Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Sáng sớm ta đã thức dậy định ra sau vườn đi dạo một vòng, ngắm hoa ngắm cỏ, không ngờ lại nhìn thấy một người đang ngồi bên cạnh ao cá vàng, người này đưa lưng về phía ta, mặc áo gấm màu đỏ tím, sau áo thắt một dải lụa, bên hông dắt một miếng ngọc bội màu ngọc bích, hắn hơi hơi cúi đầu tựa hồ rất chăm chú ngắm nhìn cá trong áo.
Ta dừng lại một chút, vốn định quay về, nghĩ lại hay là đi tiếp, thấy ánh mắt sáng rực như đuốc đầy đói khát say mê khi nhìn đàn cá trong ao, ta bèn hỏi hắn: “Ngươi đang muốn ăn cá, hay là muốn đâm đầu xuống hồ?”
Tống Tịch Viễn lưu luyến thu hồi ánh mắt, mi mắt cong cong, cười đến độ còn xanh biếc hơn cả nước trong ao: “Diệu Diệu, cuối cùng nàng cũng rời giường.” Đột nhiên, ta không kịp phòng bị gì đã bị hắn cầm lấy hai tay, “Diệu Diệu, nàng đang quan tâm ta sao? Ta rất cảm động nha! Nàng yên tâm, tuy rằng ta bị nàng bỏ rơi, nhưng với tình cảm giữa hai chúng ta, ta cho rằng, danh phận với ta chỉ như áng mây trôi nơi chân trời, ta sẽ không nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát đâu.”
“A! Đồ háo sắc!”
Ta đang định nói rõ với Tống Tịch Viễn, bỏ vợ chỉ vì muốn tốt cho hắn, không ngờ lại nghe thấy một tiếng hét kinh hãi ở phía sau, quay đầu, thì ra là Lục Oanh đang mang điểm tâm đến cho ta, vẻ mặt sửng sốt hoảng sợ, trên đất là cái làn bị đánh rơi.
Nghĩ lại có lẽ nha đầu lanh cha lanh chanh này không nhìn rõ Tống Tịch Viễn, dĩ nhiên, người bình thường cũng không ai nghĩ đó là hắn, tự dưng một sáng tinh mơ lại nhìn thấy một gã đàn ông xa lạ cầm lấy tay tiểu thư nhà mình, đương nhiên là muốn hét lên rồi.
Nhưng Tống Tịch Viễn lại vô cùng bất mãn ngó Lục Oanh, nói: “Ngươi đã từng gặp qua đăng đồ tử nào từ đầu đến cuối giống ta chưa?”
Ta nhân cơ hội đó rút tay khỏi tay hắn, thấy Lục Oanh vẫn đang ngạc nhiên nhìn Tống Tịch Viễn lắc đầu không phải mà gật đầu cũng không, trông thật đáng thương, bèn nói với nó: “Ngươi lui xuống trước đi, điểm tâm để lát nữa ta quay về ăn.”
Đợi Lục Oanh đi xa, ta quay đầu hỏi Tống Tịch Viễn: “Chẳng hay Tống công tử sáng sớm đứng bên ao cá nhà ta làm gì?”
Tống Tịch Viễn cười hất hất sợi tóc trước trán: “Đương nhiên là chờ Diệu Diệu đến gặp ta, thuận tiện mượn nước ao soi chiếu dung nhan.”
Ta chợt cảm thấy phơi mình dưới ánh nắng chói chang này lâu đến độ đầu choáng mắt hoa, lại nhớ ra Tống Tịch Viễn vốn có sở thích này, chỉ cần dọc đường đi có đồ vật gì có thể phản chiếu, hắn đều muốn dừng chân ngắm nghía hồi lâu, tự thỏa mãn mình say mê thưởng thức, trình độ tự kỷ đã đạt đến đỉnh cao như đi vào chốn không người.
Nhưng cái này không phải vấn đề mấu chốt, vấn đề là hôm nay hắn đăng môn bái phỏng tại sao hạ nhân lại không đến thông báo cho ta một tiếng, để ta còn tìm cách trốn tránh? Huống hồ, khu vườn phía sau này là nội viện Thẩm gia, người trong nhà nếu không được sự đồng ý của ta hoặc phụ thân thì tuyệt đối không dẫn hắn vào đến tận đây.
