" Mihawk , ngươi có biết ngươi vừa làm gì không ? " Ngay sau khi Mihawk vừa bước ra khỏi phòng bếp , hắn liền chạm mặt với gương mặt giận dữ của Haruki.
Và điều này chính là một điều không bao giờ là một điều tốt ...
" Ta- "
" Điều ngươi vừa làm là một điều ngu xuẩn ! " Haruki cắt đứt lời của Mihawk , đôi huyết mâu hoàn toàn chỉ là sự phẫn nộ đối với hắn .
" Nhưng các ngươi lại không nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra ! Tất cả những gì các ngươi làm là đẩy ta ra xa ! Và điều đó khiến cho ta không kiểm soát được cơn giận của ta ! " Mihawk tức giận nói .
" Những gì bọn ta làm là có lý do nhưng hành vi của ngươi là không thể chấp nhận được ." Haruki nhìn hắn với sự thất vọng trong mắt cô .
" Haruki tỷ ...!" Mihawk cảm thấy thật sốc khi nhìn thấy ánh nhìn đó.
Hắn có thể đã gặp được ánh nhìn buồn bã , tức giận , vui vẻ nhưng chưa bao giờ là thất vọng.
Có thể là ánh nhìn tự hào khi hắn đã có phần tiến bộ trong kiếm thuật nhưng chưa bao giờ là sự thất vọng.
Và điều này đã khiến cho cơn tức giận của hắn lên đến đỉnh điểm .
" Vậy ngươi có bao giờ ngừng giấu khỏi ta những thứ mà các ngươi luôn làm ?! Ta không biết bất cứ thứ gì ngoài tên của các ngươi , thứ lý do vô lý của các ngươi ! Trong bao nhiêu năm qua các ngươi luôn giấu ta biết bao nhiêu thứ ?! Ngay cả khoảng thời gian các ngươi rời đi cũng là do ta vô tình biết được ! " Mihawk nhìn cô .
" Mihawk ..." Haruki thở dài , cô vương tay lên xoa xoa mặt rồi cẩn thận bước đến chỗ của Mihawk .
" Các ngươi xem ta là ai chứ ? " Mihawk ngừng lại khi nhìn thấy cô đứng trước mặt hắn , đầu khẽ nghiêng nhìn hắn .
" Mihawk , ngươi đúng không phải là mục đích ban đầu của bọn ta.
Tất cả mục đích ban đầu của bọn ta chính là không tiếp xúc với bất cứ thế lực nào hiện diện trên đại dương này.
Bọn ta chỉ là muốn có một cuộc sống an nhàn và yên bình ..."
" Và ngoài ý muốn bọn ta gặp được một gia đình đầy rắc rối ...!và có một khoảng thời gian khá thú vị ...!" Haruki nói với nụ cười nhẹ .
" Và bọn ta muốn bảo vệ bọn hắn ...!bảo vệ bọn hắn khỏi những thứ có thể gây nguy hiểm đến bọn hắn ...!"
" Và bọn ta đã nghĩ đến ...!đi tìm những nguồn lực có bên ngoài ...!những nguồn lực có tiềm năng để giúp bọn ta bảo vệ bọn hắn ...!"
" Và bọn ta đã tìm đến ngươi ...!mặc dù có một vài sự cố không nên cố với bọn hắn nên bọn ta mới gặp ngươi sớm hơn dự kiến ...!"
" Và nghĩ ra thứ danh nghĩa là người chỉ dẫn các ngươi hoàn thành giấc mộng của mình ...!" Cô nói khiến cho Mihawk không ngừng run rẩy trong sự ngỡ ngàng .
" Không ...!"
" Neh Mihawk ...!"
" Ngươi có bao giờ nghĩ rằng nụ cười mà ta luôn đeo trên mặt ....!" Haruki mỉm cười nhìn hắn - một nụ cười ấm áp mà cô luôn cười đối với hắn nhưng tuy nhiên , đôi mắt của cô lại không được sinh động như vậy.
Nó đục ngầu , trống rỗng như con mắt của một con búp bê.
Mihawk không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trước mặt hắn.
Chưa bao giờ trong cuộc đời hắn lại cảm thấy bị phản bội như thế này.
Đúng là cha mẹ hắn đã bỏ rơi hắn từ bé nhưng hắn không mấy quan tâm đến điều đó.
Nhưng đối với hai người - những người thân của hắn nhiều năm thì lại khác.
" Không ...!" Mihawk lẩm bẩm , hắn nhắm chặt mắt , hai tay đưa lên che tai lại.
Hắn không muốn nghe ! Không muốn ! Làm ơn !
Nhưng ...
" Chỉ là một chiếc mặt nạ để che giấu một điều gì khác sao ? " Câu nói cuối cùng vẫn vang lên bên tai hắn , như một đòn giáng vào não hắn.
Mihawk trợn tròn mắt nhìn cô , hai tay vẫn còn đặt bên tai.
" Haruki tỷ ...!"
" Mihawk ......!những gì mà ngươi đang làm ...!"
" Từ bỏ đi ..."
" Ta biết ngươi luôn muốn làm hết mình ...!ta không trách ngươi ...!dù sao cũng là ở độ tuổi này , sự hiếu thắng không thể tránh khỏi ..."
" Nhưng có một vài lúc...!ngươi nên từ bỏ ...!"
