Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Lúc trước đúng là chính miệng cô nói chia tay, nhưng mà, không hề có chuyện ai đá ai nha!
Lúc đó bọn họ rõ ràng là không thể đi tiếp được nữa, chia tay trong hòa bình, tại sao bây giờ khi người này nhắc đến chuyện này lại có cảm giác chính mình là người bị bỏ rơi vậy.
Sau khi Nguyễn Vân Kiều lườm anh một cái, lại rót cho mình một cốc nước.
Đợi đến khi uống hết nước, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thế là câu chuyện phiếm đã bị chi tiết nhỏ này cắt ngang, Nguyễn Vân Kiều hờn dỗi và tiếp tục ăn lẩu.
Đang ăn giữa chừng thì có người gõ cửa phòng, quản lý nhà hàng lẩu đột nhiên bước vào.
“Cô Lâm, có chuyện muốn nói với cô.”
Lân Thiên Thiên gần đây đã đến đây rất nhiều lần, vì vậy tất cả các nhân viên đều biết cô ấy.
Lân Thiên Thiên: “Chuyện gì vậy?”
Quản lý nói: “Là như thế này, vừa rồi người phục vụ có để ý đến một vài cô gái trong nhà hàng.
Nghe lời họ nói, hình như họ là fan của anh Dương.
Chúng tôi cũng không biết tại sao họ phát hiện ra anh Dương đang ăn cơm ở đây.
Có vẻ như, họ đang chờ anh ấy đi ra ngoài...!Cô thấy nên xử lý như thế nào?”
Dương Án bỏ đũa xuống, mày cau lại.
Anh ta có một lượng lớn fan hâm mộ, và đôi khi những hoạt động riêng tư của anh ấy sẽ bị một số fan biết, nhưng...!những người này nói cho dễ nghe thì là fan, nhưng thật ra nên gọi là fan cuồng.
Những nhóm người này, cho dù là trong fandom hay bản thân các ngôi sao, đều không được chào đón.
Dương Án cảm thấy có lỗi vì chuyện của mình làm phiền đến bạn bè, nói: “Thực xin lỗi, thế này đi, mọi người tiếp tục ăn đi, tôi trước đi đây.”
Lân Thiên Thiên nói: “Để tôi sắp xếp cho.
Tôi quen biết tất cả mọi người trong nhà hàng này.
Dù sao vừa rồi anh cũng không lái xe, gọi trợ lý đến đây thì cũng hơi muộn.”
Dương Án thấy có lý, gật gật đầu: “Được.”
Lân Thiên Thiên đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài cùng với Dương Án, trước khi đi liền nói: “Anh Nghiên, anh với chị Vân Kiều ăn tiếp đi, lát nữa anh nhớ đưa chị ấy về nha.”
Nguyễn Vân Kiều ngây ra, lập tức nói: “Vậy còn em?”
Lân Thiên Thiên: “Sau khi thu xếp vụ việc của Dương Án xong, em phải đi gặp chủ nhà hàng này để bàn về việc nhượng quyền kinh doanh.
Hai người cứ về trước đi.”
“À...!được rồi.”
Lân Thiên Thiên cùng Dương Án rời đi rất nhanh, thế là, trong phòng bao chỉ còn lại hai người là Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều.
Nguyễn Vân Kiều sờ mũi, đột nhiên cảm thấy món lẩu này ăn có chút kỳ quái.
Nhưng cô không muốn để cảm xúc kỳ lạ này lộ ra quá rõ ràng, vì vậy cô cố gắng giả vờ không hề bối rối và gắp thêm vài miếng nữa.
“Lát nữa nếu cậu bận, không cần đưa tôi về.
Tôi có thể gọi điện cho trợ lý của tôi, cô ấy sẽ đến đón tôi.” Nguyễn Vân Kiều nói.
Lý Nghiên hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đĩa ăn của mình, nói: “Không sao, tôi đưa cậu trở về.”
