Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Giọng của giáo viên dạy Tư tưởng Mao Trạch Đông rõ ràng, âm đánh lưỡi như mang theo móc câu, trầm ấm và tiêu chuẩn, đúng là một người Bắc Kinh tiêu chuẩn.
Lúc này, thầy ấy đang giảng phần cuối của bài học hôm trước chưa giảng xong, và chuẩn bị bước sang bài học mới.
“Đoạn cuối vừa rồi là đoạn chắc chắn sẽ thi.
Các em hãy đánh dấu lại về nhà nên xem lại vài lần.”
Vừa nói đến chắc chắn sẽ thi, phòng học lập tức vang lên âm thanh tiếng bút viết lên giấy.
Nguyễn Vân Kiều trừng mắt nhìn Lý Nghiên, nói nhỏ: “Lý Nghiên, đưa bút cho tôi!”
Lý Nghiên nắm chặt cây bút đen trong tay, ung dung thong thả viết lên sách của cô, “Chú ý.”
“Tôi đang chú ý đây, tự tôi đánh dấu, ai cần cậu.”
Lý Nghiên chẳng thèm để ý cô, chuyển bút từ tay phải qua tay trái, cố ý không cho cô động vào.
“Cậu…”
“Vẫn nhìn?” Lý Nghiên nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.
Lúc này Nguyễn Vân Kiều mới chú ý tới có người đang nhìn về phía này, không còn cách nào khác, đành phải thu lại ánh mắt phẫn hận đang đặt trên mặt anh.
Nhưng vẫn không cam lòng mà mắng một câu: “Cậu mới là đồ ngốc nghếch, cả nhà cậu đều là đồ ngốc nghếch.”
Khóe miệng Lý Nghiên khẽ nhếch lên: “Biết rồi, nghe giảng đi.”
“…”
Hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng tan học.
Nguyễn Vân Kiều cướp lại sách và bút từ tay anh, nhét vào túi xách.
Nhưng vừa muốn đứng dậy ra về, thì thấy Hứa Vi Khả đi về phía này.
“Lý Nghiên.” Bạn học Hứa tràn ngập ý cười đứng bên cạnh Lý Nghiên, lên tiếng chào hỏi.
Lý Nghiên ngước mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt mang theo vẻ xa lạ.
Hứa Vi Khả đứng gần nên nhìn rất rõ, giây phút đó, cô ta đột nhiên mất đi tự tin, sợ anh sẽ hỏi những câu đại loại như “Cậu là ai?”
Nên cô ta nhanh chóng lên tiếng: “Đại hội thể thao năm nhất, tôi là một trong những người tổ chức, khi đó tôi được cử đến mời cậu tham gia, cảm ơn cậu khi đó đã đồng ý tham gia.”
Lý Nghiên nhớ ra, gật đầu nhè nhẹ.
Hứa Vi Khả thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự rất sợ anh đã hoàn toàn quên mất, khiến cô ta mất mặt.
“À đúng rồi, nghe nói câu lạc bộ Đấu kiếm đang tuyển học viên, tôi muốn hỏi một chút, người không có kiến thức căn bản nào hết có thể tham gia không?”
Nguyễn Vân Kiều ngồi bên cạnh, vô cùng hiếu kỳ.
Đại hội thể thao năm nhất qua lâu như vậy rồi, bây giờ mới tới cảm ơn, muốn gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm hỏi Lý Nghiên làm gì, tới trực tiếp câu lạc bộ Đấu kiếm mà hỏi, anh ta đâu phải chủ nhiệm câu lạc bộ, biết cái gì chứ.
“Xin lỗi, có thể nhường đường chút không.” Nguyễn Vân Kiều đứng dậy, nhìn vào Lý Nghiên.
Anh ngồi ngay lối ra, cản mất đường đi của cô.
Thế nhưng, Lý Nghiên như thể anh không nghe thấy lời cô nói, ngồi im không động đậy.
Thẩm Vân Kiều hít nhẹ một hơi cười nhẹ: “Tôi muốn đi ra ngoài trước, tôi ra ngoài rồi hai người nói tiếp, được không?”
Lý Nghiên vẫn không thèm để ý đến cô, chỉ nói với Hứa Vi Khả: “Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm thì hỏi cậu ta đi.”
