" Thằng nhóc đang tìm cách bỏ trốn ! " Giolla một tay nắm cánh tay của Law , còn cánh tay còn lại của cậu bị Machivise kéo lên đằng trước .
" Nó tìm đường chạy lòng vòng ở bến cảng ." Machvise nói.
' Giờ họ sẽ xiên que nó cho chừa tội đâm Cora-san .' Buffalo thầm nghĩ trong khi trong tay đang cầm một que kem.
Bên cạnh Buffalo là Baby5 , nước mắt vẫn còn vương trên gương mặt .
' Aww ...!Tội nghiệp Law ...!'
' CORAZON !! CHẾT TIỆT , HẮN CHƯA CHẾT NỮA ! MÌNH HI SINH VÔ ÍCH RỒI ! ' Law sững người khi nhìn thấy Rocinante đang ngồi im lặng trước mặt , hút thuốc như bình thường.
Cậu nhìn sang Buffalo đang ăn kem một góc rồi cắn răng tức giận .
' Cứ nghĩ cho thằng Buffalo que kem là êm chuyện rồi ! Corazon nhất định đã nói với anh trai hắn ! Tên khốn ! Nhưng con dao đã đâm xuyên qua hắn rồi mà sao hắn vẫn ...' Law liếc mắt qua nhìn Doflamingo đang ngồi trước mặt hắn , trên miệng nở nụ cười lớn.
Cậu còn thấy Haruki và Haruto ngồi gần đó nhưng cả hai đều không tỏ vẻ quan tâm đến chuyện đang xảy ra trong căn phòng này .
" Law , lý do duy nhất ta gọi ngươi đến đây là việc ta đang nghĩ cho ngươi làm thành viên chính thức của băng hải tặc Donquixote ! " Câu nói của Doflamingo khiến cho Law trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn .
" Đôi mắt bấn thỉu của ngươi ánh lên những khổ cực mà ngươi đã nếm qua.
Ngươi rất có tiềm năng ." Law vô tình liếc mắt qua Haruki và nhìn thấy cô cũng đang nhìn qua bên đây , nở nụ cười nhẹ đối với cậu.
Nụ cười đó phần nào giúp cho cậu bình tĩnh lại hơn và nhịp thở dần trở lại bình thường , vô tình điều này càng khiến cho Doflamingo thưởng thức cậu hơn .
" Ohohohoho , nhóc may mắn đấy ! Thiếu chủ rất kỳ vọng vào ngươi đấy ." Giolla cười cười đằng sau lưng của cậu nhưng cậu không để ý đến điều đó mà lần này cậu lại nhìn sang phía Rocinante .
' Hắn không biết chuyện của Corazon à ?! Thế là sao ? Hắn có thể dễ dàng viết ra giấy hoặc làm gì đó mà ...!Chuyện quái gì đang xảy ra thế này ..'
" Dù ngài có kỳ vọng gì ở tôi đi chăng nữa thì 3 năm nữa tôi cũng chết ." Law nhìn lại sang Doflamingo nói nhưng đáp lại sự nghiêm túc của cậu lại là tiếng cười của hắn .
" Fufufufu ! Còn phải xem may mắn của ngươi thế nào ! Bọn ta chuyên thực hiện các phi vụ ngầm.
Như là mua bán Trái Ác Quỷ ...!Đôi khi chúng có những sức mạnh vượt xa cả trí tưởng tượng đấy ! Biết đâu được ngươi có thể tìm ra được một phương thuốc nào đó ! " Doflamingo nói , đồng thời nhìn sang bên hai người .
" Trái Ác Quỷ ! " Law ngạc nhiên nhìn hắn .
" Nếu may thì trong 3 năm còn lại , biết đâu có một Trác Ác Quỷ nào đó có thể cứu được tính mạng của ngươi ! Đồng thời , Haruki tỷ và Haruto ca cũng có một tay bác sĩ rất giỏi đấy ! " Doflamingo nhếch mép nhìn sang hai người khiến cho Law cũng theo phản xạ nhìn theo .