“… Ồ.”
Sau đó hai người cũng không ăn lâu, hơn mười phút sau, Nguyễn Vân Kiều đặt đũa xuống, nói rằng mình đã ăn no.
Lý Nghiên gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Nếu cậu chưa ăn xong thì cứ tiếp tục ăn, tôi sẽ đợi cậu.”
“Tôi ăn xong rồi, đi thôi.”
Lý Nghiên đứng dậy, Nguyễn Vân Kiều thấy vậy thì không nói gì nữa, đội nón và đeo khẩu trang vào, lại đưa cho Lý Nghiên một cái.
“Không biết bên ngoài có còn fan không nữa, cậu đeo một cái đi.”
Lý Nghiên: “Không cần.”
Anh không phải nghệ sĩ, bình thường đi ra ngoài rất ít đeo khẩu trang.
Nguyễn Vân Kiều kiên quyết nói: “Tôi ở đây, cậu vẫn nên đeo lên đi, đề phòng thì hơn.”
Lý Nghiên liếc cô một cái, như hiểu ra một chút, ý của cô là nếu cô bị nhận ra, những người xung quanh sẽ không tránh khỏi, sẽ bị chụp chung một khung hình.
Cô bây giờ không muốn bị chụp chung với anh.
Lý Nghiên im lặng, nhận lấy khẩu trang cô đưa.
Sau khi đi ra khỏi phòng bao, quản lý nói fan bên ngoài đã bị mời đi rồi, Nguyễn Vân Kiều liền thấy yên tâm hơn, cùng với Lý Nghiên đi ra từ cửa sau, đi về phía bãi đậu xe.
Đường đến bãi đậu xe không sáng lắm, đèn đường chập chờn, có chút cảm giác mơ hồ.
Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên đi bên cạnh nhau, khoảng cách giữa hai người có thể chứa thêm một người nữa cũng được, cả hai không ai nói chuyện với đối phương.
Nguyễn Vân Kiều do dự, đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí giữa hai người, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng thì thầm.
“Đi ra rồi thấy không! Người bên cạnh là Nguyễn Vân Kiều đúng không…”
“Hình như là vậy, gần đây quay phim cùng với nhau.”
“Sao chỉ có hai người họ, không phải nói có rất nhiều người của đoàn phim cùng đến ăn sao.”
“Shit lẽ nào anh trai cùng với Nguyễn Vân Kiều…”
Tiếng thì thầm không lớn, nhưng trên con đường yên tĩnh này thì nghe thấy rất rõ.
Là fan hâm mộ của Dương Án...!Vậy mà vẫn chưa rời đi, hơn nữa còn chờ ở đây.
Nguyễn Vân Kiều cau mày liếc nhìn Lý Nghiên, Lý Nghiên cũng nghe thấy, anh cũng đang nhìn cô.
Hai người chỉ nhìn nhau hai giây, Nguyễn Vân Kiều đã đưa ra quyết định rất nhanh, “Chạy thôi.”
“Hả?”
Lý Nghiên sững sờ, chưa kịp phản ứng, thì Nguyễn Vân Kiều đã chạy đi.
Lý Nghiên: “…”
“Á, cô ấy chạy rồi.”
“Anh trai…”
Bên đây hai người vừa di chuyển thì những người phía sau cũng trở nên ồn ào, Lý Nghiên ngạc nhiên, lập tức đuổi theo Nguyễn Vân Kiều.
Nguyễn Vân Kiều chạy nhanh hết mức có thể, cô không muốn bọn trẻ phía sau theo kịp! Nhưng vì hôm nay ăn lẩu quá nhiều, nên khi chạy bụng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô đành phải giảm tốc độ, đang lo lắng sẽ bị đuổi kịp, thì có một người chạy nhanh tới đến bên cạnh cô, khi lướt qua cô thì anh nắm lấy cánh tay cô: “Đi theo tôi.”
