4. Đi từ phía mưa
Tôi gặp lại Duy Minh ngay buổi tối ngày hôm ấy. Tất nhiên, không phải là ở trường. Tình cờ thế nào, gia đình tôi chọn đúng quán cà phê mà Duy Minh đang ngồi, và như thường lệ, tôi có thể nhận ra cậu ấy ở bất cứ nơi đâu, giữa hàng trăm, hàng nghìn người.
Duy Minh đi một mình. Cậu ấy chọn một bàn sát cửa sổ, ngay dưới giàn hoa tigon đang trổ hoa nở bung cả một góc sân trong vườn. Duy Minh mặc một chiếc áo phông màu nâu đơn giản như cố giấu mình vào trong bóng tối, tránh xa bầu không khí nhộn nhịp trong quán cà phê. Cậu ấy gọi một tách đen đá, đó đồng thời cũng là đồ vật duy nhất đang hiện diện trên mặt bàn.
“Nhi, nhìn thằng nào đấy?”
Ngồi bên cạnh, anh trai tôi không nhân nhượng gõ cốp vào đầu tôi một cái đau điếng. Ông ấy lúc nào cũng thế, xem đầu tôi chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi, cứ đánh cật lực mỗi khi chán.
“Đau!” Tôi lừ mắt nhìn ông anh yêu quý rồi quay sang xin phép mẹ. “Bạn con đằng kia, con qua đó một chút nha!”
“Ừ.”
Đang mải nhìn quanh tìm bạn mình, mẹ tôi cũng chẳng bận tâm đến tôi quá nhiều mà nhanh chóng gật đầu đồng ý. Hiểu rằng đây là cơ hội tốt, tôi nhanh chóng rút lui, trước khi lại bị anh trai đập thêm vài cái nữa vì tội không buồn trả lời ông ấy.
Chỉnh lại đầu tóc thật kĩ càng, tôi chậm rãi bước về phía Duy Minh. Tình cờ gặp gỡ cậu ấy ở một nơi ngoài trường học, không thể nói là tôi không vui mừng, chỉ tiếc là cái cốc đầu của Khánh Nam – anh trai tôi quá mạnh, khiến mọi cảm xúc trong tôi lúc này đang trở nên tê liệt.
“Minh!”
Tôi nhẹ giọng gọi, có cảm giác nếu mình lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến Duy Minh khi bộ dạng của cậu ấy từ khi bị tôi bắt gặp đều trầm tư như vậy. Thấy có người gọi mình, Duy Minh nhanh chóng ngẩng lên nhìn. Nhận ra tôi, cậu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi một nụ cười rạng rỡ được thế vào ngay sau đó.
“A, cậu cũng đến đây à?”
“Ừ, tớ đi cùng gia đình.”
Tôi đáp, chỉ tay về phía mẹ và anh trai để Duy Minh có thể nhìn thấy. Những tưởng hai người đó sẽ để tâm sang phía này để xem bạn tôi là ai, nhất là anh trai tôi, vậy mà hóa ra cả hai người đều đang tíu tít chào hỏi người quen, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của tôi. Thấy vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện Duy Minh.
“Để tớ qua chào người nhà cậu một tiếng!”
“Thôi để sau cũng được, mẹ tớ gặp bạn cũ đang cười không phanh được kia kìa!”
Duy Minh cười khi nghe tôi nói vậy. Ánh mắt cậu vẫn hướng về phía mẹ và anh trai tôi như tò mò muốn biết gia đình tôi là những người như thế nào. Mà nếu không phải tôi giới thiệu, tôi nghĩ Duy Minh cũng sẽ chú ý đến gia đình tôi thôi, bởi một lẽ bọn họ đi đâu cũng rất ồn ào.
“Tớ không nghĩ lại gặp cậu ở đây!”
Cuối cùng, Duy Minh cũng quay sang nhìn tôi. Cậu ấy lên tiếng, trong giọng nói có chút gì như thích thú.
“À, cuối tuần nào nhà tớ cũng ra đây cả!”
“Thật á? Nhưng đây là…”
“Cà phê bóng đá. Tớ biết mà.”
Tôi cười híp mắt. Ở hướng đối diện, Duy Minh bỗng ngẩn người ra trong chốc lát. Duy Minh bất giác với lấy cốc cà phê trên bàn, dùng thìa khoắng nhẹ rồi chăm chú nhìn theo từng chuyển động nhỏ của vệt nước, thay vì tiếp tục đối diện với tôi.
