------- Băng hải tặc Râu Trắng -------
------- Ngay sau ngày hai người rời đi ---------
Kể từ lúc hai người không một lời rời đi thì những thành viên trên thuyền đều rất hoang mang và thắc mắc tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy.
Không phải mối quan hệ giữa mọi người và hai đứa trẻ đang tốt dần hơn sao ? Vì cái gì mà đột nhiên biến mất cơ chứ ?
Những tháng đầu tiên sau khi rời đi thì Marco và Jozu vẫn giữ im lặng và giấu đi sự thật của ngày hôm đó.
Ngay sau khi hai người rời đí thì dưới sự tra hỏi của Jozu , Marco đã nói ra những gì xảy ra trước đó và tại sao giữa hai người Marco và Haruto lại xảy ra mâu thuẫn.
Cả hai người Marco đều nghĩ rằng có lẽ cơn tức giận của anh em nhà Sakumi sẽ nhanh chóng xẹp xuống và có thể quay trở lại với bọn hắn nhưng ngày qua ngày , tháng qua tháng.
Thậm chí là đã sắp một năm nhưng vẫn chưa thấy tin tức hay thông tin gì về hai người , ngay cả trong khoảng thời gian biến mất , cả hai đều không hề viết một bức thư nào gửi về .
Marco đã rất lo lắng và cảm thấy hối hận vì anh nghĩ rằng có lẽ vì sự ngu ngốc và bốc đồng nhất thời của anh đã đẩy hai đứa trẻ kia rời xa khỏi băng hải tặc Râu Trắng.
Nhưng anh quyết định chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi nếu như tình hình thật sự đã trở nên xấu đi thì anh sẽ nói với lão cha.
Tuy nhiên , anh vẫn mong rằng hai người sẽ quay trở lại vì một phần hối hận đã làm tổn thương hai người , một phần vì anh không muốn nói sự thật cho lão cha.
Không phải là anh sợ lão cha sẽ trách mắng anh , Marco biết rất rõ tính cách cũa lão cha , ông sẽ không trách mắng anh nhưng thay vào đó chính là ánh mắt thất vọng.
Đối với một đứa trẻ bị bỏ rơi , lão cha cưu mang và cho anh một gia đình là điều quý giá nhất mà anh từng có.
Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người cha mà mình yêu quý ...!đặc biệt là khi ánh mắt đó dành cho anh .
Nhưng dù cho đã tròn một năm , hai người vẫn không quay trở về và cũng không có một bức thư nào từ hai người.
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến , Marco quyết định đi tìm Râu Trắng và nói sự thật cho ông.
Ban đầu thì ông không có phản ứng gì , chỉ im lặng trầm mặt.
" Lão cha , ta có nên đi tìm bọn chúng không ? " Marco nhìn Râu Trắng , nhỏ giọng hỏi.
" Không ...!Nếu như bọn chúng vẫn chưa trở về và không viết bất cứ bức thư nào đồng nghĩa với việc bọn chúng không muốn bị tìm thấy.
" Râu Trắng lắc đầu nói .
" Cha có nghĩ rằng ta đã thất bại trong việc chứng minh chúng ta là gia đình bọn chúng không ? " Marco thì thầm , cả người của anh đã luôn ở trong trạng thái mệt mỏi mấy tháng qua và anh gần như không hề có sức để làm việc.
Marco đã mất ngủ từ 4 tháng trước và mặc dù sử dụng những liều thuốc tạm thời nhưng vẫn không thể nào ngủ được dễ dàng.
Anh không biết tại sao anh lại bị như thế này , mặc dù Marco biết được rằng sự hối hận đối với hai người vẫn còn đó nhưng đâu đến nỗi sẽ bị như thế này ?
" Chuyện này ta không thể nào nói trước được ...!" Râu Trắng thở dài nói .
" Ta thật sự rất mệt mỏi , cha.
Không phải là ta ám ảnh với bọn chúng nhưng dường như có điều gì đó không đúng ở đây ...!Ta không thể ngủ , ta không thể nghỉ ngơi ...!Thậm chí khi ta có thể ngủ được thì chẳng được bao lâu , luôn sẽ gặp phải ác mộng ...!Nhưng khi tỉnh dậy thì ta lại chẳng nhớ về bất cứ điều gì trong những cơn ác mộng đó ...!" Marco xoa xoa thái dương , làn da của anh cũng trở nên tái nhợt và mất sức sống .
