Cô căng thẳng đến nỗi nói năng có chút lộn xộn.
“Tôi thừa nhận rằng tôi có phần giận Vân Giai Kỳ nói: “Anh đ quên tôi hoàn toàn rồi.
Tôi hận anh.
Tôi cứ tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày anh nhớ lại, sẽ đến dỗ dành tôi”
Nhưng cho đến khi Bạc Tiêu Dương nói với cô những điều đó.
Lỡ như…
Bạc Tuấn Phong không nhớ ra cô, lại cùng Mộ Ngọc My danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.
Cô phải làm gì đây?
Vân Giai Kỳ hai mắt đỏ hoe, nắm chặt vạt áo của anh, bàn tay nhỏ bé năm rất chặt, rất chặt: “Không kết hôn với Mộ Ngọc My có được không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em nói, cô ta đang nói dối anh”
“ùt Vân Giai Kỳ nặng nề gật đầu.
“Vậy thì anh..” Bạc Tuấn Phong vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Làm sao tôi có thể tin tưởng em đây”
“Hay là em cho rãng mọi người sẽ đoàn kết với cô ta để nói dối anh”
Bạc Tuấn Phong chế nhạo: “Bạc Tuấn Phong anh dễ bị lừa gạt đến vậy sao?”
‘Vân Giai Kỳ trợn to mắt không thể tin được.
Anh không tin côi Anh vậy mà không tin cô.
Vân Giai Kỳ khẽ run môi, rùng mình một cái: “Anh không tin tôi sao?”
“Em có bãng chứng nào không”
“Bằng chứng.”
Vân Giai Kỳ nghe xong lời này, tức giận quá cười thành tiếng.
“Anh nói, anh dễ lừa gạt đến như vậy sao? Bạc Tuấn Phong, trên đời không có người dễ bị gạt hơn anh cải” Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười: “Tôi nói dối anh, tôi tên là “cô bé nghe lời”, anh bị tôi lừa rồi.
Tôi nói dối anh rắng tôi chết rồi, anh thật sự đã lập tượng đài cho tôi và giữ ngôi mộ cho tôi suốt năm năm.
Tôi nói dối anh là đứa con trong bụng tôi không phải của anh, anh liền phá bỏ đứa trẻ.
Tôi đã nói dối anh rằng tôi ghét anh, vì vậy anh đã chọn xóa tất cả ký ức giữa chúng ta trở về con số không để trừng phạt tôi có phải không hả?”
Bạc Tuấn Phong nghe không hiểu được là cô đang nói cái gì ‘Thậm chí không thể cảm nhận được nôi buồn của cô.
Anh trước đến giờ thiếu khả năng đồng cảm.
Bởi vậy, khi thấy dáng vẻ rơi nước mất đau bưồn thê thảm của cô, trong lòng không có chứt gì là cảm động Bạc Tuấn Phong hất hàm, lạnh lùng nói: “Anh có thế giữ em ở bên cạnh”
Đồng tử của Vân Giai Kỳ co lại.
Bạc Tuấn Phong lạnh như bãng, giống như muốn phanh thây xé xác: “Không phải anh đã nói rồi sao, anh đối với em có thể coi là hứng thú, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn”
Vân Giai Kỳ cần chặt môi “Làm người tình của anh?” Vân Giai Kỳ đột nhiên nở nụ cười: “Đây là món quà cao quý của anh sao?”
“Em có thể được coi là món quà của anh” Bạc Tuấn Phong véo má cô “Cũng có thế coi là món quà anh tặng cho em”
Vân Giai Kỳ bị đóng băng tại chỗ.
Lông mày cô quấn lại, người đàn ông trước mặt cô, ngũ quan cũng được, mặt mày cũng được, vẫn là Bạc Tuấn Phong ngày xưa, nhưng cô lại cảm thấy càng ngày càng xa lạ Có một cảm giác bất lực sâu sắc vây quanh cô.
Vân Giai Kỳ toàn thân run lên Thế cho nên, cô không giải thích được nữa, thậm chí cô cũng không biết phải giải thích như thế nào mới khiến anh ta tin được!
Vân Giai Kỳ đột nhiên đẩy anh ta ra: “Bạc Tuấn Phong, nếu anh kết hôn với Mộ Ngọc My, tôi sẽ không bao giờ cần anh nữa”.