Hai Người Đấu Hư Giường

Tiểu Phàm mặc dù là mượn danh tiếng ánh sáng mặt trời tốt mang theo Đông Thần ra ngoài, nhưng mà ánh sáng mặt trời hôm nay là thật sự rất tốt. Ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu vào trên khu thảm thực vật màu xanh của bệnh viện, cành lá màu xanh kia cũng giống như nhiễm vào vầng sáng xanh vàng rực rỡ, từng vòng từng vòng nhuộm ra bầu không khí ấm áp hài hòa.

Đông Thần ngồi ở trên xe lăn, ngửa mặt hít thở cảm thụ ánh mặt trời, anh nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một đường đẹp mắt: "Tiểu Phàm, còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Tiểu Phàm một lòng nghĩ đi tìm mẹ chồng, lần này nói gì cũng không thể để cho hai mẹ con bọn họ tách ra. Cho nên khi Đông Thần nói lời này, cô theo bản năng sửng sốt một chút, bởi vì không có nghe anh nói chuyện thật tốt, cho nên đương nhiên cũng không trả lời được.

Đông Thần cười: "Trí nhớ của em thật đúng là không tốt đấy. Có thể ngày đó mà nói đối với em rất bình thường, nhưng mà đối với anh cũng không phải. Anh vẫn nhớ đó là lần đầu tiên ba mẹ ở trước mặt anh cãi nhau, tình cảnh ông già đánh một cái tát vào trên mặt bà ấy anh vẫn nhớ được rất rõ, mặc dù nói không biết ông ấy là vì cái gì, chỉ là khi đó anh tự nói với mình, người đàn ông đánh phụ nữ thật là một chuyện rất không có đẳng cấp. Cho nên từ khi đó anh bắt đầu xem thường ông già. Ngày đó là bác An đến nhà của anh dẫn anh đi lánh nạn, cũng chính là ngày đó lần đầu tiên anh nhìn thấy em. Em rất ồn ào, vẫn bám ở bên cạnh anh hỏi anh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, muốn chơi cái gì. Ầm ĩ đến mức anh đều không có thời gian nghĩ chuyện ba mẹ, cũng không có thời gian khổ sở. . . . . ."

Lòng của Tiểu Phàm giống như là bị thứ gì cắn một cái, có chút đau, cô đưa ra một bàn tay nắm tay Đông Thần: "Ông xã, đều đi qua rồi, về sau có em và con, còn có ba mẹ chúng ta, chúng ta sẽ ngọt ngào chán ngấy ở chung một chỗ, hâm mộ chết một đám người xung quanh."

Đông Thần hãm lại xe lăn, bình tĩnh mở miệng: "Là mẹ anh tới đúng không?"

Lời vừa nói ra, Tiểu Phàm có chút luống cuống, không ngờ âm mưu của cô nhanh như vậy liền bị nhìn thấu rồi. Cô chỉ có thể làm nũng vòng chắc cổ của Đông Thần: "Anh đã nói cái gì cũng nghe em, cho nên lần này anh tuyệt đối không được phản đối. Không sai, là em muốn cho anh đi gặp mẹ chồng. Rõ ràng hai người đều là không bỏ được đối phương, tại sao lâu như vậy còn phải hành hạ lẫn nhau đây?"

Đông Thần thở dài: "Bà ấy những năm này không tìm anh, cũng không nguyện ý liên lạc với anh, có lẽ là sợ anh ảnh hưởng sự nghiệp cùng cuộc sống của bà ấy đi. Em xem bà ấy bây giờ không phải là rất tốt sao, bên cạnh có một người đàn ông trẻ ngây ngốc che chở bà ấy, sẽ không giống ông già mang đến tổn thương cho bà ấy như vậy. Bà ấy như vậy thật sự rất tốt. Mấy ngày trước bà ấy có thể đến bệnh viện, cùng với em chăm sóc anh, anh cũng biết, có thể thấy được bà ấy vẫn là người phụ nữ anh nhận thức khi còn bé kia, dù gì bà ấy vẫn nhớ rõ anh là con trai của bà ấy. Điều này đã khiến cho anh rất thỏa mãn. Cho nên. . . . . ."

Trực giác nói cho Tiểu Phàm, Đông Thần có thể sẽ nói cái gì làm cho người khác tức giận, cô vội nói tiếp đề tài: "Kia dễ dàng liền thỏa mãn như vậy? con dâu nhà người ta đều ở đây cố gắng học tập làm sao để chung đụng với mẹ chồng, em ngược lại thì tốt rồi, sau khi gả cho anh căn bản sẽ không làm sao chung đụng với mẹ chồng. Thời gian này thật không dễ dàng có cơ hội, hơn nữa mẹ chồng và em quan hệ là thật tốt, em vẫn không bỏ qua được thời gian chung sống với bà ấy đâu. Còn nữa, chờ con của chúng ta ra đời, nó hỏi anh, cha, bà nội ở đâu, bà trông như thế nào. Anh phải trả lời con thế nào?"