Ta nhìn một góc vườn hồng bị giẫm nát, trong lòng khẽ động, vừa nhắc đến đã xuất hiện, không lẽ là… bèn hỏi hắn: “Làm sao ngươi vào được đây?”
Tống Tịch Viễn nói rất đương nhiên: “Trèo tường.”
Quả nhiên!
Ta cố gắng vuốt vuốt hai cái, đại phu nói dưỡng thai không nên quá xúc động, bằng không em bé sẽ chui ra ngoài trước thời hạn.
Tống Tịch Viễn lại nhếch khóe miệng lên, giọng nói đầy vẻ ấm ức giống hệt em trai ta lúc bị phụ thân giáo huấn: “Ta đi cửa chính nàng đều không chịu gặp ta, ta chỉ có thể trèo tường ở sân sau mà thôi.” Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vẻ mặt ca múa mừng cảnh thái bình: “Diệu Diệu, không lẽ nàng thích loại cảm giác vụng trộm này?”
Ta nhìn hắn nói nghiêm túc: “Một chút cũng không thích.”
Vừa dứt lời, Lục Oanh đã vội vàng đi tới từ đầu kia hành lang gấp khúc: “Tiểu thư, Bùi đại nhân tới.
Lão gia bảo tiểu thư đi tiền thính nói chuyện.”
“Đã biết.” Ta xoay người muốn rời đi, không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Tống Tịch Viễn: “Diệu Diệu, vì sao Bùi Diễn Trinh thì được gặp nàng, còn ta lại không được?”
Thứ nhất Bùi đại nhân là quan gia còn ta là dân thường, thứ hai Bùi đại nhân là tiểu cữu cữu còn ta là tiểu bối, ngài ấy cho đòi ta, ta nào dám không gặp?
Đang muốn nói, lại nhớ ra chuyện ngày hôm qua, ta bèn mời hắn: “Vậy mời Tống công tử cùng đi tiền thính với ta?”
Lúc này sắc mặt Tống Tịch Viễn mới trời quang mây tạnh, chầm chậm đi bên cạnh ta.
Vừa bước một bước vào phòng khách, liền thấy Bùi Diễn Trinh mặc trường sam màu trắng ngà bằng gấm Tô Châu đang tựa bên cửa sổ, không gió mà cũng mờ mờ ảo ảo, không trăng mà cũng thanh lịch tao nhã, dường như đang mang trong mình tiên khí sâu thẳm như nước hồ thu, chỉ đứng đó thôi mà cũng đẹp như tranh vẽ, khiến bậc phàm phu tục tử như ta cũng phải tự ta thán.
Chân trước của ta vừa mới nhấc qua bậc cửa, Bùi Diễn Trinh dường như có thêm mắt ở phía sau, lập tức phát hiện ra ta, cười nhạt: “Diệu Nhi.”
Ta còn chưa kịp đáp lời, Tống Tam liền đoạt trước lời ta, hai tay chắp lại đứng chắn trước mặt ta: “Bùi đại nhân.”
Ý cười trên mặt Bùi Diễn Trinh phai nhạt dần, đuôi mắt nhướn nhướn: “Không ngờ lại là Tam công tử?” Ngữ điệu bình thản, âm cuối vẽ ra một chút ý tứ mơ hồ không rõ ràng như có như không.
Tống Tịch Viễn cúi đầu cười: “Bùi đại nhân tới chơi, lẽ nào Tống Tam lại không thể tới?”
Ta ngửi thấy mùi vị không bình thường tràn ngập giữa hai người, nhìn hai người họ như lọt vào trong sương mù, kẻ tiến người lui, như hai thái cực đẩy nhau, thầm thở dài trong lòng, thôi, quân tử nên thành toàn cho người khác, ta tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống, vừa mới đặt mông lên mặt ghế, Bùi Diễn Trinh liền tiến lên hai bước đỡ lấy ta: “Diệu Nhi, chiếc ghế tựa này rất cứng, hay là ngồi xuống chiếc ghế mây này đi.” Ngữ khí nhu hòa, động tác lại rất nghiêm túc, không nói hai lời liền dìu ta ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.
