Vào ngày hôm sau , những thành viên của gia tộc Donquixote đều được điều đi làm nhiệm vụ ở một thành phố ở bên kia hòn đảo.
Có một vài kẻ đã không thực hiện đúng những gì chúng đã giao ước với gia tộc Donquixote và hôm nay chính là hạn chót của bảng hiệp ước.
Ngày hôm nay có Haruki tham gia , tuy nhiên cô lại không mấy ra tay , đa phần là cầm chiếc máy ảnh đi xung quanh .
" Vậy chính xác "Thành phố Trắng" của thằng nhóc kia là gì vậy ? " Baby5 trong lúc đang lục túi của một tên , ngẩng đầu lên hỏi Gladius .
" Thằng bé cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu mà ngươi lại gọi là thằng nhóc ? " Haruki nhìn xuống cô , trong tay đang cầm một chiếc máy ảnh.
" Hứ ! Thằng nhóc đó dám vô lễ với ta ! Thậm chí hắn cùng lườm ta ! " Baby5 tức giận , bĩu môi nói khiến cho Haruki lắc đầu rồi quay người sang chỗ khác.
Baby5 khi thấy cô quay người rời đi thì quay lại nhìn Gladius .
" Nó còn được mọi người gọi là vương quốc "Flevance"" Gladius vừa điếm xấp tiền trong tay vừa nói .
" Người dân ở đó rất giàu có và thành phố đó giống như xứ thần tiên vậy.
Mặt đất và cây cỏ đều có màu trắng giống như ở xứ tuyết.
Ta nghe nói nó đẹp đến nỗi người ta tự hỏi nó có thật là đang tồn tại hay không ."
" Uhh ..." Baby5 hơi nghiêng đầu lắng nghe .
" Vào một ngày nọ , người ta tìm thấy một thứ gọi là 'Chì hổ phách; trong mấy tầng đất.
Kể từ đó , nó làm mọi thứ trở nên huyền diệu.
Họ bắt đầu làm mọi thứ bằng chì hổ phách : bảng , bút , kẹo , đồ trang điểm , kể cả vũ khí.
Các loại sản phẩm chất lượng cao từ chì hổ phách được bán đi trên toàn thế giới.
Đó là nên kinh doanh chính của Flevance.
Chính quyền Thế giới cũng tham gia vào vận chuyển và sản xuất chúng.
Chì hổ phách chính là một thứ tài sản vô giá ."
" Người ta còn mơ ước được sống ở 'thành phố trắng' "
" Wahh ...!Mình muốn đến đó quá ! " Baby5 mơ ước nói , tay cầm theo một chiếc vali theo sau Gladius .
" Tiếc là nó đã không còn tồn tại nữa rồi ." Gladius nói khiến cho Baby5 sững sốt nhìn hắn .
" HẢ !?"
" Khoảng 100 năm trước , trước khi việc kinh doanh chì hổ phách bắt đầu.
Chính quyền Thế giới đã tiến hành nghiên cứu địa chất của khu vực và đương nhiên ...!" Gladius bị cắt đứt bởi Lao G .
" Họ đã biết rõ sự thật ."
" Sự thật gì ? " Baby5 nhìn sang Lao G .
" Nó có độc tố ." Gladius tiếp lời.
Một lần nữa khiến cho Baby5 phải kêu lên trong ngạc nhiên .
" Nếu như không đào lên thì nó vô hại.
Nhưng nếu tiếp xúc hoặc đeo nó lên người , nó sẽ phá hoại dần cơ thể.
Chính quyền Thế giới và vua của quốc gia này không tiết lộ điều đó bởi vì tài sản nó đem lại làm họ mờ mắt.
Người dân vẫn khai thác chì hổ phách mà không biết gì về điều đó.
Và điều đáng sợ chính là ảnh hưởng tích lũy của nó ."
" Ảnh hưởng tích lũy ? " Baby5 khó hiểu nhìn Gladius .
