Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi FULL


" Roci , chị xin lỗi ...!"
Roci không kịp chuẩn bị được gì thì đã bị cô ôm chầm vào người.

Cô giấu mặt vào cổ của cậu , hai tay ôm chặt lấy thân thể cậu và run rẩy không ngừng.

Cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người cô khi cô ôm cậu.

Cái lạnh đó giống như cái lạnh mà cậu cảm nhận được khi cầm cục đá từ trong tủ lạnh ra , tay của cậu cứng đờ khi cậu nắm cục đá đó .
" Chị thật xin lỗi ...!"
Cô yếu ớt nói .Cậu không biết cô đang nói về điều gì.

Tại sao cô lại xin lỗi cậu trong khi chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra ?
Nhưng ngay sau đó , cậu liền biết được câu trả lời ....
Cậu ngửi được một mùi khét nồng nặc xung quanh căn phòng.

Nó nồng đến mức giống như là cả một ngôi nhà đã bị đốt trụi xuống ....!Ngay sau đó cậu nhìn thấy ở đuôi tóc cô.

Thứ màu đỏ tuyệt mỹ giờ đây đã bị nhuốm lên một màu đen , mái tóc màu đỏ tuyền thuần đã mất đi và cậu có thể thấy phần tóc màu đen đó đã sắp được hết một nửa chiều dài tóc cô.


" Haruki-nee ....!tại sao tóc của chị lại bị màu đen như thế ? " Cậu nghiêng đầu nhìn cô.

Cậu có thể cảm nhận được cô đột nhiên ngừng lại sự run rẩy và thở dài .
" Không sao đâu Roci ...!" Cô thì thào bên tai của cậu rồi đưa mặt cậu ra xa.

Cô xoa xoa gương mặt đầy mồ hôi của cậu rồi cười nhrj .
" Roci ...!em biết rằng chị rất thương em đúng không ? "
" Em biết ..."
" Em biết rằng chị sẽ không bao giờ làm hại em hay bất cứ ai khác đúng không ? "
" Em biết .."
" Làm ơn Roci ...!chị ...!chị không thể- " Đột nhiên cô ngừng lại rồi gục xuống.

Rocinante hoảng loạn nhìn cô rồi sau đó cậu thấy cô được nhấc lên khỏi cậu.

Là anh ...
" Haruto-nii , Haruki-nee có sao không ? "
" Em ấy không sao ...!" Anh lắc đầu rồi cúi người xuống hôn nhẹ lên đầu cậu .
" Em nên quay trở lại nghỉ ngơi đi.

Chúng ta sẽ bắt đầu rời đi trong vòng mấy tiếng tới , em vẫn nên đi nghỉ lấy sức đi ." Rocinante hơi ngẩn người khi nghe thấy anh nói như vậy .
Chuyến đi sẽ tiến hành ngay ngày hôm nay ?
Không phải là anh đã nói rằng chuyến đi sẽ được dời lại cho đến khi cô đỡ hơn ?
" Ngày hôm nay ? " Cậu lắp bắp hỏi lại .
" Đúng ." Anh gật đầu .
" Nhưng không phải anh đã nói là chuyến đi sẽ được dời lại cho đến khi chị ấy đỡ hơn sao ? " Haruto thoáng qua một sự mệt mỏi cùng chán nản nhưng rồi ngay sau đó , anh mỉm cười yếu ớt nhìn cậu.

Rocinante có thể không thể nhìn thấy được sự chán nản cùng mệt mỏi đó nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được rằng anh không hề muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này với cậu .
" Anh đã nói chuyện với cha và mẹ.

Ngày hôm nay chúng ta sẽ rời đi ." Và đó là tất cả những gì cậu có được trước khi anh ẵm cô rời khỏi phòng cậu.

Trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại , cậu vẫn có thể nhìn thấy được hành lang bên ngoài căn phòng cậu hoàn toàn bị nhuốm màu đen kịt , mùi khét chắc chắn chính là từ đó ra .

Cậu đứng đực ra đó rất lâu , cho đến khi cậu nghe thấy tiếng gõ cửa .
" Roci , ngươi nhanh mở cửa cho ta ." Đó là tiếng của Doflamingo.

Và có vẻ như hắn không được vui vẻ ...
Rocinante sợ sệt đi tới cửa rồi mở ra.

Cậu đã chuẩn bị sẽ được thấy hoàn toàn hành lang màu đen kịt như mới nãy nhưng cậu lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hành lang vẫn như cũ , không hề có dấu vết bị cháy xém hay mùi khét.

Cậu nhìn xung quanh , gần như quên mất rằng hắn đang đứng trước mặt cậu .
" Ngươi sẽ không nhìn thấy.

Ngươi nghĩ Haruto ca sẽ đơn giản để hành lang cháy đen như vậy để cha và mẹ thấy sao ? " Doflamingo nói .
" Ta...!" Rocinante ngập ngừng nói , cậu không có can đảm nhìn trực tiếp với Doflamingo lúc này .
Vào lúc mà cậu kể cho Doflamingo những gì cậu nghe được vào ngày hôm đó , hắn đã rất tức giận.

Hắn muốn đi tìm hai người và hỏi cho ra lẽ.

Hắn muốn đi tìm cha mẹ hắn và hỏi rằng họ có biết gì không.

Nhưng Rocinante lại ngăn cản hắn .
' Dofla-nii ! Anh không được đi nói chuyện này với bất cứ ai ! ' Rocinante nghiêm túc nói khiến cho hắn sững sờ .
' Vì cái quái gì chứ ?! Cha là người đã đưa họ đến đây ! Chắc chắn cha phải biết được gì đó về họ ! '
' Nhưng Haruto-nii nói rằng em không được nói chuyện này với bất cứ ai ! Em đã nói với anh rồi ! Em không thể lại phá vỡ lời hứa được ! '
Doflamingo có thể là một đứa trẻ nóng nảy cùng vô tâm nhưng hắn thật sự yêu quý gia đình của hắn , đặc biệt là hai người và Rocinante .

' Được rồi ...!' Sau một khoảng thời gian im lặng thì hắn cũng lên tiếng .
' Cảm ơn Dofla-nii ! ' Rocinante vui mừng nói khiến cho hắn nở nụ cười nhạt .
" Ta đã hứa với ngươi rằng ta sẽ không nhắc đến chuyện này với cha và mẹ nhưng nếu như chị ấy cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn cha hoặc mẹ sẽ tìm ra chuyện này ..." Doflamingo nói với giọng lo lắng .
" Em nghĩ Haruto-nii sẽ giải quyết được chuyện đó ..." Rocinante ngập ngừng nói .
" Ngươi nghĩ rằng anh ấy sẽ có thể luôn giấu khỏi cha mẹ sao ? Nếu như có chuyện gì đó không may xảy ra thì lúc đó chúng ta phải giải thích sao với cha mẹ ? "
" ...!" Rocinante trầm mặt nhìn xuống sàn nhà.

Doflamingo thở dài khi nhìn thấy cậu như thế trước khi nhẹ vỗ đầu cậu .
" Được rồi.

Cứ để chuyện này giải quyết sau.

Trước hết ngươi nên đi nghỉ ngơi đi ."
" Vâng ...!" Doflamingo nhìn cậu lần cuối rồi đi ra ngoài , đóng cửa lại .
Rocinnate nhìn cánh cửa rồi sau đó chậm rãi bước về giường của mình rồi nằm xuống.

Cơn buồn ngủ dần lấn áp mất tầm mắt của cậu rồi sau đó cậu để cho bóng tối chiếm lấy hết tầm mắt cùng tâm trí của cậu .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận