Hai Người Một Lòng FULL


Ta từng sai người âm thầm để ý đến Khương Tri, ta biết nàng ấy từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu du ngoạn khắp nơi, nàng ấy đã đến Tân Trịnh, Thục Đô, Uyển Thành, v.

v.

, nàng ấy tự do như một cánh chim.

Ta phái người bảo vệ nàng ấy, âm thầm giải quyết rắc rối cho nàng ấy, để nàng ấy vô tư lự thay ta ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Năm Khương Tri mười sáu tuổi trở về kinh thành, ám vệ bẩm báo rằng phụ thân của Khương Tri muốn gả nàng ấy cho Lâm biểu ca.

Lâm gia rối ren, lão gia nắm quyền, lão phu nhân ngang ngược, phụ thân nhu nhược, cả một đám măng tre xấu chỉ có Lâm Du là cây trúc tốt duy nhất.


Nếu Khương Tri gả vào đó chắc chắn sẽ bị hành hạ, ta đã tìm khắp những nam nhân tuổi cập kê trong kinh thành, nhưng cảm thấy không ai xứng với Khương Tri.

Vì vậy khi phụ hoàng muốn chọn Thái tử phi cho ta, ta cố tình đặt bức chân dung của Khương Tri sang một bên, rồi quay sang chọn lựa trong số những cô nương của các đại thần.

Phụ hoàng kiêng dè thế lực của nhà ngoại ta, cũng sợ ta phân chia quyền lực, nên đã trực tiếp chọn Khương Tri có gia thế tầm thường.

Phụ hoàng nói, nữ tử Khương gia, Khương Tri, vừa xinh đẹp vừa thông minh, hiếu kính người già, tôn trọng người hiền, chắc chắn sẽ là một đôi trời sinh với ta.

Nhưng phụ hoàng không biết Khương Tri không hề chỉ là "xinh đẹp và thông minh", nàng ấy còn tỉ mỉ cẩn thận và rất bênh vực người thân.

Sau biến cố cung đình, phụ hoàng bị phế truất, trở thành Thái thượng hoàng, bị giam cầm trong cung Huyền La cho đến khi già yếu, lú lẫn.

Có lẽ đến khi nhắm mắt xuôi tay, người cũng không hay biết tất cả đều do Khương Tri sắp đặt.

Năm xưa ban hôn, phụ hoàng nào ngờ Khương Tri lại là một nữ tử vừa có tài vừa có sắc đến vậy.

Năm Khánh Yến thứ mười lăm, Khương Tri sau khi đọc gần hết sách du ký trong tàng thư các đã lén trốn khỏi cung, đi đến Cam Lũng.

Ta luôn cảm thấy thế gian này quá chật hẹp đối với Khương Tri, nhưng khi đọc bức mật thư nàng để lại, ta mới bừng tỉnh nhận ra, kẻ bị giam cầm trong bốn bức tường cung này lại chính là ta.

À, còn có vị Thái tử ba tuổi đang đứng bên cạnh ta gặm tay đòi bế.


Ngoại truyện - Bùi Cẩn
Trong hậu cung của phụ hoàng ta chỉ có một mình mẫu hậu, cho nên ta ba tuổi đã được phong làm Thái tử.

Mỗi khi có người khuyên phụ hoàng ta nên nạp thêm phi tần, phụ hoàng ta lại nhăn nhó nói rằng, khi còn là Thái tử đã từng bị cắm sừng, đến giờ vẫn còn ám ảnh, có thể sinh hạ Thái tử đã là tốt lắm rồi, mong các khanh đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Bách quan thấy không thể thuyết phục phụ hoàng ta, bèn chuyển sang tìm mẫu hậu ta.

Thật nực cười, phụ hoàng ta còn không biết mẫu hậu ta ở đâu, đám mệnh phụ triều đình này lại có thể tìm được mẫu hậu ta sao?
Nhưng sắp đến Tết rồi, mẫu hậu nhất định phải hồi cung, một đám mệnh phụ vây quanh mẫu hậu ta, lời nói bóng gió trách mẫu hậu ta hay ghen, không thể quán xuyến Đông cung để san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng.

Mẫu hậu ta nghe xong thấy cũng có lý, lập tức chọn hai tiểu thư nhà quan văn vào cung.

Năm sau, hai người họ theo mẫu hậu ta và ngoại tổ phụ cùng nhau du ngoạn sơn thủy, thưởng ngoạn phong tục các nơi.


Cuối năm hồi kinh, cả hai đều đã tìm được ý trung nhân và xin mẫu hậu ta ban hôn.

Từ đó về sau, các thế gia không còn nhắc đến chuyện để phụ hoàng ta nạp thêm phi tần nữa, sợ mẫu hậu ta lại mang người đi, nuôi dạy họ thành người hoang dã rồi trả về.

Những ngày tháng tươi đẹp đột ngột kết thúc sau sinh nhật mười ba tuổi của ta, ta trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Phụ hoàng để lại thư nói rằng, đến khi ta có thể tự lập, người sẽ cùng mẫu hậu ta đi ngắm sông xem biển.

Để đề phòng bất trắc, người còn đặc biệt để ngoại tổ phụ lại cho ta.

Ta khóc lóc nhào vào lòng ngoại tổ phụ: "Ngoại tổ phụ, bọn họ chê ông già rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận