Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Hôm nay đụng phải sát tinh, thật là xui xẻo, có lẽ mấy ngày gần đây ta không siêng năng đi chùa chiền, hương khói không đủ chăng.
Ta suy nghĩ một lát, sau đó bảo xa phu quay xe lại đi Đại Minh tự thắp hương bái Phật.
Để Lục Oanh nâng mâm hương nến, ta đi thẳng vào trong Đại Hùng bảo điện thờ Phật Thích Ca Mâu Ni bắt đầu cúng bái, Phật Dược Sư, Phật Di Lặc, Quan Âm Nam Hải, Tứ Đại Thiên Vương, mười tám vị La Hán… Lần lượt dâng hương từng vị một, gặp thần bái thần, đang bái đến đầu óc choáng váng không còn biết vị thần tiên nào nữa, thì nghe thấy người bên cạnh lẩm nhẩm khấn bái có câu: “Cầu thần tiên phù hộ ta tìm được một vị phu quân tốt tài mạo song toàn giống Diễn Trinh ca ca.” Lát sau lại bổ sung thêm một câu: “Cầu cho tiểu thư Thẩm gia kia không có kết cục tốt.”
Ta ngẩng đầu nhìn vị thần tiên ngồi ngay ngắn trên đài thờ cúng, không phải ai khác, đúng là Quan Âm Tống Tử nhã nhặn lịch sự thân thiện, trong tay còn bế một em bé mặc yếm bằng sứ.
Lại xoay người nhìn người khách hành hương bên cạnh đang chắp tay thành kính cầu nguyện, là một cô nương thanh tú xinh xắn đáng yêu, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dù sao người ta tuổi trẻ chưa trải sự đời, nên ta tốt bụng nói với cô ấy.
“Cô nương, Quân Âm nương nương cai quản tòa này là Tống Tử, nếu muốn cầu duyên thì cô nương đến cầu Nguyện Hạ TIên Nhân ở miếu Nguyệt Lão bên cạnh thì linh nghiệm hơn.” Ta nghĩ một chút, lại chân thành khuyên giải một câu: “Mặt khác, theo ta được biết, bất luận là vị thần tiên nào cũng chỉ phù hộ bình an thôi, còn những kẻ muốn hãm hại người khác chắc chắn không tiếp nhận đâu.”
Cô nương kia mở mắt liếc xéo ta một cái, khẽ hừ một tiếng, thái độ kiêu căng ngạo mạn ngút trời nói: “Bản cung… bản cô nương mà cầu, ai dám không tiếp nhận chứ?!”
Khẩu khí này… có vài phần quen nha.
Chưa nhớ ra rốt cuộc nó quen ở chỗ nào, cô ta đã mang cái cằm nhọn vểnh cao xoay người rời đi, theo sau là một nam một nữ, nhìn vào bước chân là biết ngay họ là những người luyện võ.
Chỉ lát sau, chủ tớ ba người họ đã biến mất trong đám khách hành hương đông như mắc cửi này.
“Tiểu thư, vừa rồi Lục Oanh rõ ràng nghe thấy người nọ mến mộ cô gia… a, sai rồi, là cữu lão gia, còn nguyền rủa tiểu thư!” Lục Oanh cầm mấy nén hương to như gậy Kim Cô chu miệng ồn ào, trông vô cùng buồn cười.
Ta thuận tay phủi tro hương trên ống tay áo nó, cúi đầu cười cười.
Bùi Diễn Trinh là tài tử họa thủy, Tống Tịch Viễn là tài chủ phong lưu, nhìn trái nhìn phải không thấy điểm nào tốt cả, ai bảo ta xui xẻo một trước một sau gả cho hai vị hôn phu như vậy chứ, bị một cô nương tư xuân nguyền rủa cũng là chuyện thường ngày cử thủ chi lao mà thôi, không có gì đáng ngại cả.
Có điều, trước kia ta chỉ biết vu vơ một ít tin này tin nọ mà thôi, hôm nay lại nghe được một người ở ngay trước mặt ta thành kính nguyền rủa mình như vậy cũng khiến trong lòng ta có chút xíu khó chịu, có trách thì phải trách hai tên đầu sỏ gây chuyện Bùi Tống chứ.
“Tiểu Lục, đi thôi.” Ta ôm cái bụng phệ xoay người đi ra ngoài điện.
“Tiểu thư, hương này không đốt nữa sao?” Lục Oanh ở sau lưng gào to.