" Vì có những thứ ngươi vẫn không nên biết đến thì tốt hơn ..." Cô nhìn vào đôi mắt của hắn một lúc , từ đôi huyết mâu đó đột nhiên sáng rực lên màu vàng kim trong giây lát rồi biến mất.
" Các ngươi ...!" Mihawk run rẩy nói không nên lời , nước mắt chảy xuống từ bao giờ .
" Mihawk ...!bọn ta yêu ngươi ...!thật sự yêu ngươi ." Cô nhẹ nhàng nói , tay vương lên chạm nhẹ vào gò má của hắn .
" Dẫu sao thì ngươi cũng là gia đình bọn ta ...!làm thể nào mà bọn ta có thể không lo lắng cho ngươi chứ ? "
" Nhưng vì điều đó nên bọn ta mới không thể để ngươi biết được những gì bọn ta đang cố gắng giấu đi ...!đang cố gắng phá hủy nó ...!"
" Vì bọn ta không muốn ngươi phải bị thương chỉ bởi vì lỗi lầm đáng chết của bọn ta ..."
" Nhưng các ngươi lại đang rời xa khỏi ta ! " Mihawk giận dữ nhìn cô , hai tay nắm chặt tay cô .
" Các ngươi không còn cười với ta ! Không còn nói chuyện với ta ! Tất cả những gì các ngươi làm chỉ là biến mất và quay trở lại với cả người đầy máu ! Ta thậm chí không còn nhận ra các ngươi được nữa ! " Haruki ngạc nhiên nhìn Mihawk , hai tay cơ đứng trong không trung.
" Mihawk ..."
" Kể từ khi rời khỏi hòn đảo ...!kể từ khi các ngươi giết con Hải Vương đó ...!kể từ khi tên nam nhân đó xuất hiện thì các ngươi đã không còn như trước nữa ! " Haruki cứng đờ người khi cô nghe thấy câu nói cuối cùng của Mihawk.
Cô sợ hãi vùng hai tay ra khỏi gọng kìm của hắn rồi sau đó nắm chặt vai của hắn thật chặt .
" Ngươi - ngươi đã thấy hắn ? "Cô run rẩy nói khiến cho hắn khó hiểu .
" Hắn xuất hiện ngay sau khi chúng ta rời khỏi được mấy ngày ..." Mihawk gật đầu .
" Hắn có làm gì ngươi không ? "
" Hắn có xuất hiện trong phòng của ta , nói những thứ như các ngươi sẽ rời khỏi ta.
Thậm chí bằng một cách nào đó mà hắn có thể khiến cho ta không thể thở được.
Ta cũng thường xuyên gặp ác mộng sau khi gặp hắn ."
" Ngươi tại sao lại không nói với bọn ta ?! " Haruki sợ hãi nắm chặt vai của hắn rồi đưa hai tay lên bên đầu hắn , từ lòng bàn tay của cô sáng rực lên màu trắng đục.
Mihawk nhìn thứ ánh sáng bên khóe mắt rồi ngay sau đó , tầm mắt của hắn xuất hiện những đốm trắng cùng đen .
" Haruki tỷ ? Ngươi đang làm gì vậy ? " Mihawk yếu ớt nói , hắn cảm nhận được tất cả sức lực của hắn đang chậm rãi bị rút đi , hai chân của hắn thậm chí không thể đứng vững được và điều đó khiến cho hắn sợ hãi ...
" HARUKI TỶ ! " Mihawk cố gắng vùng vẫy khỏi tay của cô nhưng Haruki vẫn giữ chặt hai tay hai bên đầu của Mihawk , đôi huyết mâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.
Mihawk tầm mắt trở nên nhòe đi rồi sau đó tối đen.
Trước khi Mihawk bị ngã đập xuống dưới đất thì có một cánh tay ôm lại quanh eo hắn rồi chậm rãi nâng hắn lên theo kiểu cô dâu .
" .....!All done ? "
( Đã xong ? )
" Yes.
But I can only make him forget what he did but the marks couldn't.
But he will still be able to remember and feel if something reminds him."
( Đúng vậy.
Nhưng em chỉ có thể khiến cho hắn quên đi những gì hắn làm nhưng còn những dấu vết thì không thể.
Nhưng hắn vẫn sẽ có thể nhớ lại và cảm nhận được nếu như có thứ gì đó gợi nhớ hắn .)
" That's good enough.
It's better when he can't remember what happened ."
( Được rồi.
Nó tốt hơn khi hắn không thể nhớ những gì đã xảy ra .)
" Take him back to his room.
I will wait in our room ."
( Đưa hắn trở lại phòng của hắn đi.
Em sẽ chờ ở trong phòng của chúng ta .)
" Okay "
( Được rồi )
Haruto gật đầu rồi nâng Mihawk trở về phòng.
Anh đặt hắn xuống dưới giường rồi sau đó nhìn khắp phòng .
" Ngươi có lẽ đang đi quá xa rồi ....!" Đôi huyết mâu của Haruto nhìn chằm chằm vào Mihawk rồi anh quay người rời đi.
Ngay khi cánh cửa phòng được đóng lại , trên trán của Mihawk sáng lên một biểu tượng nhỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Gương mặt của Mihawk cũng dần được thả lỏng hơn sau ánh sáng đó và cuối cùng sau nhiều ngày , hắn cũng có một giấc ngủ bình thường.