" Đại tá Kiyoshi ! Phó đô đốc Garp ! " Cách cửa phòng làm việc của Garp được mở ra và bước vào trong chính là Garuda - một trung úy dưới trướng của hai người và hiện giờ chính là cánh tay phải của anh.
Haruto ngẩng đầu lên từ đống sổ sách đã được Garp hoàn thành , mỉm cười nhìn Garuda.
Anh đặt xuống tờ giấy mà anh đang kiểm tra và nhìn lên .
" Có chuyện gì sao , Garuda ? " Garuda đứng thẳng người nhìn anh rồi hơi liếc mắt nhìn Garp - người vẫn đang cúi đầu cố gắng hoàn thành nốt những giấy tờ còn lại được Sengoku gửi xuống .
" Nguyên soái Sengoku gửi lời triệu tập tất cả các Phó đô đốc , Đại tá Kiyoshi và Đại tá Kurenai tại phòng họp gấp ! " Haruto hơi ngạc nhiên nhìn cậu rồi gật đầu.
Đôi lam mau nhìn sang Garp rồi nhìn xuống sấp giấy tờ mà ông đang làm.
Khi nhìn thấy chỉ còn không quá mười tờ thì anh nhẹ thở dài rồi đặt tay lên vai của ông , thành công thu hút được sự chú ý của Garp .
" Ngài có thể dừng được rồi , phần còn lại hãy để cho ta.
Dù sao thì trong số còn lại có những mục đề ngài không hiểu cho lắm nên hãy cứ để đó cho ta.
" Ánh mắt của Garp trợn to rồi sau đó hiện lên sự hi vọng và vui vẻ tột cùng.
Haruto và Garuda đều hắc tuyến đầy đầu khi nhìn thấy biểu cảm như trẻ con của một phó đô đốc .
" Như vậy thì ta có thể ăn bánh vòng rồi !? "
" Đương nhiên , thưa ngài.
Ngài đã hoàn thành xuất sắc hơn tôi tưởng tượng ." Anh mỉm cười gật đầu nói .
" Tốt ! Cuối cùng thì ta cũng có thể được ăn bánh vòng !! " Garp nhảy cẩng lên khỏi ghế ngồi , hai tay vung lên trong không trung như một đứa trẻ được cho quà.
" Tất nhiên là nếu như ngài tiếp tục như trước thì thời hạn sẽ được kéo dài hơn ...!" Như một xô nước đá đổ lên đầu , Garp cứng người lại và run rẩy nhìn sang anh.
Chưa bao giờ trong lịch sử có một Phó đô đốc lại sợ chính Đại tá dưới trướng của mình ...!có lẽ đến sau này cũng chỉ có mình ông đi ?
Nhưng đó là trước khi Garp biết được Đại tá Kurenai cũng là cấp dưới của Aokiji.
Ông đương nhiên biết rất rõ tính cách thật của cô , có thể ngày thường cô đùa cợt với mọi người và rất hòa nhã nhưng nếu như cần thiết thì sự đáng sợ của cô cũng không hề thua kém anh ...
Sau này mỗi khi Aokiji bị cô hành hạ thì luôn luôn sẽ có bóng dáng của ông từ đằng xa nhìn đến và tiếng cười thỏa mãn vang vọng khắp nơi gần đó ...
" Được ! Ta có thể hứa với ngươi rằng ta sẽ không để cho ngươi làm tất cả mọi việc một mình nữa ! " Mặc dù giọng nói cùng biểu cảm của ông rất mạnh mẽ và dứt khoát nhưng đối với Haruto và Garuda thì cả hai đều biết rằng đó chỉ là lời nói dối suôn mà thôi .
" Sengoku-san đã có lệnh triệu tập chúng ta đến phòng họp nên ngài cũng nên nhanh chóng đi đến đó ." Haruto nói trong khi sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ ngăn nắp trên bàn .
" Được ! Ta đi trước đây ! Gặp ngươi tại phòng họp sau ! " Không để cho anh nói một lời , ông liền nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc .
" ...!Phó đô đốc Garp có vẻ rất sợ ngài nhỉ ? " Garuda run rẩy khóe miệng nói.
Toàn bộ ấn tượng ban đầu về ông của cậu đều hoàn toàn bị phá vỡ trong những lần cậu tiếp xúc với ông .
