiểu Phàm, nếu không một trận dạy dỗ là không tránh khỏi.
Bác sỹ trưởng thu hồi suy nghĩ miên man, kiên nhẫn giảng giải chuyện phẫu thuật quan trọng cần chú ý với Tiểu Phàm, bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm, hơn nữa cho dù phẫu thuật thành công, tình trạng khôi phục tiếp sau đó cũng là bởi vì người mà khác đi, cho nên bác sỹ cũng không thể bảo đảm chân của Dịch tiên sinh có thể khôi phục như lúc ban đầu hay không, cũng không thể bảo đảm quá trình hồi phục sức khỏe cần bao lâu.
Tiểu Phàm gật đầu một cái, những đạo lý này cô đều hiểu, nhưng mà vẫn hi vọng may mắn có thể ở trên người Đông Thần thôi.
Thời điểm ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Phàm đụng phải nữ y tá vẫn chăm sóc mình. Tiểu Phàm hì hì mà cười một tiếng: "Nha, y tá Phương, cô cũng đến nơi này sao."
Y tá Phương che miệng cười: "Cũng biết cô ở nơi này, tôi chỉ là đến nói cho cô biết cô có thể xuất viện. A, đúng rồi, thủ tục xuất viện bạn của cô đã làm xong."
Bạn? Tiểu Phàm nghi ngờ: mẹ chồng hôm nay có việc, Lý Phỉ vừa mới đi không lâu, Lão Lưu vẫn còn ở công ty, Phương Phương đang bận việc chuyển nhà. . . . . . Việc này nếu nói bạn thì là ai đây?
Thay quần áo của bệnh nhân, Tiểu Phàm đi đến đại sảnh, y tá nói vị bạn nam kia vẫn ở chỗ đó chờ.
Đại sảnh không có nhiều người, tốp năm tốp ba vài bệnh nhân đi qua còn có người nhà đi cùng, bạn bè, ánh mắt Tiểu Phàm quét một vòng, cuối cùng dừng ở trên người một người. Đó là —— Mạc Quân Kha.
Quân Kha từ xa mà hướng Tiểu Phàm nở nụ cười, nụ cười kia nên nói như thế nào đây? Tóm lại là nghe làm cho người ta khó hiểu. Tiểu Phàm theo bước chân của anh đi tới.
Quân Kha nhẹ nói: "Chúc mừng em, xuất viện."
Tiểu Phàm khách sáo nở nụ cười: "Cám ơn." Cô cũng muốn đối đãi giống như những người bạn nói chuyện với Mạc Quân Kha, chỉ là mỗi lần phản ứng của anh đều rất kì quái, không khí giữa người với người lâu lài cũng có thể cảm thấy, nói ví dụ như Mạc Quân Kha trước mặt chính là một bộ dạng có lời muốn nói.
Ánh mắt Quân Kha vẫn rơi vào trên người Tiểu Phàm, cho đến hôm nay anh mới hiểu rõ ràng một đạo lý: thì ra là người phụ nữ bên cạnh này cho đến bây giờ cũng không thể thuộc về mình, bởi vì có một người đàn ông khác vững vàng chiếm cứ người của cô còn có trái tim, những người khác căn bản không có cơ hội.
Anh tự giễu mà cười một chút: "Có một việc tôi vẫn không có cơ hội nói cho em."
Tiểu Phàm chăm chú lắng nghe, không dám cắt ngang.
Chỉ thấy Quân Kha từ trong túi tiền cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc khăn tay, trong ánh mắt tràn ngập hồi ức: "Em có thể không nhớ rõ đi, năm đó em chính là dùng chiếc khăn tay này để cầm máu cho tôi."
Lời vừa nói ra này, Tiểu Phàm trong nháy mắt có loại cảm giác trí nhớ bị đả thông—— đột nhiên nhớ lại chút gì, thời gian hiển nhiên có chút xa xưa, Tiểu Phàm nhớ không rõ ràng lắm, chỉ là mơ mơ hồ hồ có một ấn tượng, hình như là có một tình huống như thế. Chỉ là vừa nghĩ đến Mạc Quân Kha đem chiếc khăn tay này coi trọng như vậy, Tiểu Phàm liền có chút băn khoăn.
Cô cong môi dưới: "Anh biết sự thật là gì không? Từ nhỏ tôi đã không thích dùng khăn tay, bởi vì dùng bẩn còn phải giặt, khi đó cha mẹ đã huấn luyện tôi, để cho tôi tự mình giải quyết việc trong nhà rồi, cho nên tôi chỉ muốn vứt khăn tay này đi. Nhưng mà suy nghĩ một chút lại cảm thấy vứt đi rất đáng tiếc, vừa đúng khi đó lại gặp anh. . . . . . Thật ra thì tôi là sợ anh cướp đoạt gì đó, cho nên tôi kịp thời đưa cho anh cái khăn tay, để cho anh thủ hạ lưu tình. . . . . ."