" Thí dụ , nếu một người nhiễm một ít vào lúc thiếu niên và sau đó họ có con thì những đứa con đó sẽ có một cuộc sống ngắn ngủi hơn đời trước.
Và khi những đứa con đó sinh con tiếp , thì cuộc sống của những đứa trẻ kia lại ngắn hơn nữa.
Cuộc sống càng ngắn dần qua mỗi thế hệ , cuối cùng những đứa trẻ thuộc thế hệ của Law sẽ chết trước khi chúng trưởng thành.
Khi thế giới biết được sự thật về độc tố trong chì hổ phách thì đã quá trễ ." Trong lúc Gladius giải thích cho Baby5 thì những thành viên khác đã dần xuất hiện và tụ tập lại .
" Ông bà , cha mẹ , con cháu ...!Do cá thế hệ đều tiếp xúc với nó nên tất cả các triệu chứng đều xuất hiện cùng thời điểm.
Da , tóc của họ chuyển dần sang màu trắng , khắp cơ thể đều đau nhứt và họ bắt đầu chết.
Không một bác sĩ nào có thể chữa được ."
" Vậy tất cả mọi người chỗ thằng bé đó đều chết hết cả rồi sao ? Thương họ quá ." Baby5 rơm rớm nước mắt nói .
" Thảm kịch lúc đó thực sự mới chỉ vừa bắt đầu thôi ! " Một người đàn ông với đôi kỉnh râm xuất hiện từ đằng sau những thành viên .
" Senor ! "
" Khi đó những người đứng đầu thông báo nói với mọi người các nơi rằng Thành phố Trắng đang bị một dịch bệnh chết người , để mọi người dân nghĩ là triệu chứng của chì hổ phách chính là bệnh dịch truyền nhiễm.
Họ đã cho đóng tất cả các lối đi và cô lập thành phố ! " Người đàn ông tên Senor đứng dậy và tiến đến bước cạnh các thành viên .
" Chính quyền Thế giới đã giúp hoàng gia di tản và từ bỏ thần dân của mình.
Những ai cố tìm cách chạy sang các quốc gia khác để chữa trị đều bị xem là quái vật và bị nhốt trong những cái lồng.
Chúng sợ rồi bắn họ.
Sự xấu xa của thế giới đã bị che đậy.
Ai mà quan tâm tới những người bị bệnh chứ ? Đó chính là bản chất của con người ." Senor nói với giọng mỉa mai .
" Nhưng người dân ở Flevance không đứng yên chờ chết , họ có súng , có đạn , có vũ khí.
Vậy nên , cuối cùng chiến tranh cũng bắt đầu ! Lấy lý do trừng phạt , các quốc gia khác đã đàn áp lại họ một cách không khoan nhượng ! Kết quả thế nào cũng tưởng tượng được ...!"
" Thành phố Trắng Flevance đã bị phá hủy.
Và chấm hết dưới bàn tay con người nên cũng không bất ngờ khi một thằng nhóc 10 tuổi đã bị biến dạng nhân cách đến thế này ...!"
" Thật đáng thương ...!" Baby5 khóc thúc thíc .
" Ta biết ngươi cảm thấy đáng thương cho thằng nhóc đó nhưng ta khuyên ngươi một điều.
Đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt Haruki-sama hay Haruto-sama.
Nếu như là Haruki-sama thì có lẽ ngươi sẽ được khoan nhượng nhưng đối với Haruto-sama ...!Tốt nhất không nên ." Senor nghiêm túc nói .
" Tại sao ? Họ đâu có vẻ là ghét trẻ con ? "
" Ta không biết rõ sự tình nhưng Haruto-sama không phải là một người sẽ nhân nhượng với trẻ con.
Bình thường , Haruto-sama sẽ chăm sóc và yêu thương ngươi nhưng nếu như ngươi tỏ vẻ đáng thương thì đừng mong có thể nhìn thấy ngày mai ." Gladius tiếp lời .
" Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là Haruki-sama sẽ nhân nhượng hơn Haruto-sama bao nhiêu.
Nếu như vượt quá mức giới hạn thì không có đường cứu ngươi đâu ." Tất cả những thành viên đều đồng thời nhìn về một phía , nơi đang có một chồng xác chết , tất cả đều không hề nguyên vẹn.
Đứng trước đống xác chết đó chính là thân ảnh của Haruki , đang cầm chiếc máy ảnh trong tay và chụp cảnh tượng trước mặt.
Dưới ánh nắng mập mờ và mùi tanh tưởi của máu và xác chết ...
Đứng trước đống xác chết đã bị biến dạng ...
Nụ cười dịu dàng trên gương mặt của cô đã không còn đem lại cảm giác ấm áp ...
------ Ở một nơi khác - căn cứ của gia tộc Donquixote --------
Doflamingo ngồi trên chiếc ghế sô pha , hai tay chắp lại cùng với chân vắt lên nhau đặt lên chiếc thùng gỗ.
Bên cạnh là cửa sổ với một chai rượu vang , một ly rượu đang uống dở chừng , chiếc kính quen thuộc được đặt bên cạnh.
Khung cảnh xung quanh đầy yên bình và không một tiếng động.
Sau một lúc , cánh cửa phòng dần mở ra và bước vào chính là Haruto.
Trên tay anh chính là hai tách trà nóng và một dĩa bánh.
Anh tiến vào trong , đóng cánh cửa sau lưng rồi tiến đến cạnh Doflamingo , kéo một chiếc ghế và một cái bàn lại gần , đặt mọi thứ xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Doflamingo.
Anh nhìn ra cửa sổ một lúc rồi cầm một cuốn sách gần đó lên , mở ra và bắt đầu đọc.
Qua nhiều năm tháng , gương mặt của anh đã thay đổi rất nhiều.
Đôi huyết mâu lúc trước mặc dù cũng rất lạnh lùng và sắc sảo nhưng nó vẫn có phần nhẹ nhàng nhưng bây giờ , nó giống như một lỗ đen thật sự.
Không cần phải giận dữ hoặc trong trạng thái chiến đấu , đôi huyết mâu của anh dần từ màu đỏ chuyển dần sang đậm hơn , hơi ngả sang màu đen.
Gương mặt luôn ở trạng thái vô cảm , khóe môi kia chưa bao giờ nở một nụ cười thật lòng.
Anh đã hoàn toàn trở thành một con quái vật đúng nghĩa , không cảm xúc , tàn bạo và không khoan nhượng.
Duy chỉ có Doflamingo , Rocinante và Haruki rất hiếm khi có thể thấy được anh biểu hiện một cảm xúc khác.
Đột ngột , Doflamingo giật phắt dậy , thở hồng hộc , chân bất chi bất giác đá chiếc thùng gỗ sang bên cạnh nhưng anh ngay lập tức bắt được.
Haruto bình tĩnh nhìn Doflamingo dần điều chỉnh là nhịp thở rồi đẩy tách trà sang chỗ hắn .
" Uống đi.
Đừng uống rượu ." Anh nói khi nhìn thấy Doflamingo chuẩn bị vương tay cầm chai rượu.
Doflamingo nhìn anh rồi sau đó cầm tách trà lên , chậm rãi nhấp một ngụm .
" Lại ác mộng sao ? " Haruto nhấp một ngụm trà , không nhìn hắn .
" Vâng ...!"
" Nghỉ ngơi đi.
Ta sẽ thay ngươi xử lý mấy công việc kia ."
" Ta- " Chưa kịp nói xong thì chiếc Den Den Mushi reng lên.
Cả hai nhìn chiếc Den Den Mushi một lúc rồi Doflamingo là người đứng dậy và tiến đến chỗ nó.
Hắn cầm lên rồi hơi gằn giọng nói .
" Chuyện gì ? "
" Thiếu chủ ...!"