" Ta không biết , ta vẫn đang rất là nhẹ nhàng cùng dễ dãi với ngài ấy ...!Có lẽ ngài ấy lo lắng thái quá chăng ? " Haruto nhúng nhúng vai rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh đẩy chiếc ghế vào gần bàn rồi đi ra ngoài cùng với Garuda .
" Thưa đại tá Kiyoshi , tôi vẫn còn công việc phải làm nên xin thứ lỗi ngài ."
" Tạm biệt ." Garuda đưa tay lên chào anh rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa lúc đó , bên cạnh anh xuất hiện một người khác có quân phục Đại tá giống hệt như anh .
" Anh hai ~ Con rối đó như thế nào ? Thật hữu dụng đúng không ? " Haruki ôm lấy một tay của anh , phấn khích nhỏ giọng nói .
" Garuda rất hữu dụng , không một ai nghi ngờ cậu ta ...!Đương nhiên là chính cậu ta cũng không ngờ rằng mình chỉ là một con rối đang bị điều khiển.
" Anh mỉm cười nói , hơi gật đầu khi thấy những hải quân khác đi ngang qua .
" Cậu ta sẽ có thể lẻn vào bên trong hải quân và làm một vài việc cho chúng ta ...!Ai có thể nghĩ rằng một con mèo con lại có thể làm được gì cơ chứ ? " Haruki cười khúc khích rồi thả cánh tay của anh ra ngay khi vừa nhìn thấy cánh cửa phòng họp từ đằng xa .
" Cứ để cho mọi thứ diễn ra theo tự nhiên ...!AI biết được rằng một con mèo con có thể làm được điều gì phi thường chứ ? Nhưng có nhiều người dường như đã quên một điều rằng mèo chính là có họ hàng cùng với sư tử ah ...!"
" Hổ , báo , sư tử ,...!con nào không phải là một con quái vật một phương ? Thời gian chỉ là vấn đề cuối cùng mà chúng ta cần quan tâm ...!Anh cũng mong đợi rằng con mèo con này sẽ trưởng thành thành con nào ...!" Hai người đứng ngay trước cửa phòng họp và anh đã đặt tay lên nắm cửa , chuẩn bị đi vào .
" Chỉ đừng trở thành một con mèo nhà là được rồi ~ "
" Các ngươi đã đến ...!" Sengoku ngẩng đầu lên nhìn hai người khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Bên trong phòng đã có mặt gần hết tất cả mọi người và chỉ còn lại sáu chỗ ngồi còn trống.
Haruto đưa mắt nhìn khắp căn phòng rồi thở dài khi không nhìn thấy bóng dáng của Garp ở đâu trong phòng .
" Garp không có ở đây ? " Haruki cười cười khi nhìn thấy gương mặt bất lực của anh.
Nhưng ngay lập tức đứng người khi nghe thấy câu nói tiếp theo của anh .
" Đừng có cười anh.
Phó đô đốc Kuzan cũng chưa có mặt ở đây ."
" Chết tiệt , tên đó nói rằng sẽ đến trước em và giờ thì ...!" Cô nghiến răng nói rồi thở dài .
" Cũng như anh thôi nên đừng có mà cằn nhằn.
Ngồi vào chỗ và chờ bọn hắn vào đi ." Haruto nói rồi đi đến chỗ ngồi của anh và ngồi xuống.
Bằng một cách nào đó mà Sengoku đã sắp đặt chỗ của anh ở giữa Akainu và Aokiji , có lẽ để tránh được những sự mâu thuẫn giữa hai người .
" Xin chào ngài , Phó đô đốc Sakazuki ." Anh mỉm cười gật đầu nhìn hắn.
Akainu cũng không keo kiệt gật đầu lại với anh .
" Xin chào ngài , Phó đô đốc Sakazuki ." Haruki cũng gật đầu với Akainu nhưng thay vì tỏ ra hơi thân thiện như với Haruto thì hắn lại chỉ hơi gật đầu với cô rồi quay trở lại bình thường .
" Mồ ...!Cũng đừng đối xử phân biệt như thế chứ ." Cô bĩu môi nói rồi ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của Aokiji.
" Vẫn còn bốn người khác ...!" Haruki điều chỉnh cách ngồi rồi nhìn xung quanh.