Đuôi mày Tống Tịch Viễn nhíu lại, ta thầm nghĩ không tốt, vội vàng tránh khỏi tay Bùi Diễn Trinh, lúc này, phụ thân từ phòng trong vén rèm hùng hùng hổ hổ tiến vào, tươi cười hớn hở nói: “Xem ta tìm được gì này! Đây là Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di, ta phải nhờ không ít người, dùng một số tiền lớn, trải qua bao nhiêu vất vả khó nhọc mới mua được từ Mân, Diễn Trinh ngươi được hưởng lộc rồi…”
Phụ thân nâng một hộp trà đi vào trong sảnh, nhìn Tống Tịch Viễn đầy ngạc nhiên, lát sau mới nói: “Tịch Viễn cũng tới chơi ư? Đến đây đến đây, cùng ta nếm thử trà mới.”
Tống Tịch Viễn lập tức đổi sắc mặt, vui mừng khấp khởi bước đến trước mặt phụ thân, hai mắt tỏa sáng: “Đại Hồng Bào?! Thẩm phụ thân thật tài tình! Tịch Viễn cũng yêu thích trà này đã lâu, nhưng vẫn chưa được nếm thử, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không ngờ hôm nay lại có phúc khí như vậy!”
Từ sau khi Bùi Diễn Trinh và Tống Tịch Viễn thành chồng cũ của ta, cha ta liền nhận được cái cái danh xưng “Thẩm phụ thân” kỳ cà kỳ cục chả ra làm sao này, nhưng phụ thân cũng không để ý, cứ mặc bọn họ gọi như vậy.
Nhìn phụ thân cẩn thận múc ra một muỗng trà cho vào ấm tử sa bắt đầu pha, rót vào chén, mỗi động tác đều vô cùng chu toàn hoàn mỹ, toát nên vẻ sang quý của trà.
Thái độ của phụ thân với trà hoàn toàn tương phản khi đối với ba chị em ta, nuôi ba chị em ta như hộ nhà nông nuôi gà nuôi vịt, có sứt đầu mẻ trán phụ thân cũng không bao giờ để ở trong lòng, còn nếu người thiên hạ mà báo trà trong nhà hạ giá dù chỉ một chút xíu thôi là có thể khiến phụ thân đau lòng mất ăn mất ngủ mấy ngày liền.
Về điểm này Tống Tịch Viễn và phụ thân vô cùng ăn ý, hắn cũng thích dùng một số tiền lớn thu thập các loại danh trà khắp nơi, nên luôn coi phụ thân là tri âm tri kỷ.
Ta cũng cho rằng, nếu hai người họ không phải tri âm tri kỷ thì thật đáng tiếc.
Những thương nhân buôn trà trong thành Dương Châu này ai mà không biết Thẩm lão gia và Tam công tử vì mua trà tiêu tiền không chớp mắt, hơn nữa cả hai người đều là “trà si”, chẳng những si mê mà còn si ngốc, cho tới bây giờ còn không phân rõ Mao Tiêm và Mao Phong, uống không nhận ra Minh Tiền và Vũ Hậu, rất dễ bị lừa gạt.
Vừa nói đến trà, hai con người ngày thường buôn bán khôn khéo tài tình này không biết đã bay lên chín tầng mây nào rồi.
Cho nên, thỉnh thoảng lại có mấy tay buôn trà lại làm ra vẻ thần thần bí bí tới tìm cha ta hoặc Tống Tịch Viễn để đẩy mạnh số lượng trà tiêu thụ, mà đẩy một cái liền chuẩn luôn.
Lại nói tới cái hồi ta gả cho Bùi Diễn Trinh, trong đám của hồi môn có mười hộp trà Quân Sơn Ngân Châm mà phụ thân vô cùng trân quý, một ngày ta lỡ tay lôi ra một hộp pha cho Bùi Diễn Trinh, Bùi Diễn Trinh không biết đây là của hồi môn của ta, liên tục nhíu mày, lập tức hỏi ta có phải trà trong nhà bị hỏng rồi không.
So với cha ta thì năng lực phân biệt trà của Tống Tịch Viễn không biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi, ngày ấy không hiểu ai đã lừa được hắn mua một hộp trà nghe nói là Kỳ Môn Hồng Trà cao cấp, Tống Tịch Viễn nâng niu như trân như bảo, rót cho ta một chén, ta vừa nếm thử lập tức cảm thấy mùi vị này vô cùng quen thuộc, sau khi tinh tế thưởng thức một lúc mới nhớ ra, đây rõ ràng giống hệt hương vị Trà Diệp Đản mà hồi nhỏ bà vú đã cho ta nếm, thật đáng buồn thật đáng buồn làm sao.