Quân Kha cười đến bất đắc dĩ: "Thật ra thì em không nên nói cho tôi biết, khăn tay rất tốt, tôi nhớ được khi đó em mang vô cùng sạch sẽ, cười thật sự ngọt ngào, là dáng vẻ tôi thích."
Khóe mắt Tiểu Phàm nháy một cái: "Thật ra thì, anh nhớ rõ chuyện đó khẳng định không phải là tôi, là anh tự mình suy nghĩ tô vẽ làm cho người khác đẹp, thật ra thì trong cuộc sống tôi rất điên khùng rất tùy hứng, xấu tính cũng là rất nhiều chỗ. Có một câu không biết anh đã từng nghe chưa: nếu như anh cảm thấy tôi lễ phép, ưu tú, có thái độ đúng mực, Xin chào, chúng ta là quen biết bình thường; nếu như anh cảm thấy tôi đáng yêu nhưng lại hài hước, khôi hài lại khiêm nhường, này, chúng ta là người quen; nếu như anh cảm thấy tôi bá đạo ngang ngược, tính tình không tốt lại kiêu ngạo, chúc mừng anh, chúng ta là bạn rất thân; nếu như anh cảm thấy nhìn tôi có lúc cảm thấy lấy tôi hoàn toàn hết cách rồi, cám ơn anh, tôi yêu anh. . . . . . Lời này thật có đạo lý."
Quân Kha suy tư một lát: "Có lúc tôi xác thực đối với em không có biện pháp, cho nên em thật ra là yêu tôi sao? Nếu như là vậy, vậy. . . . . ."
Tiểu Phàm mạnh mẽ cắt ngang: "Anh nghĩ sai lệch, chính tôi ở trước mặt anh vẫn luôn rất có lễ phép đi." Dĩ nhiên lúc này cô cũng rất nghi ngờ thuộc tính của câu nói kia.
Quân Kha rốt cuộc bật cười: "Nói đùa với em rồi, tôi hiểu ý của em mà."
Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Quân Kha vẫn không nói quá nhiều, có lẽ Vu Phương Phương nói rất đúng, anh yêu không phải là cô gái nhỏ năm ấy đã giúp anh, mà chỉ là khát vọng có người có thể kéo anh một tay. Mình anh lăn lộn ở trong máu tanh, ngay từ khi đó cũng đã chán ghét cuộc sống như thế. Vu Phương Phương nói: rời khỏi tổ chức đi, trải qua cuộc sống đơn giản, chỉ vì mình mà sống.
. . . . . .
Đưa Mạc Quân Kha đi, Tiểu Phàm cũng không vội vã đi vào giúp Đông Thần, cô có một việc vẫn chưa làm. Gặp chuyện không may đến bây giờ cũng còn chưa gọi điện thoại về nhà, trong nhà đều đã không biết chuyện này. Dĩ nhiên một mặt là bởi vì cô vẫn còn ở trong lúc nằm viện không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, nhưng mà bây giờ cô là thật sự cần dựa vào trợ giúp của người nhà.
Nghe điện thoại chính là lão An, Tiểu Phàm thầm nghĩ: đúng lúc.
Lão An: "Nha đầu, mẹ con mấy ngày nay vẫn nhắc đến con, mấy ngày trước bà ấy vẫn ngủ không yên, nếu không phải là ba lôi kéo bà ấy, bà ấy liền lại qua đó quấy rầy hai con."
Tiểu Phàm ở đây mồ hôi chảy ròng ròng: đây chính là nói mẹ con liên tâm sao? Bên cô vừa xảy ra chuyện, mẹ thì có cảm ứng.
"Cha, chúc mừng cha lên chức ông ngoại rồi." Tiểu Phàm điều chỉnh thật tốt hô hấp nói.
Đầu bên kia điện thoại xuất hiện một tiếng va chạm nhỏ nhẹ, sau đó có một đoạn thời gian trầm mặc, rồi sau đó liền nghe lão An đang kêu xa xa: "Bà già, mau đến đây, bà được lên chức bà ngoại. . . . . ."
Tiểu Phàm lắng lắng nghe nghe liền cười, giống như lão An còn chưa từng có kích động như thế.
Giáo sư Vương ở đầu bên kia điện thoại liền ra sức dặn dò Tiểu Phàm, không thể ăn XX, không thể đụng vào XX, XX. . . . . . Giáo sư Vương hình như là trước điện thoại nói không được, sau cùng nói một câu: "Con về nhà dưỡng thai đi, không được, hay là mẹ qua đó đi. . . . . ."
Tiểu Phàm liền kêu vài tiếng "Mẹ" mới gây được lực chú ý của giáo sư Vương, cô bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mới không đến hai tháng, hiện tại con cảm thấy rất tốt, đợi con cảm thấy không ứng phó được rồi, con nhất định gọi mẹ đến đây, như vậy được không?"