“Không đốt, chúng ta đi mua hình nhân.”
“A? Hình nhân? Hình nhân nào?”…
Rời Đại Minh tự, ta đi một vòng quanh miếu, quả nhiên nhìn thấy Vương Đại Tiên bày sạp hàng, cặp mắt chuột gian giảo tinh ranh kia chỉ thoáng cái liền nhận ra ta, con mắt híp bỗng trừng to như đồng tiền, vui vẻ thân thiện nói: “Thẩm đại tiểu thư tới dâng hương ư? Hôm nay tiểu thư muốn ta bói một quẻ hay là muốn mua chút hương nến?”
Vương Đại Tiên này ngày thường đóng cọc bên ngoài Đại Minh tự, lấy đoán mệnh bói toán làm tên cửa hàng, bày một quầy hàng, đừng nhìn gánh hàng hắn nhỏ vậy mà coi thường, bên trong thứ gì cũng có hết, từ nến đèn cầy hương giấy cúng hoa quả bùa bình an, cho tới tiền giấy tiền âm phủ hình nhân kiếm gỗ đào, mọi thứ đều đủ cả.
Vốn mấy thứ này cũng chẳng khác mấy hàng quán xung quanh là bao, nhưng nhờ miệng lưỡi khéo léo như rót mật vào tai của hăn, mà đem toàn bộ mấy thứ này trở thành độc nhất vô nhị trên trời dưới đất chẳng thể tìm nổi cái thứ hai, có không ít khách hành hương mềm lòng bị hắn lừa gạt, thường phải bỏ ra ngân lượng gấp đôi để mua đồ nhà hắn.
Tuy rằng người này có chút bản tính con buôn, nhưng có thể nói rằng, trời nam biển bắc chuyện gì cũng có thể buôn được, hồi đầu lúc ta mới rời Tống gia, thường tới đây thắp hương gieo quẻ, đi lại thường xuyên liền gặp được người, nếu có chút rảnh rỗi buồn chán tới tìm hắn nghe chút chuyện phiếm, cũng được coi là một chuyện vui.
Nhưng hôm nay ta không muốn nghe hắn khoe khoang khoác lác, nên trực tiếp đi vào đề: “Cho ta hai cái hình nhân, nam.”
Vương Đại Tiên kia nhìn khắp xung quanh, hận không thể che miệng ta lại, nơm nớp lo sợ thốt lên: “Ai nha, Thẩm đại tiểu thư của ta, tiểu thư mua thì cứ mua, nói oang oang như vậy có phải là không muốn ta làm ăn buôn bán gì nữa không? Bây giờ không thể giống trước kia, bây giờ Bùi đại nhân ngồi vào vị trí Tri phủ, vị quan gia lịch sự nhã nhặn này ghét nhất là loại quái lực loạn thần,[1] tra xét thuật vu cổ rất nghiêm ngặt đó…”
Đột nhiên im bặt một lúc, có lẽ là nhớ ra Bùi Diễn Trinh là cậu ta, đảo đảo mắt vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên, có vị quan phụ mẫu như Bùi đạo nhân là phúc của dân chúng.”
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn nữa được không, ta chỉ hỏi người có hình nhân hay không, nếu ngươi không có, ta sang hàng khác.” Ta không kiên nhẫn ngắt lời hắn.
Hắn lập tức trả lời: “Có, làm sao lại không có được, Thẩm đại tiểu thư muốn cái gì, Vương đại ta ngay cả không có cũng phải biến ra.” Vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa thần thần bí bí cẩn thận lục bên dưới quầy hàng lấy ra một bao vải đen, mở từng lớp từng lớp, lấy ra hai hình nhân bí hiểm lặng lẽ đưa cho ra, bày ra mấy cây châm, nhỏ giọng lén lút nói: “Thẩm đại tiểu thư nếu muốn nguyền rủa người nào chỉ cần viết ngày sinh tháng để của người đó lên trên, lấy một cây châm đâm vào hình nhân này, bảo đảm lời nguyền vô cùng linh nghiệm, đâm chỗ nào đau chỗ đó.
Một lượng bạc một cái.”
Ta cầm hình nhân nhìn trái nhìn phải một hồi, không ngờ bên cạnh lại vang lên một thanh âm thanh thúy: “Đây là vật gì?”