Đại Hồng Bào này không biết phụ thân đã tốn bao nhiêu bạc để mua nó, chỉ có đám buôn trà lưỡi sáng hoa sen là vớ bở, mà thôi, ngàn vàn khó mua được tâm trạng vui vẻ, chỉ cần phụ thân hài lòng là được rồi.
Trước khi ta xuất giá uống trà cũng không phân biệt được chúng, nhưng hai năm theo Bùi Diễn Trinh, cũng phân biệt rõ ràng đôi chút.
Ta bưng chén phụ thân tự mình rót nếm thử, quả nhiên không ngoài sở liệu, đây chỉ là Vũ Di Nham Trà phổ thông mà thôi.
May mà lần này còn không quá đáng quá, ta còn tưởng rằng thằng cha buôn trà kia sẽ lấy một loại trà khác tên là Thiết Quan Âm ở Mân để lừa gạt phụ thân, như vậy xem ra gã vẫn chưa đánh mất lương tâm.
Vậy mà Tống Tịch Viễn lại khen lấy khen để: “Hương thơm nồng nàn, Đại Hồng Bào quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Phụ thân vuốt vuốt chòm râu, hiển nhiên người rất vui vẻ, lại ngước mắt nhìn Bùi Diễn Trinh vừa nhấp một ngụm đầy mong đợi, nhưng chỉ thấy Bùi Diễn Trinh buông chén trà xuống, vui vẻ cười nói: “Cũng không tệ.”
Vì thế, phụ thân cũng dung túng cho vị trà hữu Tống Tịch Viễn chẳng biết cái gì và vị trà khách Bùi Diễn Trinh kín đáo không nói thẳng ra, sung sướng vui vẻ đi trên con đường trà si, một con đường đi đến vực tối.
Đang uống trà, hạ nhân lại tới báo có tên sai vặt ở Phú Xuân lâu đến đưa đồ ăn cho Thẩm tiểu thư, ta giật mình, hoàn toàn không nhớ ra mình đã từng gọi đồ ăn ở Phú Xuân lâu, Tống Tịch Viễn lại lập tức đứng dậy làm chủ thay ta: “Đưa vào đi.” Xoay người nói với ta: “Diệu Diệu, là ta gọi đồ ăn thập toàn đại bổ, nàng hiện giờ đang mang thai, không thể gầy như vậy được, phải bồi bồ mới được.”
Nói là “đồ ăn thập toàn đại bổ”, ta cho rằng cùng lắm chỉ là mười món mà thôi, không nghĩ tới lại bày đầy một bàn, cứ như là Mãn Hãn Toàn Tịch vậy.
Nhung hươu, đảng sâm, rùa, ba ba, gà đen… Còn có món nhìn mà không nhận ra là gì, sáng sớm đã ăn như vậy, e là sung huyết mà chết mất.
May mà tất cả mọi người còn chưa ăn sáng, nên gọi phụ thân Bùi Diễn Trinh Tống Tịch Viễn cùng ngồi xuống ăn.
Vừa ngồi xuống, Tống Tịch Viễn liền cầm chiếc đũa đen tuyền gắp một thứ nhìn không rõ là gì đặt vào trong chén ta, nói: “Diệu Diệu, ăn chút nhộng ong xào này đi.”
Ta thoáng dừng lại, Tống Tịch Viễn thấy sắc mặt ta khác thường, liền gắp món khác cho ta: “Không thích sao? Vậy thì ăn chút nhộng ong chua ngọt.” Thấy ta vẫn không động đũa, lại đổi một món khác: “Hay là Diệu Diệu muốn ăn nhộng rang?”
Ta nhìn thi thể con sâu to mọng trong chén, bình tĩnh hòa nhã nói: “Quan trọng không phải chua ngọt hay là xào, mà ta không thích ăn nhộng ong.”
Tống Tịch Viễn mặt mày rối rắm: “Diệu Diệu, nghe nói nhộng ong ăn rất ngon, còn có thể an thần dưỡng thai.”