Hứa Vi Khả sững sờ một lúc, sau đó nhìn theo hướng Lý Nghiên chỉ, nhìn thấy chủ nhiệm câu lạc bộ Đấu kiếm là Cao Sướng đang đi tới.
Cao Sướng đi đến gần, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
Lý Nghiên: “Không có gì, có người muốn gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm, cần tư vấn.”
“À…thì ra là vậy.”
Lý Nghiên nói với Cao Sướng: “Tôi ra ngoài đợi cậu.”
Hứa Vi Khả: “Ơ…”
Lý Nghiên đứng dậy, đi thẳng về phía cửa sau của lớp học.
Nguyễn Vân Kiều thấy lối đi đã thông thoáng, chào Cao Sướng một tiếng, rồi cũng không nhanh không chậm mà rời đi.
Cao Sướng nhìn về phía Hứa Vi Khả: “Chào bạn, bạn muốn tham gia câu lạc bộ Đấu kiếm sao?”
Ánh mắt Hứa Vi Khả vẫn dán về hướng mà Lý Nghiên rời đi, lơ đãng mà ừm một tiếng: “Tìm hiểu một chút.”
“Vậy cậu có thể trực tiếp đến câu lạc bộ của chúng tôi, hoặc là cậu kết bạn Wechat với tôi, tôi sẽ gửi tài liệu cho cậu xem.”
“Ờ…”
Buổi chiều còn có tiết tiếng Anh, phòng học nằm ở một tòa nhà khác.
Nguyễn Vân Kiều sợ sẽ tới trễ, ra khỏi phòng học thì bước đi càng nhanh hơn, nhanh chóng vượt qua Lý Nghiên.
Lý Nghiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hùng hùng hổ hổ cô biến mất sau ngã rẽ, khóe miệng khẽ cong lên.
Chẳng bao lâu, Cao Sướng đã trở ra.
“Tiết sau học ở tòa nhà số 3, đi thôi.”
Lý Nghiên: “Ừ.”
Cao Sướng: “Đúng rồi, khi nãy trước khi vào học tôi vẫy tay với cậu cậu không nhìn thấy hả, tôi ngồi phía ngoài cùng bên phải của phòng học, còn giữ chỗ cho cậu nữa.”
Lý Nghiên hờ hững đáp: “Nhiều người quá, không nhìn thấy.”
“Được rồi, lúc đầu còn định kêu cậu một tiếng, nhưng thấy cậu ngồi xuống, nên thôi.” Cao Sướng đưa sách trong tay cho anh, “Sách Tư tưởng Mao Trạch Đông của cậu còn ở chỗ tôi này, phần trọng tâm đã giúp cậu đánh dấu rồi.”
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”
Hai người cùng nhau đi về phía tòa nhà số 3, đi được một lúc, Cao Sướng đột nhiên lại hỏi: “Lúc nãy cậu ngồi vào chỗ bên cạnh Vân Kiều hả.”
Lý Nghiên nhìn anh ta một cái.
Cao Sướng ngây ra một lát, nói: “Tôi không có ý gì hết, chỉ là, không ngờ cậu sẽ ngồi bên cạnh một cô gái.”
“Ở đó có chỗ trống.”
“Ra là vậy…”
Có chỗ trống thì ngồi, vốn chẳng có gì lạ cả.
Nhưng không biết tại sao, đặt lên trên người Lý Nghiên thì Cao Sướng lại cảm thấy rất lạ.
Bởi vì Lý Nghiên tính tình lạnh nhạt, thậm chí có lúc còn cảm thấy anh thờ ơ quá mức, anh không thích ở cạnh người lạ, đặc biệt là con gái.
Hôm nay trước khi vào học, Lý Nghiên thực ra có thể gọi điện thoại trước cho anh ta, hoặc là tìm kiếm bóng dáng anh ta thêm một lát, bởi vì anh ta chắc chắn sẽ giữ chỗ ngồi cho anh.
Nhưng Lý Nghiên lại không làm vậy, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Vân Kiều.
Lẽ nào, Lý Nghiên thích Nguyễn Vân Kiều?
Ý nghĩ này vừa được đưa ra, thì Cao Sướng đã tự mình bác bỏ.