Đông Thần xoa xoa mặt của cô: "Thật hết cách với em."

Tiểu Phàm khẽ mỉm cười: em và con cùng đi, còn sợ anh không đầu hàng.

. . . . . .

Thời điểm khi Âu Dương thấy Tiểu Phàm đẩy Đông Thần đi đến đây về phía cạnh mình, bà thế nhưng trực giác mà muốn quay đầu đi, nhưng cuối cùng vẫn là tự giễu nở nụ cười: hai trẻ mà thôi, chính mình ở đây lo lắng cái gì.

Bà trợn mắt nhìn NICO một cái: "Xem anh làm chuyện rất tốt, vốn là tôi chỉ là xem bọn họ một cái liền đi, anh xem ra hào hứng huy động nhân lực mà đem bọn họ cũng gọi đi ra ngoài."

NICO làm biểu tình tinh quái cười một chút: "Khổng Tử nói: không thể không nói."

Âu Dương nhất thời có loại cảm giác thác loạn, NICO này là đầu lưỡi càng ngày càng trơn bóng rồi, lại nói Khổng Tử ở đâu nói qua cái gì "Không thể không nói". Đơn thuần là nói bừa!

Tiểu Phàm thân thiết gọi một tiếng: "Mẹ ——"

Đông Thần nhàn nhạt nhìn Âu Dương một cái, trên mặt không có nhiều biểu tình, hoặc là nói anh không biết nên lấy dạng thái độ gì tới đối mặt người .....Mẹ hơn hai mươi năm không thấy.

Âu Dương cũng không tự nhiên, bà vẫn là thói quen Đông Thần thờ ơ đối với bà nha, như vậy ít nhất anh còn có thể nói vài lời gì đó, mặc dù những lời đó rất không lọt tai, nhưng không khí bây giờ càng thêm quái dị. Bà là một người không nhịn được trầm mặc, vì vậy nói với Tiểu Phàm: "Xem hai con hai hôm nay thần sắc tốt hơn nhiều. Con gần đây phản ứng có khỏe không? Có muốn nôn hay không?"

Tiểu Phàm: "Cũng không biết làm sao, gần đây ngửi thấy được đồ ăn có chút mùi vị vẫn muốn nôn, mẹ, thời điểm mẹ mang thai Đông Thần cũng là như vậy sao?" Sau khi mang thai còn có một chuyện tốt lớn nhất là, phụ nữ cùng cấp với mẹ đều có đề tài có thể trò chuyện, mọi người nhớ lại thời kỳ sinh con đó, thật là ba ngày ba đêm đều nói không xong.

Quả nhiên biểu hiện trên mặt Âu Dương được gọi là một người phong phú nha, bà vừa cười vừa lắc đầu: "Giống như mẹ năm đó, có lúc không giải thích được sẽ buồn nôn, nhất là lúc hai ba tháng ấy, gần như là thứ gì cũng không ăn vào được, ăn một lần liền nôn. Khoảng thời gian đó thân thể gầy đi vài cân. Uống không biết bao nhiêu thuốc giữ thai, ngay cả bác sĩ đều nói đứa nhỏ này có thể có khả năng không giữnổi muốn mẹ và lão Dịch bàn bạc một chút có phải bỏ hay không . . . . . ."

Nói đến chỗ này bà dừng lại không nói, cảm thấy bản thân ở trước mặt bọn nhỏ nói quá nhiều rồi.

Tiểu Phàm vỗ bả vai Đông Thần một cái, trách cứ mà nói: "Thượng bất chính hạ tắc loạn, đứa bé làm ầm ĩ như vậy thì ra là đều là học anh."

Đông Thần bất đắc dĩ nha: "Được rồi, chờ nó đi ra, anh sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhất định dẫn dắt nó đạo đi theo chính đạo."

NICO vội gọi lên: "Giao đứa bé cho tôi đi, nghe mẹ tôi nói, thời điểm sinh căn bản không có phản ứng gì, đến bệnh viện ùng ục một tiếng tôi liền đi ra. Cho nên đứa bé đi cùng với tôi, nhất định sẽ nuôi lớn rất dễ."

Âu Dương bị cái ý nghĩ tuyên bố đó của anh chọc vui: "Làm sao dễ dàng như vậy nha, heo mẹ đẻ con còn phải kêu rên vài tiếng đấy."

Bốn người lại nói đùa mấy câu, mà chờ thời điểm đề tài đứa bé chấm dứt, không khí lập tức lạnh xuống. Trong lòng Tiểu Phàm hoảng sợ nha, hai mẹ con này không có động tĩnh gì, thật là muốn gấp chết người nha. Vì vậy cô vắt hết óc lại bắt đầu nghĩ đề tài.

Đột nhiên Đông Thần vỗ mu bàn tay cô một cái, nói tiếp: "Thời gian này cha mẹ nên đến đi, nếu như bọn họ vừa đến phòng bệnh không thấy chúng ta, đoán chừng sẽ lo lắng."

Tiểu Phàm hiểu Đông Thần đây là muốn tự mình chống đỡ, chỉ là để anh một người ở chỗ này, cô thật sự không yên tâm không khí này sẽ biến thành cái dạng gì. Nói không chừng anh sẽ nói ra lời trái lòng gì hại người hại mình. Nghĩ đến loại khả năng này, Tiểu Phàm vội nói: "Không có việc gì, ba mẹ không đến nhanh như vậy được, hơn nữa, em đợi đẩy anh trở về cũng tốt, một mình anh không tiện nha."

"Tiểu Phàm, con trở về đi, sau đó mẹ và NICO sẽ phụ trách đưa Đông Thần về." Âu Dương cũng lên tiếng.

Khó có được một lần hai mẹ con bọn họ cùng ý kiến.

Tiểu Phàm mặc dù lo lắng, nhưng mà vẫn nghe lời đi về, mà sau đó Âu Dương cũng để NICO đi.

Đông Thần nhìn Âu Dương đứng đối diện, đột nhiên mở miệng nói: "Có thể đẩy tôi đi một chút không?"

Âu Dương lấy làm kinh hãi (kinh ngạc và sợ hãi), ý tứ Đông Thần làm như vậy hình như là có đưa ra cành ô liu*. Vì phần thân cận khó có được này, Âu Dương cười.

*: Cành ô liu là biểu tượng của hòa bình.

Đông Thần nhíu mày một cái: "Bà tính toán khi nào thì đi."

Âu Dương có chút lúng túng: "Con hi vọng mẹ rời đi sớm một chút sao? Nếu như là vậy, mẹ. . . . . ."

Đông Thần đột nhiên tự mình đem xe lăn dừng lại, thanh âm nâng lên một chút: "Nếu như mà có thể nói, mời ở lại nhiều hơn mấy tháng nữa, ít nhất chờ Tiểu Phàm sinh đứa bé đi, sau khi bà gặp qua cháu nội, được, nếu như mà có thể nói, để cho cháu nội có một chút ấn tượng với bà. Tôi không muốn làm cho con của tôi sống có một chút tiếc nuối."

Mạnh mẽ như Âu Dương nghe nói như thế vậy mà nghẹn ngào, chỉ là bà vẫn hít sau mấy hơi thở: "Là Tiểu Phàm muốn con nói như vậy với mẹ chứ?" Dĩ nhiên lúc nói lời này, bà rất hi vọng nghe được đáp án ngược lại.

Đông Thần không che giấu chút nào: "Đúng, không nói dối bà, nếu như không phải là cô ấy gạt tôi ra ngoài, hiện tại tôi sẽ nằm ở trên giường bệnh thật tốt. Về phần hai người khi nào thì đi, tôi cũng không có hứng thú biết."

Âu Dương bất đắc dĩ: "Con cũng quá thành thực rồi, chỉ là thỉnh thoảng cũng có thể nói một vài lời nói dối có ý tốt, như vậy ít nhất có thể khiến cho người khác không phải thất vọng."

Đông Thần cười: "Thất vọng? Bà chỉ là chính mình sao? Lời này thật sự khiến tôi rất giật mình."