Ta cho rằng không bị kinh hãi là ta đã vô cùng bình tĩnh lắm rồi, càng đừng nói đến “an thần”…
Bùi Diễn Trinh mặt không đổi sắc gắp chút củ cải trong đĩa nhung hươu thả vào chén ta, ta cho rằng nó còn hợp khẩu vị một chút, Tống Tịch Viễn vừa thấy ta ăn củ cải, nhất thời sắc mặt vô cùng căm phẫn.
Đang ăn cơm, phụ thân đột nhiên ngừng lại, nói: “Diệu Nhị, nghe nói mấy ngày trước con đi xem mắt.”
“Dạ.” Ta trả lời thẳng thắn, Bùi Diễn Trinh yên lặng nhai cơm, Tống Tịch Viễn ăn nhộng ong chua ngọt, hai người không ngẩng đầu lên, ta không hiểu sao lại cảm thấy có chút áp lực, nghĩ có lẽ là do mùa hè đến, sáng sớm khó tránh khỏi có chút ngột ngạt.
Phụ thân vỗ đùi, tiện mồm nói: “Xem mắt cái gì chứ! Trượng phu như tiền tài, là vật ngoài thân, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đứa bé này sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ!”
Hức… Ta ngừng lại một chút, đột nhiên có cảm giác đầu óc được mở mang khai sáng, liền đáp: “Đúng vậy!”
Bùi Diễn Trinh dừng đũa nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay xoa xoa thái dương, Tống Tịch Viễn gẩy gẩy con nhộng trong bát, ánh mắt đờ đẫn thất thần.
Quả nhiên phụ nhân là người kiến thức rộng rãi.
Con không cha thực ra cũng chẳng có gì to tát, ta cũng không có mẹ nè, vẫn sống êm đẹp cho tới từng này tuổi! Con gái của những gia đình nhỏ khác nhất định phải có trượng phu làm trụ cột nuôi gia đình, còn Thẩm gia chúng ta lại không thiếu tiền, nuôi một em bé vẫn còn tốt chán, quả nhiên ta tầm nhìn hạn hẹp, may mắn được phụ thân chỉ điểm.
Ta đã nghĩ thông suốt, trong lòng khó tránh khỏi nhẹ nhàng khoan khoái, liền gắp một con hải sâm, vừa nhai hai cái, đột nhiên nhớ tới lão Trần từng nói hải sâm tráng dương, bụng liền quặn lên cảm giác quay cuồng, che miệng xoay người ho khan hai lần, nói: “Ta ăn no rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.”
Nghe thấy Tống Tịch Viễn nói: “Ăn ít như vậy sao được, ăn thêm chút nữa đi.”
Bùi Diễn Trinh bưng một ly nước đưa đến cho ta: “Diệu Nhi không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ?” Thấy ra gật gật đầu, liền cúi người dịu dàng nói: “Diệu Nhi muốn ăn gì?”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy ngoại trừ mấy thứ này thì thực sự ăn cái gì vào cũng có chút khó chịu, nên nói thẳng với y: “Cải trắng om dấm.”
Tống Tịch Viễn lập tức gạt đi: “Cải trắng có tác dụng gì chứ.”
Bùi Diễn Trinh lại vén tay áo: “Diệu Nhi, nàng ăn chút cháo trước đi, ta đi làm cho nàng ngay.” Nói rồi để bọn hạ nhân dẫn xuống phòng bếp.
Tuy Bùi Diễn Trinh không giỏi múa đao lộng kiếm, nhưng nếu là xẻng thì ta cho rằng múa cũng không tệ, là vị đầu bếp thâm tàng bất lộ chốn nhân gian.
Trải qua hai năm cùng sống với y, nếu có chút thời gian rảnh y liền tự thân xuống bếp làm một hai món ăn, mùi vị quyết không thua đầu bếp Phú Xuân lâu.
Lần đầu nhìn thấy ta cũng khó tránh khỏi giật mình, không phải người ta thường nói quân tử xa nhà bếp sao? Bùi Diễn Trinh chẳng những là người đọc sách thánh hiền văn nhã thoát tục, lại còn là quan phụ mẫu, không hiểu sao lại luẩn quẩn trong lòng mà đi xuống nhà bếp, nên mới hỏi y, y chỉ cười nhẹ: “Có chút bản lĩnh phòng thân, vạn nhất ngày nào đó không làm quan, cũng giúp phu nhân đi theo ta không phải chịu đói chịu khổ.”