Nguyễn Vân Kiều loạng choạng, nhanh chóng đi theo anh, rẽ vào một góc đường, Lý Nghiên kéo cô vào trong một cái mái che.
Anh nhét cô vào trong góc, sau đó mới theo vào.
Dưới tán mái che có rất nhiều xe đạp điện, góc đường vừa hay bị che khuất bởi máy che mưa của ôtô điện, hơn nữa đường cũng đã tối, bọn họ ở đây thì bên ngoài khó có thể nhìn thấy.
“Cậu…”
“Đừng nói chuyện.”
Giọng nói của Lý Nghiên từ trên cao truyền đến.
Nguyễn Vân Kiều nuốt xuống lời muốn nói, nhưng góc tường quá nhỏ, cô dựa lưng vào tường, chỉ cách anh vài centimet.
Gần đến mức, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng trên người anh và nhịp tim trong l0ng ngUc anh, từng nhịp một, kéo theo nhịp tim của cô, cuốn họ vào với nhau.
Nguyễn Vân Kiều hai má nóng bừng, cô khẽ thở ra một hơi, ngước mắt liếc anh một cái.
Ai mà ngờ rằng anh cũng đang nhìn cô, ở đây rất tối, cô không thể nhìn rõ, nhưng nương theo ánh sáng yếu ớt, cô vẫn có thể nhìn rõ đường chân mày và ánh sáng trong mắt anh.
Ánh sáng đó rõ ràng rất mờ nhạt, nhưng cô lại cảm thấy bên trong đó là dung nham dày đặc và nóng bỏng, nóng bỏng đến mức như muốn tràn ra bất cứ lúc nào...!Hai má của Thẩm Vân Kiều càng nóng hơn, sự gần gũi đã mất từ lâu và bản năng của cơ thể khiến cô hoảng sợ, cô liền nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhanh như thể sợ rằng dung nham tung tóe trong mắt anh sẽ bắn trúng cô.
Hô hấp vô cùng hỗn loạn, cách đó không xa, vang lên tiếng bước chân.
Mấy cô bé kia đã đuổi đến nơi nhưng họ không chú ý đến bên này, vừa vội vã nói không thấy anh trai đâu nữa vừa chạy về phía xa hơn.
“Đi ra ngoài đi.” Giọng nói có phần kìm nén của Lý Nghiên truyền đến, sau đó anh lùi về phía sau một chút.
“Chờ đã!” Nguyễn Vân Kiều sợ mấy người kia quay lại, đột ngột nắm lấy cổ tay anh, kéo anh một cái.
Lý Nghiên không kịp chuẩn bị, không đứng vững mà ngã vào người cô.
Thế là, khoảng cách vài centimet giữa hai người cũng không còn nữa.
Nguyễn Vân Kiều cũng không ngờ rằng, cả người cô gần như là vùi vào trong lòng anh, cảm giác quen thuộc từ tứ phía ập đến, nhiệt độ nóng hừng hực gần như muốn thiêu rụi cô.
Thình thịch, thình thịch…
Tiếng tim đập của cô có chút kỳ lạ, nhưng Nguyễn Vân Kiều lại không có đường lui, cô cảm thấy giây tiếp theo mình có thể sẽ chết ở đây.
Lý Nghiên cũng không khá hơn.
Vừa rồi anh tránh cô hết mức có thể, nhưng bây giờ bị cô kéo lại như vậy, anh không thể nào tránh được.
Vì vậy, sự khao khát tột độ lập tức bị khơi dậy ngay trong góc nhỏ không được chú ý này, và một bầu không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi dần dần nhấn chìm lấy anh.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng.
…
Khi không nghe thấy tiếng bước chân ở gần đó nữa, Nguyễn Vân Kiều vội vàng đẩy Lý Nghiên ra trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
“Chắc là ổn rồi...”
Lý Nghiên lùi lại một bước, anh nhìn xuống cô, trong bóng tối, anh cố gắng ổn định lại hơi thở của mình.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Kiều trầm giọng nói.