Âu Dương không khó nghe ra ý vị châm chọc trong lời nói của con trai, cũng không biết thế nào, bình thường bà rất bình tĩnh, lập tức dễ nổi nóng : "Đúng vậy, mẹ thất vọng, mẹ thất vọng đối với chính mình, cũng thất vọng đối với con. Bỏ con đi nhiều năm là lỗi của mẹ, nhưng con cho rằng mẹ thật sự không có chút nào muốn đến gặp con sao? Mẹ là không dám, con biết mẹ đối với cha con nhớ bao nhiêu không? Dáng vẻ nói chuyện, tính tình, hiện tại ngay cả công việc cũng không khác biệt lắm rồi. . . . . . Mẹ biết rõ mẹ ích kỷ, mẹ tùy hứng, mẹ sĩ diện hảo. . . . . . Mẹ có một đống lớn tính xấu, xấu đến mức mẹ tự chống đỡ vài chục năm cũng không chịu trở về nước. Nhưng mà, mẹ chưa từng quên mẹ có một đứa con trai, tên của nó gọi là Dịch Đông Thần, nó cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ giản dị, nó thích một cô nương tên là An Tiểu Phàm, biết hai người bọn họ lúc nào thì kết hôn, rõ ràng rất muốn bay đến nhìn là bọn họ kết hôn, nhưng vẫn là giận dỗi chỉ gửi một video. Nhưng con biết video này NICO giúp mẹ thu bao lâu không? Đoạn thời gian đó mẹ khẩn trương chuyện gì cũng không làm được. Trước đây mẹ trải qua võ đài vô số lần, thấy qua vô số trường hợp lớn, lại bị một cái video chúc phúc nho nhỏ làm khó rồi, mẹ là rất không có tiền đồ . . . . . ."

Nói đến phần sau, Âu Dương không nhịn được nước mắt, những năm này một người suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn không có dũng khí bước ra trở về nước một lần, nếu không phải là ngày đó nhận được điện thoại của giáo sư Vương nói cuộc sống hôn nhân của con trai con dâu có vấn đề, bà có lẽ vẫn còn do dự.

Đông Thần trầm mặc thật lâu, rốt cuộc gằn từng tiếng cắn ra mấy chữ: "Những lời này của ngài, tôi chờ toàn bộ vài chục năm. Ngài biết ngài có bao nhiêu ác độc không? Hai năm ngài vừa rời đi này, gần như ngày ngày tôi gọi điện thoại cho ngài, mà một mình ngài cũng không nhận, một lần cũng không có. . . . . . Khi đó chỉ cần ngài nói một câu nói, hoặc là chỉ cần nói một tiếng, tôi đều sẽ hết sức phấn chấn tự nói với mình, tôi vẫn có mẹ thương. Có thể một lần cũng không có, tôi rất muốn biết, rốt cuộc ngài có bao nhiêu hận tôi, hận đến mức muốn chặt đứt tất cả tình cảm mẹ con."

Lời này từng chữ đâm vào trái tim của Âu Dương, bà bắt đầu hoảng hốt, cho dù có người nhà lão Dịch ngăn cản, chỉ cần bà không thay đổi số máy, chỉ cần bà có lòng muốn liên lạc với đứa bé, hai mẹ con bọn họ cũng sẽ không đến cái bộ dáng này bây giờ. Tay của bà có chút phát run ở trên vai Đông Thần đụng một cái: "Thần nhi, mẹ sai lầm rồi."

Một chữ sai, khiến cảm xúc của Đông Thần phập phồng, oán hận ẩn dấu ở trong lòng mấy chục năm, cũng mau mốc meo rồi hôm nay cứ như vậy bộc phát ra ở dưới ánh sáng mặt trời, cuối cùng là đổi lấy một câu nòi của bà "Mẹ sai lầm rồi". Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . . Đợi lâu như vậy, thật ra thì không phải là chờ có cơ hội gọi một tiếng như vậy sao?

Đông Thần từ từ chuyển động xe lăn, mặt đối diện với Âu Dương, chính anh là người đàn ông đã lớn lên trong hốc mắt cũng bắt đầu có nước mắt khởi động: "Cho nên ngài cho rằng ngài nói lời xin lỗi với tôi liền cho rằng có thể yên tâm thoải mái dễ dàng mà thẳng thắn bước đi sao?" Ánh mắt của anh có chút hung ác, nhưng đằng sau sự ngoan độc cũng là mong đợi không nhìn thấy. Anh không biết, nếu như lúc này anh nói lời tha thứ, có phải sẽ dung túng một người mẹ bốc đồng lại một lần nữa ích kỷ lựa chọn trốn tránh hay không.

Âu Dương liếc mắt nhìn, đột nhiên cười: "Ai nói mẹ phải đi, Chính mẹ ở căn hộ bên cạnh nhà của con, hôm nay vừa lúc trả phòng khách sạn tính toán dọn vào."

Đông Thần sửng sốt một chút, ở trên đường Âu Dương đẩy anh trở về, thế nhưng anh lại không tự giác nhếch miệng. Thật ra thì anh cảm thấy mình rất dễ lừa gạt cũng rất dễ dụ dỗ, nhất là đối mặt anh với hai người phụ nữ anh yêu thích nhất, a, không đúng, bây giờ còn nên nhiều thêm đứa bé nữa.

Tiểu Phàm nói rất đúng, hôm nay ánh mặt trời thật sự rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui