“Ừm, vậy em ở nhà đợi anh về!”
Mộ Ngọc My nói xong liền dập máy, ở nhà kiên nhẫn đợi Bạc Tuấn Phong về.
Chưa đến nửa tiếng sau, chiếc xe đã đỗ ngay ngoài cửa.
Người làm vội vã chạy lên báo cáo: “Bạc gia đã về rồi! Cô Mộ, mời cô xuống tầng!”
“Ừm?
Mộ Ngọc My khoác lên mình bộ quần áo thật đẹp, đi xuống gara Trong gara, một chiếc xe Gusta đang đỗ trong đó.
Bạc Tuấn Phong đang nói chuyện điện thoại Mộ Ngọc My mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ, Bạc Tuấn Phong gác máy, thấy cô ta cứ nhìn chảm chấm mình, nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang đợi anh cài dây an toàn cho em đó!” Mộ Ngọc My nững nịu nói, giống như cô ta và anh đang là một đôi tình nhân mới rơi vào lưới tình.
Bạc Tuấn Phong mỉm cười, quay người sang, cài dây an toàn cho cô ta.
“Tuấn Phong, em rất háo hức, không biết nhà thiết kế Carolina sẽ thiết kế cho em bộ váy như thế nào? Còn anh thì sao? Háo hức không?”
“Ừm, háo hức”
Từ góc nhìn của Mộ Ngọc My có thể nhìn thấy góc mặt tuấn tú đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn trực diện của Bạc Tuấn Phong.
Cô ta đột nhiên tiến sát lại, nhẹ nhàng hôn lên má của Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nhướn mày, mỉm cười, cũng đặt lên trán của cô ta một nụ hôn “Ngoan”
“Ừm!”
Chiếc xe lăn bánh.
Bạc Tuấn Phong một tay cầm vô lăng lái xe, một tay đan chặt vào.
những ngón tay của Mộ Ngọc My.
Tay của anh, dường như có chút lạnh lẽo.
Mộ Ngọc My nắm chặt bàn tay của anh, đột nhiên ngẩn ngơ nói: “Tuấn Phong, anh có biết không? Em cảm thấy giống như mình đang mơ vậy”
“Hử? Sao lại là mớ?”
“Mỗi ngày được ở bên anh, em đều cảm thấy rất hạnh phúc, anh biết không, từ bé đến lớn, em chưa từng được trải qua hạnh phúc như thế này”
Cô ta nắm lấy bàn tay của anh, nhẹ nhàng xoa lên má mình: “Em từ bé: đã hay tưởng tượng, bạch mã hoàng tử của em trong tương lai sẽ là ai, sau này ai là chồng tương lai của em, sẽ mặc váy cưới cho em? Nhưng khi anh xuất hiện, anh lại giống hệt như người em tưởng tượng trong tương lai”
Bạc Tuấn Phong vẫn nhìn về phía trước, không nói gì.
“Tuấn Phong, anh nói xem, liệu chúng ta có ở bên nhau, hạnh phúc cả một đời không?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong có hơi sững lại.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong tai anh dường như vọng lại một âm thanh: “Tuấn Phong, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, suốt đời đúng không?”
Mộ Ngọc My dường như không để ý đến sự lơ là của Bạc Tuấn Phong, lại tự mình nói: “Em bây giờ chỉ mong muốn một điều, đó chính là mặc lên mình chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, kết hôn với người em yêu thật lòng, sau đó cùng anh ấy sinh một đứa con thật xinh đẹp”
Bạc Tuấn Phong vô thức nói: “Một đứa đã đủ rồi sao?”
Mộ Ngọc My có hơi đỏ mặt, có chút then thùng nói: “Vậy thì 2 đứa!”
Cô ta nói: “Chúng ta cùng các con lớn lên từng chút một, đợi đến khi chúng trưởng thành rồi, chúng ta cũng đã biến thành những cụ già đầu bạc, sau đó, đến khi già rồi, em vẫn rất rất yêu anh”
“Vậy sao?“ Bạc Tuấn Phong nhìn cô ta hỏi: “Hôm nay hình như em rất vui đó”
“Đương nhiên là vui rồi! Hôm nay em sẽ được gặp nhà thiết kế Carolina.
Anh biết không, cô ấy là nhà thiết kế hàng đầu thế giới đấy, cô ấy nhất định sẽ thiết kế cho em bộ váy cưới đẹp nhất thế giới!”
Bạc Tuấn Phong mở cửa, dắt tay Mộ Ngọc My xuống xe, thuận tay ném chia khóa xe cho người giữ xe..