" ...!" Râu Trắng nhìn người con trai đầu tiên đã đi theo ông kể từ khi anh còn nhỏ.
Marco chính là người thành thục và là người đi theo ông lâu nhất.
Trong số tất cả những đội trưởng thì anh chính là người mà ông tin tưởng nhất và sẽ là người trở thành thuyền trưởng tiếp theo nếu như ông không còn.
Nhưng nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của anh , ông nhận ra rằng có thể anh chính là người trưởng thành nhất trong những đứa con của ông nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể chịu được tất cả những tổn thương đến từ thế giới bên ngoài và thậm chí là đến từ bên trong gia đình .
" Được rồi ...!Ngoài ngươi và Jozu ra thì có còn ai biết đến chuyện này ? " Marco lắc đầu .
" Không còn ai biết đến chuyện này ngoài ta và Jozu ."
" Ta sẽ xử lý chuyện này ...!" Râu Trắng nói rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ của phòng ông.
Kể từ khi gặp được hai đứa trẻ đó , gia đình ông dần có những sự thay đổi rõ rệt.
Sự thay đổi đó không xấu , ông có thể thấy được những đứa con của ông bắt đầu quan tâm đến hai đứa trẻ tội nghiệp kia và cố gắng thay đổi những suy nghĩ của chúng về thế giới , hoặc ít nhất là đối với gia đình.
Nhưng có vẻ như sự nóng nảy muốn nhìn thấy hai đứa trẻ mở lòng đã khiến cho chúng trở nên bốc đồng và tạo ra những sai lầm.
Ông không trách chúng , bởi vì ông cũng đã từng trải qua thời kì đó.
Khi ông vẫn còn là một hải tặc bình thường với lòng nhiệt huyết lớn , ông cũng đã làm những sai lầm mà chính ông đến hiện giờ vẫn còn nhớ rõ.
Cho đến hiện giờ , ông vẫn sẽ nhìn lại những sai lầm đó và rút ra những kinh nghiệm từ đó.
Nhưng chỉ có một điều khiến cho ông cảm thấy khó chịu nhất chính là Gol.
D.
Roger - kẻ thù của ông .
Kể từ ngày tên kia biết được một phần quá khứ và nhận được lời cảnh cáo của hai người thì hắn bắt đầu nhún tay vào cuộc sống của gia đình băng hải tặc Râu Trắng ông.
Hắn sẽ thường xuyên ghé qua và muốn gặp được hai người , đồng thời hắn cũng sẽ đi tìm kiếm những thông tin hoặc tài liệu có thể liên quan đến hai người.
Nhưng vì một năm qua , hai người đột nhiên biến mất và bằng cách nào đó mà tên Roger kia cũng biết được nên hắn không còn quấy rầy gia đình của ông nữa .
Mặc dù ông không biết hắn đã tìm được những gì nhưng ông khi nhớ đến nụ cười tươi rói của tên kia vào lần cuối hắn tìm đến gia đình ông ...!Ông chắc rằng hắn đã tìm được điều gì đó ...!
" Haizz ...!Roger , nếu như ta biết được ngươi dám có mục đích gì với hai đứa trẻ đó thì đừng trách ta ...!"
-----------------------------------
" Thuyền trưởng , ngươi thật sự muốn đi tìm hai đứa trẻ đó sao ? " Rayleigh nhìn Roger đang đọc những thông tin mà hắn tìm được trong khoảng thời gian một năm qua.
Ông biết rằng Roger đã có một sự tò mò cùng thích thú đối với thân phận của hai đứa trẻ kia nhưng ông thật sự không muốn thuyền trưởng của ông đi sâu vào cuộc sống của chúng .
Lần bước vào quá khứ của hai người thì ông cũng có mặt ở đó , lần bọn chúng đột nhiên mất kiểm soát cũng có mặt ông và ông biết rằng bọn chúng không hề muốn ai biết về quá khứ của bọn chúng quá nhiều.
Ngay cả những 'cảm xúc' của bọn chúng cũng không cho biết quá nhiều và mục đích chính của bọn chúng chính là muốn bọn ông hãy bảo vệ bọn chúng và cho chúng một gia đình mà chúng hằng mong muốn , chứ không phải là đào sâu vào quá khứ mà bọn chúng muốn chôn vùi .
