Từ nhỏ, Cố Phương Huyền đã là người nổi tiếng, cô ấy là trăng sáng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có điểm số xuất sắc.
Nhà họ Cố gia giáo nghiêm khắc, thời gian Cố Phương Huyền vẫn còn đi học, thì đã có không ít nhà giàu có ngỏ lời nhắc đến chuyện đính hôn.
Người ngỏ lời cầu hôn, tưởng như muốn phá nát cả cửa nhà.
Chỉ sau một đêm khi Cổ Thị phá sản những người này tự nhiên biến mất.
“Cha của cô còn trốn nợ sao?” Mô Ngọc Mỹ lộ ra vẻ thương hại: “Ông ta thật quá mức vô trách nhiệm! Nợ nần nhiều như vậy, để cho hai mẹ con cô môi ngày đều bị cho vay nặng lãi chặn ở cửa, ông ta nhân tâm tới vậy Sao?”
Cố Phương Huyền cười cười, không nói gì Cô biết rằng Mộ Ngọc My đang cố tình làm nhục mình.
Mộ Ngọc Mỹ lại nói: “Cô ở đây làm lễ tân để kiếm tiền đó sao?”
Cố Phương Huyền nói: “Chỉ là một công việc bán thời gian, dù sao thì mức lương mà ban tố chức đưa ra cũng cao.”
“Bao nhiêu vậy?”
“Mỗi lần được mười lãm triệu”
“Ai làm cho cô đẹp vậy?“ Mộ Ngọc My bước đến gần cô ấy và nói một cách đầy ẩn ý: “Đêm nay tụ hội những người nổi tiếng, nếu hăng hái tranh giành một chút, ở cạnh các ông chủ, sau này cũng có thể thoát khỏi biển khổ rồi”
Khuôn mặt của Cố Phương Huyền trở nên cứng đờ.
Nếu không phải là đang làm lễ tân, Mộ Ngọc My làm nhục nhã đến vậy, cô ta sớm đã bỏ về rồi
Mộ Ngọc My lập tức xoay người xuống giường, mặc đồ ngủ rồi vội vã xuống tầng.
Trong phòng khách, Bạc Tuấn Phong ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu, tay nắm chặt ngực.
Mộ Ngọc My xuống tầng rất nhanh, lại nhìn thấy người đàn ông ngồi cứng đờ trên ghế sa lon, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô ta cẩn thận lại gần, nhưng vừa mới đến gần đã cảm nhận được sự ớn lạnh đến thấu xương trên người anh.
“Tuấn… Tuẩn Phong?”
Mộ Ngọc My ngồi xuống bên cạnh anh, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh, từ vị trí của cô ta thì có thể thấy được Bạc Tuấn Phong đang nhíu chặt lông mày, trong mắt đều là tia máu.
.
Truyện Teen Hay
Cô ta cực kỳ hoảng sợ: “Tuấn Phong! Anh không sao chứ!”
Mộ Ngọc My căng thẳng, nhìn tài xế đứng bên cạnh hỏi xảy ra chuyện gì thế? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
*Có lẽ… do Bạc gia nghỉ ngơi không đủ!”
Tài xế cũng không dám nói việc Bạc Tuấn Phong vừa trở về đã đi gặp ‘Vân Giai Kỳ đầu tiên, anh ta không dám để Mộ Ngọc My biết, nếu không sẽ lại cãi nhau đến gió tanh mưa máu.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộ Ngọc My lập tức nói: “Tuấn Phong, em đỡ anh lên tầng nghỉ ngơi nhé?”
Bạc Tuấn Phong vẫn không nói lời nào, trong đầu anh đang rối như tơ vò, giống như… có thứ gì bị phủ đầy bụi đang phá kén chui ra.
Tài xế cũng đi tới, nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc gia, chúng tôi đỡ ngài lên lầu nghỉ ngơi có được không?”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, môi mỏng đột nhiên nói hai chữ: “Bé Ngoan…
Tim Mộ Ngọc My đập mạnh một Ngoan”, cô ta lậi đây”
Người đàn ông nhìn về phía cô ta, Mộ Ngọc My dịu dàng nói: “Bé.
Ngoan ở đây! Tuấn Phong, tại sao anh tự nhiên gọi em là “Bé Ngoan”?
Bạc Tuấn Phong im lặng không nói.
Mộ Ngọc My lại nói: “Chúng ta nghỉ sớm một chút, được không anh?
Ngày mai, chúng ta còn phải về nhà họ Bạc để kính trà cho ông nội nữa.”.