" Mihawk ! Ngươi lại không để ý đến bản thân nữa rồi ! " Haruki vừa rầy Mihawk vừa băng bó những vết thương trên người hắn.
Bởi vì duyên cớ hai người ở bên cạnh nên Mihawk dường như càng đẩy mạnh những lần luyện tập và khiến cho hắn gần như sắp ngất tỉnh bởi vì mệt mỏi sau mỗi lần luyện tập xong.
Bên cạnh đó hắn còn khiến cho bản thân bị thương rất nhiều , mặc dù rằng chỉ là những vết trầy xước hoặc vết cắt nhỏ nhưng hắn cũng có thể khiến cho toàn thân của hắn trở nên tê liệt vì sử dụng quá nhiều sức.
Dưới tình trạng này càng khiến cho hai người lo lắng hơn , đặc biệt là Haruki.
Khi nhìn thấy mỗi lần Mihawk sắp ngất tỉnh sau khi luyện tập , cô đều cảm thấy rất khó chịu và lo lắng với sự vô tâm với chính bản thân của Mihawk.
Haruki sẽ nhờ anh đưa Mihawk vào bên trong nhà và băng bó lại các vết thương của hắn.
Đã có nhiều lúc Haruki đã phải khóc bởi vì không thể nào ngăn lại Mihawk được .
" Không sao đâu , Haruki tỷ ...!Đây chỉ là vượt qua giới hạn của bản thân ta và đẩy nó xa hơn ...!" Mihawk lẩm bẩm , tránh đi ánh mắt của cô .
" Ta biết ngươi đây là muốn nhanh chóng mạnh hơn ...!nhưng ta không mong ngươi lại như thế này ...!"Haruto nhíu mày nhìn hắn rồi thở dài.
Anh đưa tay lên nhu nhu thái dương rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ .
" Đẩy sự chịu đựng của mình vượt qua mức giới hạn không phải là một hai ngày có thể làm được.
Ngươi đây chính là ép buộc chính cơ thể của mình chịu đựng những thứ mà nó không thể.
Cơ thể của ngươi không phải được làm bằng sắt thép , Mihakw.
Ta có thể công nhận được là ý chí của ngươi rất mạnh , bởi vì nó nên ngươi mới có thể đi được đến mức này ...!Nhưng về phần cơ thể của ngươi lại không được như vậy.
Ngươi đang hành hạ chính bản thân ngươi và nếu như ngươi tiếp tục như thế này thì kế quả cuối cùng ngươi có được chỉ là một cơ thể tàn phế ." Mihawk hơi co người lại khi nghe anh cay độc nói.
" Nhưng ...!"
" Mihawk ...!Ngươi muốn trở thành Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới , bọn ta sẽ không ngăn cản.
Ngươi muốn đẩy mạnh giới hạn cho phép của mình , bọn ta sẽ không ngăn cản.
Nhưng việc ngươi đang hành hạ chính bản thân như thế này thì bọn ta không thể nào cho phép được ." Anh nói .
Anh và cô đều biết rất rõ rằng ở trong nguyên tác Mihawk cũng đã phải trả giá rất nhiều mới có thể trở thành Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới nhưng đó là bên trong nguyên tác.
Ở nơi này và hiện tại , hắn có được hai người ở bên cạnh , thời gian cũng không trở thành vấn đề cần quan tâm.
Nhưng Mihawk lại đang khiến cho hai người không ngừng lo lắng với cách hắn đối xử với bản thân.
Dưới sự cảm nhận của hai người , cơ thể của Mihawk đúng thật sự là đang được cải thiện và đẩy mạnh sức chịu đựng của nó nhưng đồng thời nó cũng đang dần yếu ớt đi.
Nếu tiếp tục cách mà Mihawk đang làm thì hai người có thể chắc chắn rằng sẽ có một ngày hắn sẽ hoàn toàn bị tàn phế và không thể nào tiếp tục thực hiện những hành động mạnh .
" ...!" Mihawk trầm mặt nhìn anh rồi cẩn thận nhìn sang cô.
Tim của hắn như bị ai đó nắm giật một cái khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã và lo lắng của Haruki .