Nhưng trớ trêu thay cho thuyền trưởng của ông , Gol.
D.
Roger - người cứng đầu nhất mà ông từng gặp lại muốn đi ngược lại với lời thỉnh cầu kia.
Mặc cho ông ngăn cản như thế nào thì Roger vẫn không ngừng lại và bằng một cách nào đó đã tìm được một số thông tin ít ỏi đến đáng thương về hai người.
Ông vẫn còn nhớ rõ khi Roger có được những thông tin đó thì hắn đã vui mừng như thế nào .
' Rayleigh ! Ngươi không thể tin được rằng ta đã tìm được gì đâu ! ' Roger phấn khích nói như một đứa trẻ.
Ông nhiều lúc không biết rằng thuyền trưởng của ông có thật sự là một người trưởng thành hay không , hay là một đứa trẻ đội lốt một người lớn .
' Ngươi tìm được gì ? ' Ông thở dài nhìn Roger .
' Ta đã tìm được một số thông tin về họ Sakumi của bọn chúng ! Mặc dù không nhiều nhưng đây là đã rất khó khăn để có thể tìm được số này đấy ! '
' Roger , không phải là ta đã nói rằng đừng đi sâu vào cuộc sống của bọn chúng sao ? '
' Ngươi nghĩ thử đi , Rayleigh ! Bọn chúng đến từ một thế giới khác ! Một thế giới không hề giống với thế giới của chúng ta ! Ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua được điều này sao ! ' Roger lắc đầu nói .
' Roger , ta biết ngươi tò mò nhưng đây chính là quá khứ mà bọn chúng không muốn nhắc đến.
Ngươi đã quên mất bọn chúng phản ứng như thế nào khi ngươi nhắc đến họ của bọn chúng ? Thậm chí bọn chúng còn tấn công Marco và Thatch ! Đó chính là gia đình của bọn chúng , còn ngươi ? Ta nghĩ rằng nếu như lúc đó không nhờ hai người bọn hắn ra ngăn lại thì ngươi nghĩ ngươi có thể đứng đây bình thường sao ? '
' Rayleigh , ta biết ngươi nghĩ gì.
Nhưng đừng mong ta thay đổi suy nghĩ của ta.
Ngoài trở thành Vua Hải Tặc ra thì ta cũng muốn tìm hiểu được bọn chúng là ai và thực hư bọn chúng là như thế nào.
Ta sẽ không tìm hiểu sâu vào cuộc sống của chúng nữa nếu như ta biết được bọn chúng tại sao lại có thể đến được đây và sức mạnh của bọn chúng như thế nào.
'
' Ngươi biết đó là điều bất khả thi , Roger .'
' Vậy thì ngươi cũng không thể nào ngăn cản ta được .'
" Đương nhiên , ngươi nghĩ một năm qua ta đang làm gì cơ chứ ? " Roger ngẩng đầu nhìn ông .
" Thuyền trưởng , ta biết ta không thể nào ngăn được ngươi làm gì nhưng ta có một yêu cầu ."
" Yêu cầu gì ? "
" Ngươi hãy hoàn thành giấc mộng ban đầu của ngươi , để yên cho bọn chúng một khoảng thời gian và sau khi ngươi đã trở thành Vua Hải Tặc thì ngươi có làm gì , ta cũng sẽ không ngăn cản.
Bọn chúng cũng cần được nghỉ ngơi , Roger ...!" Roger nhìn chằm chằm Rayleigh một lúc rồi thở dài.
Hắn cẩn thận sắp xếp lại những giấy tờ rồi cất chúng vào ngăn kéo .
" Được rồi , theo ý ngươi.
" Rayleigh mỉm cười nhìn thuyền trưởng của ông .
" Ta có nên tự hào chính mình khi có thể khuyên được tên cứng đầu như ngươi ? "
" Im đi ."
--------------------------------------------
" Anh hai , chúng ta có nên viết một bức thư cho bọn hắn không ? " Haruki nhìn Mihawk đang không ngừng vung kiếm gỗ vào thân cây.
Đã hơn một năm kể từ khi hai người rời khỏi băng hải tặc Râu Trắng và bởi vì kế hoạch của hai người nên cả hai chưa hề viết một bức thư nào cho bọn hắn .