Mặc dù anh thừa nhận Nguyễn Vân Kiều rất đẹp, nhưng mà con người Lý Nghiên lại chỉ biết chú tâm vào đấu kiếm, cũng chưa gặp Nguyễn Vân Kiều được mấy lần, theo tính tình của anh, không thể nào vừa nhìn đã thích…
Lớp tiếng anh khác với lớp tư tưởng Mao Trạch Đông, là một lớp học nhỏ.
Nguyễn Vân Kiều vào lớp ngồi không bao lâu thì Hứa Vi Khả cùng đi vào.
Họ đều nhìn thấy nhau, rồi đều dửng dưng ngoảnh mặt đi.
Sau đó Hứa Vi Khả ngồi vào chỗ phía sau lưng cô, Nguyễn Vân Kiều nghe thấy Hứa Vi Khả áp sát cô hỏi, có phải cô thích Lý Nghiên không.
Cô quay đầu nhìn cô ta, quét mắt từ trên xuống dưới, với vẻ mặt như đang hỏi “Liên quan gì cậu?"
Hứa Vi Khả cười giễu, mang theo vẻ mặt an ủi: “Lý Nghiên không phải là một người con trai tầm thường, cậu muốn quyến rũ cậu ấy, nằm mơ đi ha.”
“Tôi quyến rũ cậu ta, ai nói thế?” Nguyễn Vân Kiều cười như không cười mà nhìn cô ấy.
Hứa Vi Khả nói: “Ai kia đừng có mà ảo tưởng rằng Lý Nghiên ngồi bên cạnh mình thì mình sẽ có cơ hội.
Đời tư lộn xộn như vậy, cho nên thử nghĩ mà xem, bản thân có xứng không?”
Ban đầu Nguyễn Vân Kiều chẳng muốn tranh cãi với Hứa Vi Khả, bởi vì cô cho rằng lần này Hứa Vi Khả nói cô quyến rũ Lý Nghiên, cũng không hẳn là bịa đặt.
Dù sao, hai người bọn họ lúc đầu lên giường ở nhà anh, cũng có chút yếu tố này.
Nhưng mà cô ta hỏi cô có xứng hay không, làm cô nhớ đến mấy cái lý luận môn đăng hộ đối gì đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
“Tôi không xứng, lẽ nào cậu xứng sao.” Nguyễn Vân Kiều tức giận, đột nhiên rất muốn chọc tức Hứa Vi Khả, “Các cậu xứng đôi như vậy, sao cậu ấy không ngồi bên cạnh cậu, mà lại ngồi bên cạnh tôi chứ.”
Hứa Vi Khả: “Cậu…”
“Sao tôi lại cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi ấy chứ.” Nguyễn Vân Kiều vén tóc bên mặt ra phía sau tai, trông vô cùng xinh đẹp, “Hơn nữa tôi thấy, cậu ấy hình như có hứng thú với tôi hơn là với cậu nhiều lắm.”
Hứa Vi Khả sững sờ, liền giận xanh cả mặt, nhưng cô ta không có chỗ nào để phản bác.
Tiếp đó, các bạn học lần lượt vào lớp, sau khi chuông reo, lớp học ồn ào trở nên yên ắng.
Cô giáo tiếng Anh - Quách Mẫn Nhàn cũng bước vào lớp, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, rất thanh lịch và đứng đắn, chiếc túi đeo bên hông là một nhãn hiệu đắt tiền nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Nguyễn Vân Kiều nghe thấy bên cạnh có một cô gái đang thì thầm thảo luận về bộ quần áo mà Quách Mẫn Nhàn mặc hôm nay, cô đã quá quen với điều đó, bởi vì luôn có những cuộc thảo luận nhỏ như vậy trong lớp của Quách Mẫn Nhàn.
Hơn nữa ai cũng biết, cô giáo tiếng Anh của họ chính là mẹ của Lý Nghiên, tuy dạy học ở đây nhưng thực ra cô ấy xuất thân giàu có và tài nguyên dồi dào.
Quách Mẫn Nhàn lúc dạy học vô cùng nghiêm khắc, sau khi chính thức vào học, mọi người không ai dám làm bậy.
Nguyễn Vân Kiều thì càng không, tuy rằng cô và Quách Mẫn Nhàn quen biết nhau, cô còn là “bạn gái” của con trai bà ấy, nhưng ở trường, hai người chưa từng nói chuyện thân thiết với nhau.