Lý Nghiên ừm một tiếng rồi đi ra ngoài trước.
Nguyễn Vân Kiều theo anh ra ngoài, cô phủi phủi bụi trên quần áo, giả vờ bình tĩnh: “Cũng may có chỗ trốn, cũng không bị chụp chính diện thì nguy.”
Lý Nghiên im lặng cả buổi mới nói: “Họ là fan của Dương Án?”
Nguyễn Vân Kiều: “Ừ, cậu có cùng chiều cao với Dương Án, lúc nãy ở đó không có đủ ánh sáng nên họ đã nhìn nhầm cậu là Dương Án.”
“Vậy thì bị họ chụp cũng chẳng có sao, họ phát hiện ra không phải thần tượng của mình thì sẽ không đi theo nữa.
Tại sao lại trốn?”
Lý Nghiên thật ra ngay từ đầu đã có thắc mắc này, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều chạy đi thì anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ làm theo ý cô.
Nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt khi ánh sáng trở nên rõ ràng hơn, Nguyễn Vân Kiều giải thích: “Họ đúng là sẽ bỏ đi khi biết cậu không phải là Dương Án, nhưng mà không đảm bảo rằng họ sẽ không đăng ảnh lên mạng, lúc họ ở phía sau chắc chắn đã chụp ảnh rồi.
Nếu mà nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cậu, thì họ sẽ biết rằng người đi cùng với tôi là cậu.”
Lý Nghiên: “Sau đó thì sao.”
Nguyễn Vân Kiều nói, “Vậy thì họ sẽ hiểu lầm mối quan hệ của tôi với cậu.”
Lý Nghiên: “…”
“Hình ảnh của cậu tốt hơn hết là đừng nên xuất hiện trong chuyên mục chuyện phiếm giải trí này.
Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đến chỗ đậu xe của cậu.
Nói xong, phát hiện Lý Nghiên không nhúc nhích, cô thúc giục, “Đi mau đi, nhân lúc bây giờ không có người.”
Lý Nghiên: “… Ừm.”
——
Sau đó, Lý Nghiên đưa Nguyễn Vân Kiều về nhà.
Còn cái đám quỷ nhỏ đó đúng như Nguyễn Vân Kiều đã đoán, sáng sớm hôm sau, tên cô đã được lên hot search vì những tấm ảnh chụp mơ hồ đó.
#Nguyễn Vân Kiều Dương Án đi ăn lẩu đêm#
#Nguyễn Vân Kiều Dương Án nhờ phim mà phát sinh tình cảm#
Hai cái hot search lần lượt chiếm vị trí thứ nhất và thứ ba, Nguyễn Vân Kiều đang ngủ mơ thì bị tiếng điện thoại của Dư Lạc đánh thức.
“Chuyện gì xảy ra vậy chị gái! Hôm qua không phải em nói với chị có rất nhiều người cùng nhau đi ăn lẩu sao, sao lại biến thành hai người là em và Dương Án rồi!”
Nguyễn Vân Kiều mắt còn chưa mở, giọng khàn khàn mà nói: “Chị biết rồi sao.”
“Đã lên hot search rồi! Chị còn có thể không biết sao!”
Nguyễn Vân Kiều không hề ngạc nhiên: “Ồ… hôm qua thật sự là bốn người cùng nhau đi ăn lẩu.”
“Vậy sao trên hình chỉ có hai người là em và Dương Án??”
“Cái bóng lưng đó không phải là Dương Án… hôm qua sau khi phát hiện có fan cuồng thì Dương Án đã đi trước rồi, em đi cùng với một người khác, ai mà ngờ fan cuồng tưởng rằng Dương Án vẫn còn ở đó, cho nên đứng canh ở trên đường đến bãi đậu xe.” Nguyễn Vân Kiều bất đắc dĩ nói, “Bởi vì vóc dáng có hơi giống, nhóm fan đó nhận nhầm người rồi.”