' Họ cũng biết ? ' Law nhìn Haruki rồi sau đó nhìn sang anh , ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt giống hệt như cô nhưng nó không mang lại cảm giác ấm áp và gần gũi như cô mà nó rất lạnh lùng ...!phần nào đó rất tàn nhẫn ...
" Và nếu như ngươi sống sót , ta sẽ huấn luyện ngươi thêm 10 năm nữa để trở thành cánh tay phải của ta ! "
" Lại đây nào , Law ." Haruki mỉm cười nhìn Law , mở hai tay ra chờ cậu.
Law chần chờ nhìn cô rồi nhìn Doflamingo , sau một lúc cậu chậm rãi đi đến chỗ cô rồi để cho cô ôm vào người , đặt cậu ngồi lên đùi cô .
" Chị có vẻ quen thuộc với hắn nhỉ ? " Doflamingo cười cười rồi đứng dậy , Rocinante cũng theo sau đứng dậy rồi đi khỏi phòng .
" Hmm ...!" Haruki không trả lời mà chỉ chậm rãi niết mặt cậu , tay còn lại kiểm tra những vết thương của cậu .
Sau khi cậu được cô kiểm tra xong xuôi hết rồi thì cô nhìn cậu rồi chỉ sang phía của Haruto đang ngồi đọc sách .
" Đó là anh trai của ta , tên Haruto như lần trước ta đã giới thiệu cho ngươi ." Law nhìn sang anh , hơi giật mình khi anh đột nhiên ngẩn đầu từ cuốn sách nhìn cậu .
"Ngươi là Law ? " Law gật đầu , mắt vẫn không rời khỏi anh .
" Ngươi không tỏ vẻ đáng thương nhỉ ? Tại sao ? Đa phần những đứa trẻ như ngươi sẽ luôn tỏ vẻ đáng thương để người khã trợ giúp.
Tại sao ngươi lại không làm như vậy ? Ngươi đã trải qua địa ngục , như theo lời của ngươi và ngươi không muốn có một cuộc sống bình yên sau những gì ngươi đã trải qua mà ngươi lại muốn giết và phá hủy cuộc sống của những người khác , thậm chí là của những người ngươi không hề quen biết.
" Haruto nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Đôi huyết mâu không cảm xúc khiến cho cậu rùng mình nhưng nó lại không như lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh , mà nó có gì đó quen thuộc ...!
Cảm giác giống như anh cũng đã từng trải qua địa ngục của riêng anh ...
" Ta không muốn yếu đuối.
Bọn hắn đã giết đi gia đình ta , giết đi bạn bè của ta , hủy diệt quê nhà của ta ...!Vì cái gì mà bọn hắn có quyền đó chứ ! Ta muốn phá hủy mọi thứ ! Ta muốn bọn hắn cũng phải cảm nhận được những gì ta đã phải trải qua ! Ta hận thế giới này ! " Law tức giận hét lên , vô thức quên mất rằng vẫn còn một vài thành viên ở trong phòng cùng với cậu và người đang ngồi trước mặt cậu chính là anh trai của Donquixote Doflamingo .
Sau một hồi im lặng , cậu sững người khi nhìn thấy Haruto đột nhiên cười lớn.
Gương mặt lạnh lùng kia vốn không nên xuất hiện một nụ cười lại hiện lên ngay trước mắt của mọi người trong phòng và điều đó khiến cho họ sững sốt.
Anh trai của thiếu chủ chưa bao giờ nở nụ cười hay biểu hiện bất cứ cảm xúc nào ngoài một gương mặt không cảm xúc.
Nhưng giờ đây , thằng nhóc vẫn chưa chính thức là một thành viên của gia tộc lại có thể khiến cho anh cười một cách tự nhiên như vậy tất nhiên là không thể nào bỏ qua được !
" Ngươi trả lời được đấy , Law.