“Nhớ năm đó, lúc mẹ con hoài con cũng thích ăn cải trắng om dấm.” Phụ thân nói giọng đau thương, cắt đứt phút thất thần của ta, thấy Tống Tịch Viễn đang múc cho ta chén canh gà, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Diệu Diệu, canh gà này không béo ngậy, đã vớt hết váng mỡ rồi.”
Ta cúi đầu uống một ngụm nước trong, lại nhìn thấy cổ tay áo mình có một vết rách, nghĩ lại có lẽ vừa rồi bị cành hoa trong sân làm rách, nên nói: “Ta vào trong phòng thay quần áo, phụ thân và Tống công tử cứ từ từ ăn.”
Đằng sau, nghe thấy Tống Tịch Viễn thì thào: “Còn không ăn canh, sao lại muốn đi thay quần áo?” Ta đột nhiên cảm thấy Khuất đại phu đang bay lượn trong đầu.
Thay xong xiêm y, con sâu tham ăn trong bụng ta đột nhiên ngọ nguậy, ngẫm lại tài nấu ăn của Bùi Diễn Trinh, tâm đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, liền thuận đường đi xuống bếp muốn nhìn cải trắng om dấm kia đã nấu xong chưa.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bếp lửa đang cháy mạnh, Bùi Diễn Trinh đang nhanh nhẹn đảo khuấy, cổ tay áo xắn trên khuỷu tay, áo bào vắt bên hông, chẳng những không hề thô tục, mà còn có một loại phong vị, nhìn y đứng như vậy, lại tựa như mưa thu qua biên giới, khiến gian phòng bếp này chẳng ồn ào nóng bức.
Y quay lại cười với ta: “Diệu Nhi, đừng vội, đồ ăn sắp xong rồi.”
Rõ ràng là đưa lưng về phía ta, vậy mà không hiểu sao y lại biết ta vào, ta nhìn y đầy hoang mang, nhưng lại thấy trên trán y lấm tấm mồ hôi, có lẽ do lửa hun, ta không chút nghĩ ngợi móc khăn từ trong tay áo tiến lên, vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Lau xong thả tay xuống, ta mới phát hiện ngoại trừ tiếng “ục ục” phát ra từ nồi cải trắng thì chung quanh yên tĩnh đến lạ thường, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Diễn Trinh nhìn ta không chớp mắt, đôi mắt trong veo kia phảng phất như bầu trời tháng mười, mênh mông bát ngát.
Lòng ta khẽ động, cúi đầu nói đại một câu: “Ta sợ chảy xuống làm đồ ăn bị mặn.”
Ta kinh ngạc với phản ứng của mình, sau đó lại lo lo lắng lắng mình sẽ bị lây bệnh kì quặc của Tống Tịch Viễn.
Nghe vậy Bùi Diễn Trinh chỉ cười nhẹ, quay đầu, đổ cải trắng vào trong đĩa sứ.
Ta vội vàng nếm thử một miếng, đôi mắt say mê thỏa mãn không nhịn được nheo nheo lại, ngẩng đầu mở to mắt, suýt nữa đụng vào mũi Bùi Diễn Trinh gần trong gang tấc, không biết từ lúc nào y đã dựa sát vào người ta, vậy mà ta lại không hề hay biết….
Nhìn hai cánh môi mỏng gần đến không thể gần hơn mấp máy, thốt ra hai chữ như làn gió sớm lướt qua môi mình: “Diệu Nhi.”
Đầu ta nhất thời trắng xóa, giống như bị rắn làm cho hôn mê không thể cử động được.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu.” Chợt nghe thấy tiếng Tống Tịch Viễn gọi ta như tìm mèo vang lên ngoài hành lang uốn khúc, lúc này ta mới hồi phục lại, cúi đầu bưng cải trắng om giấm, xoay người chạy nhanh ra ngoài, qua sông rút cầu bỏ lại tiểu cữu cữu ở sau lưng.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
Tên chương: Trà diệp đản: một loại thức ăn vặt truyền thống của Trung Quốc, lúc luộc trứng cho thêm nước trà và các loại gia vị vào.
An thai thái: đồ ăn an thai
Nếu mọi người để ý sẽ thấy Điện Tuyến đặt tên chương rất đặc biệt, vì muốn giữ lại sự đặc biệt đó nên đôi khi mình sẽ nguyên giữ hán việt, mong mọi người thông cảm.
------oOo------