Hơn sáu giờ tối, tất cả môn học trong ngày đều đã kết thúc.
Sau khi Nguyễn Vân Kiều ăn chút gì đó, thì gặp Đồ Khuynh ở dưới lầu ký túc xá, cùng nhau đi bộ đến câu lạc bộ Đấu kiếm.
Buổi tối mùa đông lạnh kinh người, khi bước ra ngoài, gió như muốn chẻ đôi khuôn mặt, nhưng cô vẫn muốn đến câu lạc bộ Đấu kiếm.
Ở trường không thể học cùng Lý Nghiên, nên cô chỉ có thể đến học hỏi mấy tiền bối trong câu lạc bộ.
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa bước vào cửa câu lạc bộ thì đã nhìn thấy Lý Nghiên ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, trên người Lý Nghiên mặc trang phục đấu kiếm, nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của anh, hẳn là đã tập luyện ở đây được một lúc lâu rồi.
Cũng đúng thôi, anh đến trường đi học, tập luyện ở đây là tiện lợi nhất.
Nhưng mà không ngờ là, Hứa Vi Khả cũng ở đây, cô ấy đang đứng bên cạnh Lương Trác Dụ.
Lúc này Lương Trác Dụ đang chỉ vào thiết bị trong sân tập mà nói với cô ấy, giống như đang giới thiệu.
Giỏi lắm cô gái! Hôm nay cô ấy nói muốn gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm không phải là nói chơi a.
“Vân Kiều, cậu đến rồi à.” Lương Trác Dụ tinh mắt, nhìn thấy cô liền lên tiếng chào hỏi.
Nguyễn Vân Kiều gật đầu, “Đến tập luyện.”
“Được, được, vừa hay, tôi sẽ dạy cậu!” Lương Trác Dụ trực tiếp bỏ mặt Hứa Vi Khả, chạy về phía cô.
Đồ Khuynh: “Không cần cậu dạy.”
Lương Trác Dụ: “Tại sao!”
Đồ Khuynh liếc anh ta một cái, “Cậu có ý đồ xấu.”
“Chết tiệt, tôi có ý đồ xấu hồi nào!”
Mấy chàng trai bên cạnh nghe vậy cười vô cùng lớn, một chàng trai năm nhất sau khi cười xong thì nói với Nguyễn Vân Kiều: “Kỹ năng của anh Trác Dụ không bằng em, chị Nguyễn, để em dạy chị.”
Lương Trác Dụ cho bên đó một cái nắm đấm, “Cậu nhóc như cậu thì dạy được ai chứ.”
“Vậy tôi năm ba nè, trình độ của tôi hơn cậu, để tôi dạy cho.”
“Nói đến trình độ, tôi bắt đầu học từ hồi cấp ba rồi nè, để tôi dạy mới đúng.”
“Cút cút cút, để tôi để tôi.”
…
Mấy chàng trai vừa cười vừa mắng tranh cãi với nhau, Đồ Khuynh vô cùng thích thú.
Nguyễn Vân Kiều lại vô cùng bình tĩnh, hoặc là không lạ gì mấy.
Cô mỉm cười, sau khi nói “Cảm ơn tôi trở về nghiêm túc tập luyện rồi sẽ quay trở lại học hỏi” thì liền đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Phía bên kia, Hứa Vi Khả đột nhiên bị Lương Trác dụ bỏ mặt, có chút tức giận.
Nhưng cô ta không thể hiện ra, chỉ đi đến bên cạnh Lý Nghiên và Cao Sướng, cảm thán mà nói: “Vân Kiều đi đến đâu cũng đều được yêu thích như vậy.”
Cao Sướng nghe không ra sự ghen ghét giữa con gái với nhau, cười nói, “Đúng vậy, trong câu lạc bộ của chúng tôi có rất nhiều người muốn dạy cho cô ấy.”
Hứa Vi Khả nhìn Lý Nghiên một cái rồi nói: “Đó là điều đương nhiên, Nguyễn Vân Kiều nổi tiếng là được mấy chàng trai của khoa chúng tôi yêu thích mà.
Khi họ thấy cậu ấy thì đều không đi nổi nữa, làm sao họ không muốn dạy cho được.”.