Quay sang nhìn, đúng là cô nương vừa gặp trong miếu kia, đang mở to hai mắt tò mò nhìn hình nhân trên tay ta.
Vương Đại Tiên sao có thể thấy khách nhân dâng lên tận cửa mà lại không lôi kéo mời chào, tức thời giải thích công dụng của hình nhân như thế này như thế kia với cô nương, cô nương kia nghe vậy hai mắt hưng phấn tỏa sang, lập tức muốn mua một hình nhân nữ.
Ta im lặng một lúc, nói với Vương Đại Tiên: “Hai người chúng ta cùng nhau mua ba hình nhân của ngươi, ngươi phải giảm giá chút mới đúng, mười lăm văn một cái nhé.”
Gương mặt Vương Đại Tiên vặn vẹo như bị cắt thịt: “Tiểu thư trả giá thấp quá, nể ngài là khách quen, hai mươi văn, được không?”
“Mười lăm văn.” Ta một lời đã định.
Không ngờ cô nương bên này chẳng những không cảm kích còn dùng khóe mắt lườm ta một cái, mắt đầy khinh thường: “Tính toán chi li! Dung tục!” Nói xong, bảo bọn tôi tớ phía sau bỏ lại một thỏi bạc trắng bóng nghênh ngang rời đi.
Bởi vậy mới nói, không thể làm người tốt được.
Ta thở dài cầm hình nhân đỡ bụng bước đi, nghe thấy Vương Đại Tiên hét lên: “Thẩm đại tiểu thư, ngài còn chưa trả tiền nha.” Ta quay đầu nhìn thỏi bạc kia ít nhất mười lương bĩu môi nói: “Không phải oan đại đầu[2] kia đã thanh toán cho cả hai rồi sao?”
Vương Đại Tiên cười ngượng: “Thẩm tiểu thư thật biết mượn gió đông…”
Vốn muốn đốt hương, ai dè lại gặp xúi quấy, không ngờ xe vừa mới dừng trước cửa nhà, không ngờ bỗng nhiên thấy bên ngoài tường hộ vệ mặt đằng đằng sát khí đứng ngay ngắn thành một vòng, quan gia thấy ta xuống xe, vội vàng chạy tới nói: “Tiểu thư, hoàng thượng tới, nghe nói tối nay muốn ở lại dùng bữa tối, bây giờ cửa chính e là đi không được, lão gia dặn dò ta bảo tiểu thư đi cửa sau về sương phòng.”
Ta liền hiểu được hoàng đế bệ hạ tuy rằng đến ở Tống gia, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho Thẩm gia chúng ta, không hiểu ngoại trừ bữa cơm tối này ra, chuyến tuần du Giang Nam lần này chúng ta phải lót bao nhiêu ngân lượng mới có thể làm vạn tuế gia vừa lòng… Ta lắc lắc đầu được Lục Oanh dìu đỡ từ cửa sau quay về phòng.
Ghế còn chưa ngồi nóng chỗ, đã nghe thấy bên ngoài cửa có người xướng to: “Hoàng thượng ban yến…”
Đẩy cửa đi ra ngoài, bỗng thấy một vị công công mặt trắng không râu đứng trước cửa: “Bệ hạ mời Thẩm tiểu thư nhập tiệc, xin Thẩm tiểu thư theo nô tài.”
Ta giật mình, nói cảm ơn rồi đi theo gã đến sảnh, lại thấy trong phòng chiếc bàn tròn trước kia nay đã không còn, thay vào đó là một chiếc bàn gỗ lim hẹp dài, hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, phía dưới bên phải là Bùi Diễn Trinh, bên trái là phụ thân ta và Tống Tịch Viễn, trên bài bày đủ mỹ thực Giang Nam rực rỡ muôn màu muôn sắc, chính giữa là một nồi canh nóng đang bốc lên những luồng hơi nóng, vô cùng hấp dẫn.
Ta khép mi cúi người: “Dân nữ tham kiến bệ hạ, bệ hạ ban yên không khỏi kính sợ, tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Không ngờ, bây giờ ăn cơm nhà mình còn phải hoảng hồn vì được sủng ái cảm động đến rơi nước mắt, thực là dẻo thơm một hạt cay đắng muôn phần.
Ta chợt hối hận sao hôm nay ở ngoài Đại Minh tự mình lại mua thiếu một hình nhân.
Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy vị chủ tử kia lên tiếng: “Canh cá này vừa mới đưa lên, quả là tươi ngon.