Cô quay đầu nhìn tới chỗ của Sengoku và thấy ông đang nhíu mày nhìn vào sấp giấy tờ trong tay .
" Anh có nghĩ rằng lý do mà Sengoku triệu tập mọi người đến đây có phải là vì hắn không ? ...!Dù sao thì cũng đã hơn một năm , hắn hiện giờ ít nhất cũng đã phải đến gần Đại hải trình Raftel ...!" Cô lẩm bẩm nói .
" Có lẽ ...!" Ngay vừa lúc đó , cánh cửa phòng được mở ra và bước vào chính là Garp và Aokiji.
Tuy nhiên khi hai người bọn hắn nhìn thấy hai người thì ngay lập tức sắc mặt của bọn hắn liền tái nhợt và nở nụ cười gượng gạo .
" Kiyoshi - "
" Sau khi kết thúc cuộc họp thì tôi mong rằng ngài sẽ tiếp tục làm công việc của mình.
Tôi nhận ra rằng những phần khác cũng không quá khó đối với ngài nên tôi sẽ để ngài tiếp tục hoàn thành xong.
Ngoài ra , phần văn bản cùng giấy tờ ngày hôm nay vẫn chưa được đưa đến nên mong ngài cũng hoàn thành nó ." Không để cho Garp giải thích , anh nghiêm nghị nói rồi mỉm cười thật nhu hòa .
" Ngài cũng vậy , Phó đô đốc Kuzan.
Giấy tờ ngày hôm nay và đợt huấn luyện các hải binh cũng xin được hoàn thành gấp ...!" Cô cũng mỉm cười nhìn Aokiji , đôi lam mâu nhìn thật bình tĩnh và ôn nhu làm sao ...
Những phó đô đốc cùng đô đốc xung quanh không khỏi bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tất cả mọi người bên trong hải quân đều biết rằng Aokiji và Garp rất sợ hai người và phần lớn thời gian là bị hai người canh chừng rất kĩ.
Nhưng bên cạnh đó thì mọi người cũng biết rằng anh em nhà Saito cũng không hề ngược đãi bọn hắn và cũng thường xuyên làm cà phê và một chút đồ ăn cho hai người nếu cần thiết.
Ngoài mặt hai người chính là những cấp dưới đáng sợ và nghiêm khắc nhất mà ngươi có thể có thì cả hai cũng chính là những cấp dưới quan tâm và lo lắng cho cấp trên của bọn họ nhất.
Có lẽ là trong cái xui có cái hên ?
" Được rồi , toàn bộ các ngươi vào chỗ ngồi.
Ngày hôm nay chúng ta có vấn đề cần phải giải quyết nhanh chóng nhất có thể ." Sengoku trầm giọng nói nhưng trên môi vẫn có một nụ cười chứng tỏ ông cũng cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất buồn cười.
Ông chưa bao giờ nhìn thấy có người có thể trị được người đồng bạn lâu năm cứng đầu của ông ...!
Nhưng mặc dù ông rất muốn trêu chọc Garp vài câu nhưng vấn đề ngày hôm nay đưa xuống rất quan trọng và không thể nào chậm trễ được ...
" Phó đô đốc Maynard và Ronse không thể tham gia được buổi họp ngày hôm nay vì bọn hắn đang được cử đi làm nhiệm vụ khá xa , không thể trở về kịp thời ." Sengoku lên tiếng rồi đưa cho hải quân bên cạnh sắp giấy tờ trong tay .
Sau khi mỗi người ở đây đều đã nhận được văn bản báo cáo và im lặng đọc toàn bộ thông tin ...!có lẽ là ngoài Garp ra thì trên gương mặt của ai cũng trở nên nghiêm túc khi đọc được cái tên Gol.
D.
Roger .
" Chính xác rồi ...!Hắn đã đến được điểm cuối của Đại hải trình Raftel ...!" Haruki lẩm bẩm nói .
" Ý ngươi là sao ? " Aokiji nhướng mày khó hiểu nhìn sang cô .
" Từ ban đầu ta đã chú ý đến băng hải tặc này và khá để tâm đến nó ." Cô nhúng nhúng vai nói .
" Tại sao ? "
" Xin được gợi nhớ cho ngài , băng hải tặc Roger được báo cáo rằng đã tiếp xúc và gặp mặt rất nhiều với Edward Newgate của băng hải tặc Râu Trắng , băng hải tặc được cho là mạnh nhất hiện giờ ngoài băng hải tặc Roger ."