Sau buổi trưa ngày hôm nay ở thư viện, tôi đã không còn cảm thấy lạ lẫm với phản ứng như vậy từ phía Duy Minh nữa, vậy nên tôi không quá phiền lòng mà tiếp tục nói.
“Nhà tớ ra đây xem bóng đá. Cả nhà tớ là fans của MU mà.”
“Đừng đùa!”
Duy Minh như nhảy dựng lên khi nghe thấy điều này, còn tôi thì cười phá lên trước phản ứng như điện giật của cậu ấy. Ai cũng vậy, mỗi khi nghe tin cả nhà tôi đều thích MU và thường đến đây xem bóng đá vào cuối tuần, bọn họ cũng đều có phản ứng chẳng khác Duy Minh là bao.
“Ôi, cậu đúng là hợp gout của tớ!”
Duy Minh nói với giọng cảm động, đoạn đưa tay vỗ bồm bộp vào người tôi. Nhưng chợt nhớ ra thương tích của tôi, cậu lại cuống quýt chắp hai tay vào xin lỗi. Thấy tôi phẩy tay cho qua, Duy Minh lại hớn hở cười.
“Cậu biết không? Xung quanh tớ chẳng ai tuyệt vời như chúng ta cả!”
“Vì là fan MU ấy hả?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi!”
Duy Minh cười hềnh hệch, khá thỏa mãn khi tự tâng bốc bản thân như vậy. Tôi thì không để tâm đến vấn đề này lắm. Tôi thích xem đá bóng thì xem thôi, cũng chẳng để tâm gì nhiều. Cuộc chiến không hồi kết giữa người hâm mộ của các đội bóng với nhau hầu như tôi chẳng bao giờ tham gia, mình sống với tình yêu của mình là đủ rồi! Nhưng có lẽ, cái sở thích này đã ngấm vào máu từng thành viên trong gia đình tôi rồi, có lẽ là từ thời ông bà. Nếu không phải do ông bà tuổi tác đã cao và không thích không khí ồn ào, chắc chắn mẹ tôi cũng sẽ tìm cách đưa hai người đi cùng.
“Vậy là vì không tìm được người có chung sở thích nên cậu đi xem bóng đá một mình?”
“Ừ! Như vậy còn đỡ hơn là đi cùng với đám bạn, bọn nó sẽ nguồn rủa MU của chúng ta thua.”
“Nhưng xem bóng đá một mình buồn lắm!”
“Thế thì từ bây giờ tớ rủ cậu đi xem cùng tớ nhé?!”
“Tớ thì luôn sẵn lòng, nhưng cậu không sợ Đan Quỳnh ghen hả?”
Tôi hỏi, và rồi cả hai cùng im lặng. Tôi lại lỡ lời, không khí náo nhiệt ở đây đã làm tôi quên béng chuyện Duy Minh và Đan Quỳnh đang cãi nhau, thậm chí tôi còn thẳng thắn thừa nhận rằng mình luôn sẵn sàng đi cùng Duy Minh nữa. Chúng tôi bắt đầu tình bạn theo một cách khó ngờ, nay lại vì một điều khó đoán nữa mà thân thiết với nhau, liệu tất cả những điều này đều là do định mệnh, hay chỉ là vì một chút tham lam của bản thân mà đến chính tôi cũng chẳng thể nhận ra được?
“Hai người vẫn chưa làm hòa hả?”
Tôi cười nhẹ, dù cố tỏ ra vô tư đi chăng nữa thì nụ cười cũng chẳng đủ chân thật. Cái tên Đan Quỳnh mỗi khi phát ra từ miệng tôi nghe gượng gạo biết bao, và cả ánh mắt tôi dành cho Duy Minh mỗi khi nói về chuyện giữa hai người bọn họ cũng hoàn toàn là giả dối. Tôi phải đóng kịch với người mà mình thích, chỉ vì bản thân vô tình trở thành người thứ ba, vô duyên vô cớ tự đẩy mình vào câu chuyện tình đẹp của riêng hai người bọn họ.
“Quỳnh nói không muốn nhìn thấy tớ nữa.”
Duy Minh thở dài. Tôi cảm thấy sự thất vọng hiển hiện trên gương mặt cậu. Ánh mắt Duy Minh dịu lại, lơ đãng nhìn vào khoảng không và ánh lên một niềm ân hận nho nhỏ.
“Là Quỳnh giận nên nói thế thôi!”