" Đừng , chúng ta không thể nào bất chấp nguy hiểm được.
Anh biết em cũng không thể giận Marco ca được lâu , anh cũng biết việc né tránh hắn cũng không phải là giải pháp tốt nhất nhưng hiện giờ chúng ta cần nắm chắc được tình hình hiện tại.
'Hắn' có thể xuất hiện và lấy đi bức thư mà chúng ta gửi , ai biết được tên chết tiệt đó có thể sửa đổi gì trong bức thư của chúng ta chứ ? " Haruto lắc đầu nói .
" ...!" Cô im lặng một lúc rồi sau đó thở dài .
" Còn bao nhiêu năm nữa thì Roger sẽ trở thành Vua Hải Tặc nhỉ ? "
" Nếu như hắn vẫn không bị tách ra khỏi mạch chuyện chính thì có lẽ hắn đã sắp rồi ...!Có lẽ hai hoặc ba năm nữa ...!Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc hắn có lẽ đã phát hiện ra được căn bệnh của hắn ...!Hắn phát hiện căn bệnh khoảng 4 năm trước khi đi ra đầu thú ...!" Haruto nói .
" Chúng ta có thể tìm hiểu được băng của hắn đã đi được đến đâu rồi.
Nhưng nếu như hắn đã phát hiện ra thì hiện giờ có lẽ hắn đang ở Skypiea ? "
" Không chắc được.
Dòng thời gian của thế giới này quá hỗn loạn và không trật tự.
Anh đã phải sắp xếp rất nhiều lần mới có thể suy ra được 80-90 % mạch chuyện chính ." Anh cầm ra một cuốn sổ tay lớn .
" Chúng ta có nên tăng tốc không ? Thời gian cốt chuyện chính đang được kéo ngắn lại.
Chỉ còn dưới 50 năm nữa ...!"
" Haha , tới lúc đó em đã là một cụ già gầy yếu rồi.
Còn làm gì được cơ chứ ? " Haruto cười cười khiến cho cô đỏ mặt nổi giận .
" Không được nói em là cụ già ! Cho dù em có là 100 tuổi thì em vẫn sẽ là một thiếu nữ ! "
" Ừ.
Là một cụ già đội lốt một thiếu nữ ." Anh xoa đầu cô rồi sau đó nhìn vào cuốn sổ .
" Shiki , Roger và cha ...!Anh chắc chắn rằng năm này Roger sẽ tìm ra được căn bệnh của hắn và đến năm tiếp theo , hắn sẽ chạm trán với Shiki ...!"
" Năm tiếp theo , Roger sẽ trở thành Vua Hải Tặc , kết thúc cuộc hành trình tới Raftel tại điểm cuối của Đại hải trình.
Hắn sẽ cho giải tán thủy thủ đoàn ...!Có lẽ trong khoảng thời gian này Portgas.
D.
Rouge đã bắt đầu mang thai Ace ...!"
" Em vẫn ngạc nhiên khi biết rằng cô ta đã mang thai Ace đến 20 tháng đấy.
Hơn 1 năm ...!" Haruki nghiêng đầu nhìn Mihawk , hơi mỉm cười khi nhìn thấy hắn vật người nằm xuống dưới đất .
" Một năm sau khi trở thành Vua hải tặc , hắn sẽ đi đầu thú.
Sau đó một khoảng thời gian , vào ngày 1 tháng 1 , Ace sẽ được sinh ra.
"
" Nhanh chóng nhỉ.
Nếu như muốn cứu Roger thì chúng ta sẽ phải can thiệp vào trí nhớ của bọn Doflamingo ." Haruki nói .
" Không vấn đề.
Đó không phải là thứ cần quan tâm ở đây.
Chúng ta sẽ có hầu hết các Thất vũ hải , thủy thủ đoàn của Roger và tất nhiên , cao tầng hải quân.
Nên nhớ tại thời điểm này , Kong vẫn chưa trở thành Tổng tư lệnh ." Haruto đánh dấu vào bên trong cuốn sổ .
" Đã nhớ.
Mihawk ! Ngươi đói chưa ? " Cô gật đầu rồi quay sang nói với Mihawk.
Anh nhìn lên rồi đóng cuốn sổ lại .
" Có lẽ đến đây là được.
Chúng ta sẽ bàn về kế hoạch vào ngày mai ."