" Nhưng không phải bọn hắn chính là kẻ thù của nhau sao ? "
" Theo như các báo cáo là như vậy nhưng theo như ta nghĩ thì mối quan hệ giữa bọn hắn không quá căng thẳng.
Tính cách của cả hai đều phóng khoáng và không thuộc về dạng thù dai ...!Có thể nói là mối quan hệ vừa yêu vừa ghét chăng ? " Aokiji không khỏi mỉm cười với câu trả lời của cô .
" Các ngươi không thể nào im lặng sao ? " Akainu khó chịu nhìn sang hai người .
" Ở trong phòng họp cũng không cấm cản được trao đổi , thưa phó đô đốc Sakazuki ." Haruki mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn , đôi lam mâu hơi híp lại trêu tức hắn .
" Kurenai , đừng chọc giận phó đô đốc Sakazuki.
" Haruto thở dài khi nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của hai người.
" Được thôi ~ " Cô bĩu môi rồi quay lại với tờ giấy văn bản báo cáo .
" Băng hải tặc Roger được báo cáo rằng đã đi đến điểm cuối của Đại hải trình Raftel và Gol.
D.
Roger , thuyền trưởng của bọn hắn đã được phong làm Vua hải tặc ." Sengoku bắt đầu nói khi đã nhìn thấy mọi người đọc xong .
" Hắn đã khám phá phần phía sau của Tân thế giới ? " Strawberry nhướng mày hỏi .
" Đúng.
Nhưng những hải quân được cử vào bên trong để theo dõi không may đã gặp một vài sự cố khiến cho buộc phải rút lui ."
" Sự cố ? "
" Hải Vương chính là nguyên nhân chính ...!Lượng Hải Vương ở trong khu vực đó nhiều hơn so với bên ngoài , tuy nhiên phần lớn chỉ là những loại cỡ nhỏ và rất ít cỡ trung ."
" Ngoài việc trở thành Vua hải tặc ra thì hắn không còn nói điều gì khác ? " Haruki ngẩng đầu lên hỏi khiến cho những người khác khó hiểu quay đầu nhìn cô .
" Tại sao ngươi lại nói như vậy ? " Doberman hỏi .
" Như các ngài cũng đã thấy , trở thành Vua hải tặc không phải là một chuyện bình thường.
Đặc biệt là khi hắn đã tự mình khám phá phần sau của Tân thế giới và đi đến điểm cuối của Đại hải trình Raftel , chẳng lẽ hắn lại không nói điều gì khác với những người đi sau sao ? Hải tặc chính là những kẻ kiêu ngạo , bọn hắn chắc chắn sẽ không thể nào để cho những hòn đảo mà mình tốn công sức khám phá rơi vào tay của kẻ khác.
Thậm chí chúng ta cũng sẽ làm như vậy chứ đừng nói đến hải tặc ." Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc lên và cô dường như trở thành một con người hoàn toàn khác .
" Ngươi nói đúng ...!Ngoài việc trở thành Vua hải tặc thì hắn cũng có nói những điều khá khó hiểu ." Sengoku gật đầu .
" Vậy thì tại sao bên trong báo cáo lại không có ? "
" Những thông tin này chỉ mới được báo cáo lại từ bên ngoài ."
" Hắn đã nói gì ? " Tsuru hỏi .
" Tên đó nói rằng hắn đang tìm kiếm lịch sử của một dòng họ và tự tin nói rằng hắn sẽ có thể tìm được thân phận của người nào đó ."
Anh em nhà Sakumi ngạc nhiên nhìn ông khi nghe thấy những thông tin đó.
Đã có gì đó thay đổi ở đây bởi vì theo những gì hai người nhớ lại thì sau khi trở thành Vua hải tặc thì Roger sẽ cho giải tán băng hải tặc của hắn và sau một tháng thì đi đầu thú ...!Nhưng tại sao lần này hắn lại nói những lời như vậy ?
Không đúng , không thể nào mà hắn lại đột nhiên hứng thú đi tìm hiểu một dòn-
Nghĩ đến đây , cả hai người đều trở nên đầy âm trầm đáng sợ , đôi lam mâu hơi lấp lóe màu đỏ.