“Tớ cảm thấy có lỗi khi làm Quỳnh khóc, nhưng Quỳnh nhất định không chịu nói chuyện với tớ nên tớ cũng không thể nói lời xin lỗi.”
“Đừng lo! Hai người thích nhau mà, không thể vì một chuyện nhỏ xíu như cãi nhau linh tinh mà giận nhau mãi được.”
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Duy Minh, lựa lời an ủi, mặc cho trong thâm tâm đang giằng co dữ dội. Tôi đang làm gì đây? An ủi, động viên người khác khi họ gặp chuyện buồn là việc nên làm, nhưng sao tôi có thể tỏ ra bình thản đến vậy khi đó lại là người mà mình thích? Duy Minh và Đan Quỳnh hạnh phúc, điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ đau lòng. Nhìn Duy Minh, nói chuyện với cậu, quan tâm đến cậu,… đó là những việc tôi muốn làm, hoàn toàn không phải là giúp cậu khi gặp chuyện buồn về tình cảm.
“Sky, giúp tớ một chuyện, được không?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác, cảm thấy lạ lẫm trước cái tên mà Duy Minh vừa dùng để gọi mình. À đúng, tôi đã đề nghị Duy Minh không gọi mình là Yên Nhi nữa, bởi tôi không muốn cậu nhớ lại mối tình đầu trẻ con qua hình bóng của mình. Vậy nhưng cái biệt danh mà Duy Minh gọi tôi nghe thật kì lạ. Ngày hôm nay, cậu ấy đã nói tôi giống với bầu trời…
“Hì, thôi gọi tớ là Yên Nhi được rồi!” Tôi cười trừ, có lẽ không chấp nhận nổi cái biệt danh mới này.
“Kệ đi! Giờ tớ lại thích gọi cậu là Sky cơ!”
“… Vậy cậu định nhờ tớ việc gì?”
“Tớ muốn mua quà xin lỗi Quỳnh nhưng không biết nên mua gì cả, lát nữa cậu đi cùng tớ được không?”
Tôi ngồi thần người, trơ mắt nhìn Duy Minh như muốn cậu lặp lại đề nghị một lần nữa. Kì lạ! Liệu có phải đầu tháng tôi đã trót ăn mực không mà dạo này toàn gặp những chuyện xui xẻo thế này? So với việc bị Thu Thảo “tặng” cho cả chiếc ghế, đề nghị của Duy Minh còn khiến tôi cảm thấy đau hơn gấp trăm lần, chẳng khác gì bị người ta xát muối vào vết thương còn chưa khép miệng. Tôi nào phải đứa con gái cao thượng sẵn sàng làm mọi việc để người mình yêu thương hạnh phúc, kể cả phản bội lại cảm xúc cá nhân? Giữ lại tình cảm đơn phương ấy cho riêng mình, với tôi đã là một sự đấu tranh rất lớn giữa trái tim và lí trí.
“Tại sao… cậu lại nhờ tớ?”
Tôi hỏi, không để ý rằng giọng mình đã trở nên khản đặc. Tôi không khóc, cũng không muốn khóc, chỉ là cảm thấy cơn ấm ức chẹt ngang cuống họng, không sao có thể nuốt trôi.
“Vì cậu hợp gout với tớ nhất!”
Duy Minh vẫn hồn nhiên trả lời, còn khuyến mại cho tôi một nụ cười tươi rói. Ngay giây phút này, với tôi, nụ cười đó chỉ mang ý nghĩa trêu tức mà thôi. Tôi cắn môi, ngực trái vẫn đau âm ỉ. Tôi muốn trách Duy Minh quá đáng, nhưng trách rồi thì tôi phải giải thích như thế nào với cậu ấy đây? Tình cảm không hồi đáp của tôi, có lẽ nên được buộc vào chùm bóng bay, thả nó bay lơ lửng lên tít bầu trời cao vời vợi.
“Được rồi, tớ giúp cậu lần này!”
Tôi thở hắt, trong lòng ngầm giơ cờ trắng đầu hàng. Duy Minh tin tưởng và trông đợi vào tôi như vậy, tôi không nỡ dập tắt hi vọng của cậu. Nếu Kiều Trang biết được chuyện này, hẳn nó sẽ cười vào mặt và chê tôi hèn nhát. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng đành chấp nhận mà thôi, bởi lẽ tôi đã là một kẻ hèn nhát ngay từ đầu. Hèn không phải vì là kẻ đến sau trong câu chuyện của hai người đó, hèn là vì để mặc cho bản thân trở thành kẻ thứ ba và cứ ngụp lặn trong đó mãi không thể tìm được lối ra.
