Ta ngăn lại, "Ma ma đừng lo lắng, con biết rõ thân phận mình thấp kém, sớm muộn gì Điện hạ cũng sẽ lập người khác làm Thái tử phi.
Con chỉ mong đến lúc đó đừng liên lụy đến gia đình."
Tề ma ma thở dài não nề, lắc đầu khoác cho ta chiếc áo choàng.
...
Trần Bảo Lâm đến dâng trà cho ta, quầng thâm dưới mắt dù có phấn son cũng chẳng thể che giấu.
Lòng ta chua xót, bảo nàng mau về Đông Uyển nghỉ ngơi, có cần gì cứ nói với Tề ma ma.
Mấy ngày liền, Bùi Cảnh chẳng cho ta lấy một nét mặt vui.
Ngay cả khi ngồi cạnh ta trong yến tiệc mùa xuân, hắn vẫn lạnh lùng như một cây cột băng.
Ta thầm nghĩ, hắn đúng là có vấn đề.
Muốn nạp thiếp thì cũng đã nạp rồi, phần thưởng nên cho cũng đã cho rồi, cả ngày trưng ra bộ mặt ấy cho ai xem chứ? Ta bực bội trợn mắt, ngồi dịch ra xa khỏi Bùi Cảnh.
Giữa buổi tiệc, Bùi Cảnh bỗng gọi tên biểu ca ta, nói muốn làm mối cho hắn một mối tốt.
Vì hạnh phúc của biểu ca, ta chẳng màng đến thể diện mà kéo nhẹ tay áo Bùi Cảnh, ghé sát tai hắn thì thầm: "Biểu ca ta đã thương mến Vương Hàm Chi - ái nữ thứ hai của Lễ bộ Thượng thư từ lâu rồi."
Bùi Cảnh sững người một thoáng, rồi bất chợt mỉm cười rạng rỡ như trăng sáng gió trong: "Ta nghe Thái tử phi nói biểu ca Lâm gia đã có ý với ái nữ thứ của nhà Lễ bộ Thượng thư từ lâu.
Ta sẽ đứng ra bảo mối cho hai người, không biết Lâm đại nhân nghĩ sao?"
Biểu ca vui mừng đứng dậy, quỳ xuống hành lễ, nhân lúc không ai chú ý còn lén nháy mắt với ta.
Ta hất cằm về phía biểu ca, ý bảo chuyện nhỏ mà thôi.
Bùi Cảnh dịch dịch lại gần, ngồi xuống bên cạnh ta, còn ân cần gắp cho ta vài miếng thức ăn.
Ta nhìn miếng cá trong đĩa, không khỏi cảm thán, con người này thật là thất thường.
Cả Đông cung không còn lạnh lẽo như trước, ngay cả Tề ma ma cũng nói dạo này tâm trạng Bùi Cảnh có vẻ tốt, bảo ta nắm bắt cơ hội sinh một tiểu điện hạ.
Làm sao ta dám nói với ma ma Tề là ta đang lén uống thuốc tránh thai chứ.
Nay triều đình còn chưa ổn định, ngôi vị Thái tử phi của ta càng thêm bấp bênh, nếu mang thai chẳng phải là tự rước họa vào thân hay sao.
Ngày tháng yên ổn chẳng được bao lâu, Bùi Cảnh lại mặt lạnh tanh bước vào sân, lòng ta lo lắng như cỏ mọc.
Ta có làm gì sai không? Phụ thân ta có làm gì sai không? Hay là bác gác cổng nhà ta có làm gì sai không?
Bùi Cảnh ngồi trên ghế, trầm giọng nói: "Trần Bảo Lâm ở Đông viện có thai rồi."
Ta nhìn sắc mặt Bùi Cảnh, không hiểu ý hắn, chỉ biết hỏi: "Vậy thiếp sẽ sắp xếp thêm người hầu cho Trần Bảo Lâm, hay là thiếp sẽ tự mình chăm sóc nàng ấy?"
Hắn nghiến răng: "Ta chưa từng động vào Trần Bảo Lâm, những người ngươi đưa vào ta đều chưa từng chạm đến!"
Mắt ta mở to hơn nữa, ý hắn là gì, hắn không được sao?
Khoan đã, nếu hắn không được, vậy Trần Bảo Lâm làm sao có thai được?
Bùi Cảnh đưa tay khép lại cái miệng đang há hốc của ta, "Đêm ta ngủ lại Đông viện, ta không hề động vào Trần Bảo Lâm, nàng ta ngủ dưới đất.
Vậy mà hôm nay thái y bắt mạch lại nói nàng ta đã có thai hơn một tháng rồi."
Ta giơ tay lên đầu Bùi Cảnh, làm động tác hai chiếc sừng: "Nàng ta cắm sừng Điện hạ à?"
Ghế nhỏ, hạt dưa, trà đâu rồi?
Ta choáng váng quá, giờ nào còn là lúc ăn dưa hóng chuyện nữa.
Chuyện này thật nan giải.
Nếu xử lý vội vàng mà không có bằng chứng, e rằng sẽ có kẻ vu cho ta tội sát hại hoàng tự.
Nhưng nếu không xử lý, đứa bé sinh ra sẽ hoen ố dòng m.á.u hoàng tộc.
Hơn nữa, Bùi Cảnh còn cần sự ủng hộ của Trần gia, không thể trở mặt với họ được.
Ta ngẩng đầu hỏi Bùi Cảnh: "Điện hạ định giải quyết việc này thế nào?"
Bùi Cảnh cúi xuống, nắm lấy cằm ta, cau mày nói: “Ta vừa mới bảo, ta chưa từng động đến những nữ nhân kia."
Ta hất tay Bùi Cảnh ra, giận dữ nói: "Đến lúc này rồi còn nói những lời vô ích ấy!"