Tuy rằng không một ai nhìn thấy điều này nhưng bọn hắn đều có thể cảm nhận được sự tức giận âm trầm đến từ hai người .
" Có chuyện gì sao , Kiyoshi-san ? " Yamakaji lo lắng nhìn anh .
" Không có chuyện gì , thưa ngài ...!Chỉ là đột nhiên nhớ đến một vài thứ không tốt đẹp mà thôi ."
" Tại sao lại đột nhiên nhơ- "
" Xin thứ lỗi , thưa ngài.
Nhưng đây là một vấn đề khá nhạy cảm đối với chúng tôi nên không thể nào nói được ." Cô mỉm cười lịch sự nhưng đôi mắt của cô lại nói một đằng khác khi nó khiến cho Yamakaji rùng mình khi chạm mắt .
" ...!Được rồi , nếu như các ngươi không muốn thì cũng không cần nói ." Garp lần đầu tiên đứng ra cứu lấy bầu không khí nghiêm trọng ở đây .
" ...!" Akainu mặc dù không nói gì nhưng sự im lặng cùng ánh mắt của hắn lại cho thấy rằng hắn đã có thắc mắc đối với hai người .
" Như vậy thì hắn có nói là dòng họ nào không ? "
" Sakumi ...!Ta cũng có thử cử người đi tìm thông tin về dòng họ này nhưng không có bất cứ thông tin gì về bọn hắn.
Cứ như thể rằng bọn hắn vốn không có mặt trên thế giới này.
Nhưng bởi vì chính Roger nói ra nên Chính phủ Thế giới cũng đã bắt tay vào điều tra về dòng họ này ."
Tên Roger chết tiệt ...!Hắn thật sự muốn chết hay sao mà muốn tìm hiểu về bọn họ ? Bí mật về dòng họ Sakumi không phải là những người bên ngoài có thể tự tin biết được.
Bất kể là ai vô tình hay cố ý đọc được về dòng họ Sakumi đều không có kết cục tốt khi những thành viên của nó sẽ làm bất cứ mọi thứ để giết người kia.
Đặc biệt là vào lúc đó , những thành viên trong dòng họ sẽ không thể nào giữ được lý trí mà trở thành những con quái vật vô nhân tính.
Bọn họ sẽ giết bất cứ ai trong tầm nhìn của bọn họ bằng những cách tàn nhẫn nhất ...!Bệnh tật , tra tấn ...!đều đủ kiểu có thể khiến cho người sống không bằng chết .
Đó chính là lý do hai người bọn họ không hề muốn tên Roger đó đi tìm quá sâu vào quá khứ của hai người.
Những người trong dòng họ Sakumi càng mạnh thì tỉ lệ mất đi lý trí càng lớn.
Bởi vì càng mạnh thì thứ bảo vệ bí mặt của dòng họ Sakumi càng mạnh , nó sẽ chắc chắn rằng người kia sẽ không thoát khỏi sự khống chế của nó và khiến cho lý trí của họ bị xói mòn và cuối cùng là trở thành một con quái vật chỉ biết hủy diệt mọi thứ .
Chiếc hộp Pandora này không đơn thuần chỉ là đem những tai ương đến cho thế giới đó ...!mà chiếc hộp Pandora hai người nói đến thậm chí là nguy hiểm và chết chóc hơn khi nó không mang lại sự đau khổ và bất hạnh mà nó chỉ mang lại cái chết triền miên.
Chiến tranh , bệnh tật , thiên tai ...!những thứ đó vẫn có thể được ngăn chặn lại nhưng về phần của dòng họ Sakumi ? Chỉ là cái chết ...
Những con quái vật đáng sợ ở thế giới trước của hai người cũng có phần lớn chính là người trong dòng họ Sakumi.
Bọn họ không thể nào thoát được sự khống chế của nó và cuối cùng là trở thành con quái vật đáng sợ trong mắt mọi người , thậm chí là bị lưu đày đến Vùng Chết .
" Ngoài những điều đó ra thì hắn không còn nói gì khác ? " Haruki cố gắng gượng người hỏi .
" Không ." Sengoku lắc đầu .
" Đã hiểu , thưa ngài Sengoku ."
" Chính phủ Thế giới ra lệnh rằng phải nhanh chóng bắt toàn bộ băng hải tặc Roger , hoặc