“Ôi, cậu là người bạn tốt nhất trên đời!”
Tôi cười trừ trước lời khen ngợi mà Duy Minh dành ình. Đừng khen, đừng nói gì hết cả, bởi dù có là gì đi chăng nữa thì vết xước ở tim vẫn đang dần rạn nứt mà thôi. Giờ thì tôi đã hiểu, hiểu được đâu là cảm giác đau đớn nhất trong tình yêu. Đó chính là người ấy ở ngay trước mắt ta, ta yêu người, yêu đến khô cạn nước mắt, nhưng lại chẳng thể nào nói ra ba từ quan trọng nhất, vĩnh viễn ở bên và nghe tình yêu của người đẹp đẽ đến chừng nào.
Khi trận đấu kết thúc, Duy Minh qua chào hỏi mẹ tôi và xin phép cho tôi đi cùng cậu, đồng thời hứa hẹn sẽ đảm bảo an toàn cho tôi để có thể làm mẹ yên lòng. Mẹ tôi cũng không dặn gì nhiều, chỉ nhờ Duy Minh lát nữa đèo tôi về nhà hoặc quay lại đây, bởi lâu ngày mới gặp lại bạn bè cũ nên sẵn tâm trạng vui vẻ, mẹ tôi muốn… xem thêm cả trận đấu kế tiếp, dù gì thì cuộc đối đầu giữa Chelsea và Manchester City trong giai đoạn hiện tại cũng xứng đáng là trận cầu đáng được trông chờ của mùa giải.
Chúng tôi rời quán cà phê khi đồng hồ chỉ số mười và sau đó mất tầm một tiếng để lựa chọn giúp Duy Minh một món quà ưng ý. Lúc này, hầu hết mọi cửa hàng đều đã đóng cửa. Duy Minh chầm chậm đèo tôi đi, dường như cậu ấy không mấy quan tâm đến việc về trễ mà muốn ngắm nhìn đường phố lâu hơn một chút. Tôi cũng không vội, dù cho trời về đêm trở gió khá lạnh. Tôi đã từng nhiều lần mơ ước được ngồi sau Duy Minh như thế này, được vòng tay ôm lấy cậu, chậm rãi đi dưới những tán cây xanh mướt trong một buổi tối bình yên.
“Tớ thích con đường này nhất đấy!”
Quên bẵng đi cảm giác se se lạnh đang len lỏi qua lớp áo mỏng, tôi vui vẻ lên tiếng khi Duy Minh bắt đầu lái xe rẽ vào Phan Đình Phùng. Người ta nói rằng Nguyễn Chí Thanh là con đường đẹp nhất thủ đô, nhưng trong thâm tâm tôi chỉ mãi hướng về con đường với hai hàng cây sấu luôn rợp bóng mát vào những ngày hè.
“Duyệt! Lãng mạn đấy!”
Duy Minh gật đầu hưởng ứng. Dù không thể nhìn, nhưng tôi đoán rằng lúc này cậu ấy đang cười toét miệng. Tôi không đáp lại Duy Minh, chỉ lặng lẽ hướng mắt nhìn khi chúng tôi vừa đi ngang qua Bắc Môn. Trong trí nhớ của tôi, vào những buổi chiều hè, con đường Phan Đình Phùng thậm chí còn đẹp hơn cả một giấc mơ. Những khi rảnh rỗi, tôi vẫn cố tình đi thật chậm trên vỉa hè rộng thênh, vui vẻ chào đón từng tia nắng nghịch ngợm cứ lặng lẽ bám theo từng bước chân của mình. Không quá ồn ào, náo nhiệt như nhiều con đường khác của Hà Nội, sự yên ắng của Phan Đình Phùng khiến mọi người muốn quên đi hết những công việc còn dở dang mà hòa mình vào con đường phủ kín lá vàng, xào xạc reo vang theo từng bước chân. Đi bộ trên con đường này, người ta có thể cho phép mình chậm hơn một chút, để ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường, cũng có thể là để tìm một hình bóng thân thương mà bản thân vẫn không ngừng hi vọng sẽ một lần được bắt gặp, để rồi vỡ òa trong mọi cảm xúc yêu thương.
“Mà cậu cũng lạ nhỉ?”
“Sao tớ lại lạ?” Tôi hỏi lại, mắt vẫn không rời hai hàng cây cổ thụ được trồng trên cùng một vỉa hè.