Ta thích ngươi đấy ." Haruto nghiêng đầu nhìn cậu rồi đặt cuốn sách xuống , đứng dậy rồi tiến đến gần cậu.
Khi anh đã đứng trước cậu và cô thì anh đặt một tay lên vai cậu , vỗ nhẹ .
" Ngươi tốt nhất đừng chết nhanh quá.
Muốn trả thù thế giới này thì hãy biểu hiện giá trị của ngươi đi.
Có thể ta sẽ cho ngươi được thứ sức mạnh mà ngươi mong muốn ...!" Vừa dứt lời thì lòng bàn tay của anh đang đặt trên vai cậu đột nhiên hiện lên một màu xanh lục rồi biến mất nhanh chóng.
Cậu cảm nhận được các vết thương trên người dường như đã biến mất và sự mệt mỏi trong người cùng tan biến theo .
" Law , đừng làm cho ta thất vọng.
Nếu như ngươi khiến cho ta chấp nhận ngươi thì có lẽ căn bệnh này có thể được chữa trị đấy ." Haruto nói rồi rút tay lại , đi về chỗ ngồi mới nãy để cầm lên cuốn sách.
Nhìn Law và Haruki một lần cuối , anh bước ra khỏi phòng rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người .
" Ngươi khiến cho bọn ta bất ngờ đấy ." Gladius nhìn Law với cặp mắt đầy ngạc nhiên .
" Đúng vậy ah ! Ngươi có thể khiến cho Haruto-sama cười ! " Giolla nói .
" Law , ta nói với ngươi một điều ...!Anh trai ta có thể nhìn rất lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy ...!Mặc dù anh trai ta nói rằng ngươi phải biểu hiện giá trị của mình nhưng trong thâm tâm của anh trai ta , anh ấy đã chấp nhận ngươi rồi ...!Chỉ là anh ấy không giỏi thể hiện cảm xúc mà thôi ...!" Haruki nói với giọng điệu buồn bã .
" Nhưng ngươi có biết tại sao anh trai ta lại cười không ? " Law lắc đầu , tò mò nhìn cô .
" Anh trai ta không thích những đứa trẻ tỏ vẻ tội nghiệp ...!anh ấy ghét bọn chúng ...!Ta cũng như vậy ...!Bọn ta lại ưu thích những đứa trẻ mang lòng căm hận đối với mọi thứ hơn ...!Những đứa trẻ biết đứng dậy và chống lại những nỗi đau trong cuộc sống ...!Những đứa trẻ không khóc lóc chỉ vì những điều nhỏ nhoi không đáng nhắc đến ...!Và ngươi đã hoàn thành sự kiểm tra của anh trai ta ...!"
" Đừng lo lắng điều gì hết ...!Ta tin ngươi sẽ có thể làm được ...!" Haruki mỉm cười nhẹ nhàng rồi hôn lên đầu cậu .
" Vừa mới nãy anh trai ta đã chữa thương cho ngươi , bây giờ ngươi hãy đi tìm Baby5 để con bé dẫn ngươi đến phòng mới ." Haruki đặt cậu xuống rồi đứng dậy theo.
Cô vỗ nhẹ lên đầu cậu thêm một lần nữa trước khi rời khỏi phòng .
" Hẹn gặp lại ...!Trafalgar.
D.
Water Law ...!" Cô thì thầm khi đang bước trở về phòng của mình .
" Mong ngươi đừng làm bọn ta thất vọng ...!" Cô nhìn thấy anh đang đứng trước cửa phòng của anh , chưa bước vào trong .
" Dù sao thì những người dẫn đường cũng không muốn chỉ dẫn cho những kẻ thất bại mà ...!" Cô bước ngang qua anh , cùng lúc với anh đẩy cánh cửa vào .
" Đúng không ? " Hai người đồng thời nở một nụ cười rồi anh bước vào trong phòng còn cô thì trở về phòng của cô .
Một nụ cười đầy thích thú ...