Tào công công, múc cho Thẩm tiểu thư đây một chén.”
Lông mi phụ thân khẽ run, Bùi Diễn Trinh biến sắc, đầu ngón tay Tống Tịch Viễn khẽ động, chợt cong cong khóe mắt cười khanh khách nói: “Nghe nói con cá này là hôm nay bệ hạ tự mình câu được, Thẩm tiểu thư quả có phúc khí có thể được bệ hạ ban canh cá, không biết Tịch Viễn có được dính chút thánh quang nào không, bạo gan xin cầu, nếm thử món canh cá tươi ngon này?”
Tào công công nét mặt vẫn thư thái khí tức vẫn bình ồn theo lời căn dặn của hoàng đế múc cho ta bát canh cá.
Trong phòng khách ngoại trừ tiếng canh cá rót vào bát, một chút tạp âm cũng không có.
Nhưng Hoàng thượng nhìn Tống Tịch Viễn vô cùng trìu mến, sau một lúc lâu, khóe miệng cong cong, cười bảo: “Có gì mà không thể chứ? Tào công công, chén canh kia của Thẩm tiểu thư đưa cho Tam công tử đi, ngươi lại múc một chén khác cho Thẩm tiểu thư.”
“Vâng.”
Ngón tay thon dài của Tống Tịch Viễn cầm lấy muỗng nhỏ, cúi đầu thổi thổi chén canh nóng rất tao nhã, ung dung thản nhiên đưa đến bên miệng, nhắm mắt húp, rồi lại trợn mắt nói như chưa thỏa mãn: “Quả nhiên là ngon.
Thảo dân ở Dương Châu hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được biết canh cá chép cũng có thể ngon đến như vậy.” Tiếp theo như được cổ vũ một hơi húp trọn cả chén canh, nhìn dáng vẻ đó không hiểu sao ở trong mắt ta lại có vài phần hiên ngang lẫm liệt.
Hoàng đế bệ hạ được Tống Tịch Viễn nịnh hót, cười vô cùng hưởng thụ.
Ta ngẩng lên, thấy phụ thân và Bùi Diễn Trinh đều nhìn chòng chọc sắc mặt Tống Tịch VIễn, Bùi Diễn Trinh siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương trắng bệch.
Ước chừng sau nửa chén trà nhỏ, chẳng hiểu vì sao ba người này lại đồng thời thở nhẹ ra.
Ta cũng chẳng hiểu tại sao sắc mặt Tống Tịch Viễn vẫn hồng nhuận như trước, cúi đầu yên lặng uống chén canh của mình.
Giằng co qua lại một ngày, ta cảm thấy hơi mệt, ăn xong bữa tiệc treo đầu dê bán thịt cho được gọi là ngự yến nhưng kì thực là bữa cơm chiều Thẩm yến này, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường đi ngủ.
Nào ngờ ngủ tới nửa đêm, bụng quặn đau, đau đến mức ngay cả lời cũng không thốt nên nổi, vương tay ra đầu giường đánh đổ cốc lưu ly, chấn động Lục Oanh ngủ gian ngoài.
“Tiểu thư, tiểu thư! Người làm sao vậy? Người đâu mau tới a! Tiểu thư sắp sinh rồi!”
Chỉ trong chốc lát, nha hoàn, phụ thân, di nương, đại phu, bà đỡ… người đến người đi, ra ra vào vào…
“Sao lại sinh vào lúc này?”
“Thẩm tiểu thư ăn phải dược thảo có tác dụng trợ sản?”
“Diệu Nhi a…”
“Tiểu thư, cố lên, dùng hết sức nào!”
Đau đớn lúc đầu còn đỡ, từng cơn đau đánh úp tới, sau đó càng ngày càng khiến người ta sợ hãi, tựa như có ai đó giơ cây rìu chặt đứt người ta, hoặc như hai vị Hắc Bạch Vô Thường đang cầm dây xích lôi kéo ta, rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng…
Ta trừng mắt nhìn đỉnh màn, hoanh mang nhìn ánh sáng lúc mơ hồ lúc chói lòa khi ẩn khi hiện, mơ hồ cảm thấy mình sắp thăng tiên, nghe thấy tiếng khóc nỉ non “Oa!” vang lên.
Trời long đất nở.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1]Quái, lực, loạn, thần: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
[2]Oan đại đầu: chỉ những kẻ coi tiền như rác..