“Xem bóng đá, lại thích lãng mạn.”
“Hì, tớ chẳng thấy gì liên quan hơn ở đây cả.”
“Vậy à? Nhưng nếu sau này muốn tìm cậu, chắc hẳn tớ phải lượn lờ qua đây là sẽ thấy nhỉ?”
“Ừ, có thể đấy.”
Tôi gật đầu, cánh môi hơi nhếch lên. Tôi đã bao nhiêu lần đi trên con đường này, đã bao nhiêu lần cố gắng bắt gặp hình bóng của Duy Minh trong hàng trăm, hàng nghìn người lướt qua trước mặt? Biết là vô vọng, nhưng vẫn cứ ươm mầm hi vọng đó trong tim.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tớ!”
“Không có gì.”
Tôi sẽ cố an ủi mình rằng tất cả những gì đang làm sẽ khiến Duy Minh cảm thấy vui vẻ, còn tôi thì không sao, dù gì thì đây cũng đâu phải lần đầu tiên tim tôi quặn lại khi biết tâm ý Duy Minh hoàn toàn hướng về Đan Quỳnh như thế.
Dạo này nhiều người chia sẻ trên Facebook cá nhân về một loại cốc khá đặc biệt. Chiếc cốc chỉ có một màu đen tuyền, nhưng khi đổ nước nóng vào sẽ hiện lên hình ảnh vốn được in sẵn lên đó. Tầm chiều mai là đã có thể lấy được cốc rồi. Tôi thấy thời gian đó khá nhanh, nhưng có vẻ Duy Minh không phải là người thích chờ đợi.
“Chà, giá như tớ gặp được cậu sớm hơn nhỉ?”
“Để làm gì?”
“… Tớ thấy cậu rất tốt.”
Nhưng tốt thôi vẫn là không đủ, đúng không? Tôi biết, Duy Minh chọn Đan Quỳnh không chỉ đơn thuần là vì cô ấy tốt. Suy nghĩ ấy khiến tôi chạnh lòng. Đôi khi, một người dù có nhiều ưu điểm đi chăng nữa, khi vướng vào chuyện tình cảm, biết mình không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho đối phương thì mọi sự tự tin và cao ngạo cũng dần dần tiêu tan.
“Tốt… thì sao?”
“Trong số đám con gái, tớ thấy chơi với cậu là vui nhất.”
Tôi không nghĩ Duy Minh là một kẻ dẻo miệng, nhưng điều cậu vừa nói lại khiến lòng tôi không ngừng xốn xang. Tôi im lặng, vừa không biết bắt đầu từ đâu, vừa muốn nghe Duy Minh tiếp tục nói.
“Tính cậu khó lường, thoải mái và bất cần giống con trai, nhưng vẫn có tính dễ thương và dịu dàng của con gái. Hình như gặp cậu tớ cứ cười suốt thôi.”
Nếu như tôi có thể khiến Duy Minh vui, có lẽ đó cũng đã là một thành công rồi. Ngay từ đầu tôi đã không lựa chọn việc theo đuổi, vậy sao giờ có thể vì một chút thay đổi trong mối quan hệ của cả hai mà hi vọng giành được cậu ấy?
“Còn Quỳnh thì sao?”
“… Sao tự nhiên cậu nhắc đến Quỳnh?”
“Tớ chỉ muốn biết lý do cậu thích Quỳnh thôi.”
Nếu như Duy Minh cho tôi nghe những điểm tốt của Đan Quỳnh, liệu lòng tôi có yên ả phần nào hay không? Tận trong thâm tâm, tôi luôn có suy nghĩ rằng so với Duy Minh, Đan Quỳnh không xứng đáng, hay nói dễ nghe hơn là không thích hợp. Do tôi quá đề cao Duy Minh hay do tôi ác cảm với những người con gái bên cậu?
“Quỳnh khá tâm lý.”
“Vậy sao?”
Tôi hỏi lại, không thật sự tin vào đáp án đó. Đan Quỳnh là một người tâm lý? Hình ảnh về cô bạn cùng lớp nhiều chuyện khiến tôi không mấy tin tưởng vào điều này. Thường thì mỗi giờ ra chơi, giọng điệu thánh thót của Đan Quỳnh luôn khiến tôi cảm thấy đau đầu.
“Ừ, Quỳnh luôn hiểu được tớ nghĩ gì, thậm chí còn trước cả khi tớ nhận ra bản thân có suy nghĩ đấy nữa.”