“Hả??” Dư Lạc không thể ngờ tới, “Trên mạng còn tung tin hai người phát hiện có người chụp ảnh liền bỏ chạy nữa, không phải Dương Án thì bọn em còn chạy làm gì.
Đợi chút, người đàn ông kia là ai thế?”
Nguyễn Vân Kiều hằng giọng: “Thì… là người bình thường thôi, người của câu lạc bộ Đấu kiếm.
Em chạy là vì sợ anh ấy bị chụp được, anh ấy đâu phải người của giới giải trí, bị chụp cùng với em thì sẽ vô cùng phiền phức.”
Dư Lạc: “Em thật biết suy nghĩ cho người khác nha, vậy em không biết là em bỏ chạy như vậy người khác sẽ nghĩ em và Dương Án có gì đó hay sao.”
Nguyễn Vân Kiều: “Cho dù thế nào thì họ cũng sẽ nghĩ em và Dương Án có gì đó, em đã quen rồi, lát nữa, chị và phía Dương Án cùng nhau ra thông báo làm rõ thì sẽ không sao nữa… còn về hot search, chị cứ coi như là đang tuyên truyền cho bộ phim này đi.”
Dư Lạc: “… Em nói cũng có lý.”
“Tất nhiên rồi, được rồi được rồi, em ngủ thêm chút nữa, lát nữa phải đến đoàn phim nữa.”
“…”
Không lâu sau, công ty của Nguyễn Vân Kiều và Dương Án đều đưa ra thông báo làm rõ, nói tối đó ăn lẩu xong thì không hề về chung, hơn nữa người trong hình không phải Dương Án, chỉ là một nhân viên công tác đi theo mà thôi.
Sau đó có fan đào ra được, phát hiện hôm đó bộ đồ Dương Án mặc không phải bộ đồ đó, hơn nữa nếu nhìn kĩ, thì vóc dáng cũng có chút khác biệt.
Thế là, trên weibo fan hâm mộ của hai bên vốn dĩ đang mắng nhau vì “scandal” thì lại có việc khác để làm…
[Cười chết tôi rồi, fan Dương Án lạ thật nha, thần tượng của mình mà ngay cả bóng lưng cũng nhìn không ra?]
[Đúng rồi, mới lên đã nói Nguyễn Vân Kiều dụ dỗ.
Tôi thực sự cảm ơn nha.
Khi đi vệ sinh thì nhớ nhìn lại thần tượng của mình được không?]
[Cái vị nhà bạn không phải là người tốt gì, ai bảo cô ta có nhiều lịch sử đen tối đến vậy chứ]
[Fan cuồng hãy xuống địa ngục đi, ăn một bữa cơm thôi mà cũng theo dõi, nhàm chán quá đi]
[Làm ơn, là tại vì lúc đó trời tối, hơn nữa người con trai đó có chiều cao giống với Dương Án quá đi]
[Đừng có suốt ngày nói xấu nữ thần của tôi, nữ thần của tôi căn bản chẳng thèm yêu đương với anh trai của các người có biết không hả]
[Không thèm thì đừng có nhận phim, chúng tôi còn sợ cái thể chất mang theo scandal của vị đó nhà các người nữa đó]
[Các người sợ như vậy, thì các người đừng có nhận không được sao, kịch bản mà mỹ nữ nhà chúng tôi giành được, có vô số nam diễn viên muốn nhào tới kìa]
…
Hai nhà mắng nhau dữ dội, nhưng ngay trong bình luận sặc mùi thuốc súng này, cũng có một số bình luận âm thầm nổi lên——
[Mà này...!mọi người không tò mò về nhân viên công tác này sao? Tôi cảm thấy bóng lưng rất đẹp trai nha]
[Bên cạnh Nguyễn Vân Kiều có một nhân viên có thân hình tốt như vậy sao, thật sự là nhân viên thôi sao? ].