" ...!Ta sẽ đi ra ngoài một lúc ...!Nếu các ngươi cần tìm ta thì cứ đi đến chỗ nhà cây ...!" Haruto khi nhìn thấy Mihawk cố gắng né tránh ánh mắt của Haruki và cô có vẻ rất mệt mỏi thì anh chỉ có thể thở dài , lắc đầu thất vọng và đi ra khỏi căn phòng .
Mihawk trợn tròn mắt nhìn theo anh rồi đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay của cô đang đặt lên hai tay của hắn rời đi thì theo phản xạ nhìn về phía cô.
Hắn nhìn thấy người chị gái của hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi đối diện hắn và cất lại những vật dụng y tế vào hộp cứu thương.
" Haruki tỷ ? " Hắn ngập ngừng nhìn theo những hành động của cô.
Nhưng cô chỉ hơi nhìn hắn rồi sau đó tiếp tục dọn dẹp lại mọi thứ trên bàn .
" Ngươi nên đi nghỉ ngơi trước đi ...!Ta sẽ đi và nấu ăn trước được chứ ? " Haruki mỉm cười nhìn hắn .
" Chờ đã ...!"
" Ngươi tốt nhất là đừng lợi dụng lúc bọn ta rời đi mà tiếp tục luyện tập ...!" Mihawk có thể thấy rõ được rằng cô đang cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng cách cô gượng cười lại khiến cho nó trở nên rất gượng gạo và mất tự nhiên.
Và sau đó cô liền cầm hộp cứu thương và rời khỏi phòng , để lại Mihawk một mình nhìn theo cho đến khi cánh cửa đóng lại trước mặt hắn .
Mihawk biết rằng hai người rất lo lắng cho hắn và hắn cũng tự nhận thức được rằng hắn đã rất nhiều lần ngất sỉu sau những đợt luyện tập.
Nhưng Mihawk muốn thử thách chính bản thân của hắn và có thể nhanh chóng đạt được thực lực mà hắn luôn mong muốn.
Mihawk có thể cảm nhận được rằng cơ thể của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt nhưng đồng thời nó cũng khiến cho hắn dễ dàng mệt mỏi hơn ngày thường.
Sau một lúc trầm mặt suy nghĩ thì Mihawk chỉ thở dài rồi ngã người ra sau chiếc giường của hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường bên dưới đem lại cảm giác dễ chịu và buồn ngủ.
Cả người của hắn hoàn toàn mệt lả người và gần như không thể cử động nhiều.
Vậy nên một khi vừa nằm xuống , hắn liền nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài.
Mặc dù rằng mắt của hắn rất muốn nhắm chặt lại và ngủ một giấc thật dài nhưng Mihawk vẫn cố gắng mở mắt hé ra và nhìn về phía bức tranh chụp ba người treo trên tường .
Nhìn nụ cười của cả hai và gương mặt vui vẻ của chính hắn , Mihawk đột nhiên nhớ lại ngày mà ba người cùng chụp bức ảnh này ngày hôm đó.
Hắn nhớ rất rõ đó chính là ngày sinh nhật của hắn và cũng là ngày hắn ngưng tụ được kiếm khí của chính bản thân mình.
Mihawk có thể nhớ được ánh mắt đầy tự hào của hai người khi thấy hắn chém ra được kiếm khí.
Mặc dù nó vẫn chỉ mới được hình thành và quá yếu nhưng đó lại chính là thành tựu đầu tiên trong con đường trở thành Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới của hắn .
" Nhưng có lẽ ta đã khiến cho các ngươi càng thêm lo lắng cho ta ...!"
Mihawk biết rằng kể từ trước thì hai người đã luôn lo lắng cho hắn và chăm sóc hắn mỗi khi có thể.
Nhưng khi hắn đã hình thành được kiếm khí thì hai người đã cho rằng hắn đã trưởng thành và có thể tự mình chăm sóc bản thân nhưng có lẽ cả hai đã lầm.
Hắn cảm thấy rằng những gì mà hắn đang cố gắng làm để có thể làm hai người tự hào không xứng đáng khi tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là ánh mắt đầy thất vọng của cả hai .
" Có lẽ ngày mai ta sẽ nghỉ thêm một ngày ...!" Mihawk lẩm bẩm , cảm nhận được mình đang dần chìm vào trong giấc ngủ .
" Đã lâu rồi ta chưa ngồi nói chuyện bình thường với họ nhỉ ? ...!"