“Vậy ra đó là lý do cậu thích Quỳnh?”
“Tớ nghĩ là như vậy.”
Tình yêu của Duy Minh, có lẽ rõ ràng hơn tôi một chút. Duy Minh biết mình thích Đan Quỳnh vì lý do gì, hoặc ít ra là nghĩ như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi không rõ tại sao mình lại thích Duy Minh, cũng chẳng rõ tình cảm ấy đã trở nên sâu đậm từ bao giờ, chỉ biết rằng qua năm tháng, thứ tàn phai duy nhất là thời gian và cơ hội chứ không phải là tình cảm không hồi đáp này.
Tôi gật đầu, dù biết người phía trước không thể nào nhìn thấy. Thắc mắc được giải đáp có lẽ vẫn chưa thể giải tỏa tất cả mọi thứ trong lòng, nhưng tôi nghĩ mình nên chấp nhận. Mà không chấp nhận thì sao cơ chứ? Cũng chẳng thể thay đổi bất cứ thứ gì.
Tôi lắng nghe Duy Minh hát một giai điệu vu vơ, giai điệu mà tôi đã không còn nhớ tên nữa. Trong mỗi buổi văn nghệ ở trường, Duy Minh thường bị giáo viên chỉ định tham gia. Bọn con gái trường tôi thích nghe Duy Minh hát, còn tôi thì chỉ thích nhìn cậu ấy ở dưới sân đá bóng mà thôi. Cũng có thể tôi thích Duy Minh khi cậu ấy mồ hôi nhễ nhại, cố gắng cản phá một pha lên bóng của đối phương, hoặc khi cậu có một pha đột phá thông minh, hoàn toàn loại bỏ hàng phòng ngự của đội bạn.
Tôi thích Duy Minh như vậy, còn giọng hát, còn những giai điệu của cậu, tôi biết nó luôn thuộc về một người khác.
Một giọt nước rơi xuống tay tôi, mát lạnh. Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn trời, nhận ra trời Hà Nội đột ngột gọi mưa về. Mưa rơi tí tách một, hai giọt, rồi ào ào đổ xuống lòng đường từng đợt nước giận dữ như sẵn sàng cuốn phăng đi bao ngột ngạt mà trưa hè để lại. Về đêm, tiếng mưa càng trở nên rả rích, nao lòng hơn gấp bội.
“Xuống, xuống! Để tớ lấy áo mưa!”
Duy Minh đỗ vội xe vào sát vỉa hè. Cậu trèo xuống khỏi xe rồi nhanh nhẹn quay lại đỡ tôi, cho rằng cái tay đau sẽ khiến tôi gặp trở ngại trong di chuyển.
“Chà, sao giờ? Có mỗi một cái!” Duy Minh gãi đầu bối rối khi cầm chiếc áo mưa từ cốp xe lên.
“Cậu mặc đi. Tớ không thích!”
“Hâm à? Mưa to thế này còn không mặc?”
“Nó vướng. Và tớ thích ngắm mưa hơn!”
“Đừng bướng với tớ!”
Duy Minh đột nhiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu tôi, hành động đó khiến tôi ngẩn người. Chẳng mang tính thù ghét và dằn mặt như những đòn tấn công của anh trai tôi, hành động của Duy Minh có chút gì đó trách cứ, và cả lo lắng nữa.
“Cậu mới là người phải mặc!” Tôi đẩy áo mưa về phía Duy Minh. “Cậu lái xe, ngồi trước. Và tớ không muốn cậu ướt.”
Tôi nói quả quyết, dù cả tôi lẫn Duy Minh lúc này đều ướt như chuột lột. Tôi ghét mặc áo mưa là một chuyện, quan trọng hơn, dù có ướt sũng rồi thì Duy Minh vẫn là người đèo, mưa quật vào người rát lắm.
“Giờ tớ cho cậu hai lựa chọn. Một là tớ mặc áo mưa nhưng cậu phải chui vào phía sau. Hai là giờ ra bến xe bus ngồi đợi mưa tạnh. Cậu chọn gì?”
Tôi không muốn tranh cãi với Duy Minh thêm nữa, khi mưa càng lớn chứ không có dấu hiệu dịu bớt đi.
“Sao cũng được!” Tôi nhún vai. “Chọn gì thì cũng ở bên cậu cả mà.”
Vế sau, tôi tự nhủ với bản thân mình. Vậy nhưng sát bên cạnh, dường như có người vừa khựng lại khi vô tình nghe thấy điều đó.