Trấn an được một lúc giáo sư Vương mới miễn cưỡng đồng ý lời Tiểu Phàm nói, Tiểu Phàm cách điện thoại vừa thông suốt mãnh liệt nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Đông Thần sẽ chăm sóc con rất tốt. Đúng rồi, cha vẫn còn ở đó chứ, con có chút chuyện muốn hỏi cha."
Lão An ở trong ánh mắt "An ủi" của giáo sư Vương liền tiếp điện thoại, trong ánh mắt kia hiển nhiên có ghen tỵ, con gái chỉ đích danh muốn cha không cần mẹ, mặc dù là có chuyện, nhưng mà khiến người làm mẹ làm đổ nửa bình dấm chua.
"Cha, nghe nói gần đây trong tỉnh phái quan chức đến thành phố G, cha biết người nọ không? Có giao tình* với người ta không?"
*: Tình cảm qua lại
Lão An nở nụ cười: "Nha đầu, thì ra là con đến thăm dò tình hình quân sự đây! Ngay cả cha biết cha cũng vậy không giúp được hai con."
Quả nhiên là từng trải việc đời, Tiểu Phàm còn chưa kịp mở miệng cũng đã biết cô muốn nói gì. Nhưng mà lão An thông minh nữa cũng đã tiết lộ bí mật rồi, ông và cái người mà trên tỉnh phải đến kia nhất định là có giao tình.
Tiểu Phàm mắt từ từ nheo lại, vẻ mặt tươi cười nói: "Cha, cha cũng biết bây giờ con đã mang thai, Đông Thần luôn là ở bên ngoài bận việc mà nói, rất ảnh hưởng đến tâm tình của con, như vậy đối với đứa bé cũng không tốt, cha nói có đúng không? Hơn nữa, Đông Thần ngài vẫn không biết sao, anh ấy đúng là tuổi trẻ tài cao nha, con cũng không cho ba nói dối tình hình quân sự như vậy, chỉ là để cho cha đem thông tin chân thật nhắn nhủ nhanh hơn mà thôi, tiết kiệm những thứ quá trình dọa người kia mà thôi, điều này cũng có lợi cho việc đề cao hiệu suất làm việc của văn phòng chính phủ, là một hành động rất hiếm có. . . . . ."
Lão An phá lên cười: "Cái nha đầu này, ngụy biện một đống lớn, ai cũng không nói lại được con."
Mặt mày Tiểu Phàm tươi cười, đồng chí lão An không khó giải quyết, con gái và cháu ngoại, tăng thêm hai lợi thế, làm sao sợ ông không nộp khí giới đầu hàng đây.
Dĩ nhiên Tiểu Phàm tin tưởng năng lực ngoại giao của đồng chí lão An, hơn nữa địa vị và nhân phẩm của ông, bạn bè của ông cũng sẽ nể mặt ông. Có lão An bảo vệ giúp đỡ, tin tưởng chuyện sẽ thuận lợi hơn một chút đi.
Thời điểm cúp điện thoại, Tiểu Phàm thở ra một hơi, không biết có phải là tiếp nhận phóng xạ quá nhiều hay không, thời điểm gọi điện thoại cô cảm thấy đầu hơi choáng váng. Tiểu Phàm xem ra thời gian mang thai còn hơn mấy tháng, nhất thời có loại cảm giác đau cũng vui vẻ.
. . . . . .
Quân Kha vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, điện thoại di động vang lên, mã số này rất xa lạ, anh nghĩ có thể là một khách hàng mới, vì vậy nhận.
Chỉ là không ngờ trong điện thoại truyền đến thanh âm của Long ca: "Tiểu Mạc, cậu nhanh chóng chuẩn bị cho tôi 50 vạn tiền mặt, phải nhanh!"
Quân Kha cau mày, nhưng mà vẫn là cố gắng giữ vững giọng nói bình thường: "Long ca, anh cần nhiều tiền mặt như vậy làm gì? Anh bây giờ ở chỗ nào?"
Thanh âm Long cực kỳ vội cực kỳ nóng nảy: "Cậu hỏi nhiều lời như vậy làm gì, hiện tại tôi liền muốn tiền, cậu có cho hay không, nói một câu!"
Quân Kha: "Anh cũng biết khách sạn gần đây đầu tư không ít, vốn lưu động gần đây tương đối ít, cho nên lập tức không thể chuyển ra 50 vạn, phải từ từ xử lý thôi."
"Mày thúi lắm, ông đây bây giờ bị cảnh sát để mắt trốn chạy, làm sao có thời giờ chờ mày từ từ đi, nhiều nhất là hai ngày, tao muốn thấy 50 vạn, nếu không, hừ, đầu của mày trong tổ chức chuẩn bị đối đáp như thế nào đi!"
Bộp một tiếng điện thoại cúp, Quân Kha khạc ra một ngụm khí độc, lúc này lời nói của Vu Phương Phương lại đang vang vọng ở trong đầu của anh: rời khỏi đi, thật ra thì không khó, anh chỉ là thiếu một cái quyết tâm.
Hiện tại có người giúp Quân Kha xuống quyết tâm này!