Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


Đôi mắt của Bạc Tuấn Phong thâm thúy đi vài phần.
Lâm Thanh Thủy nói: “Dù sao thì ở đây cũng có nhiều phòng như vậy, nếu mà anh mệt thì có thể ở lại đây một đêm”
“Không cần đâu.”
Bạc Tuấn Phong đứng lên, động tác này, nói rõ rằng anh muốn rời đi.
Lâm Thanh Thủy lập tức đứng lên, đưa anh đến trước cửa, ngay trong chớp mắt người đàn ông muốn đưa tay ra mở cửa, Lâm Thanh Thủy theo bản năng mà tóm lấy ống †ay áo của anh, nắm chặt lấy, cả người cô ta đều đang run lẩy bẩy.
Mắt thấy người đàn ông muốn đi, ngay cả tư cách giữ anh lại mà cô ta cũng không có, cả người cô ta, thoáng cái tựa như là bị rút đi linh hồn vậy, cô ta lưu luyến không rời mà ngước mắt lên.
Bạc Tuấn Phong đã nhận ra động tác của cô ta, nhưng anh lại không hề quay đầu lại, anh nhẹ nhàng giật tay ra: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Lâm Thanh Thủy mắt thấy người đàn ông sắp rời khỏi, cô ta đột nhiên không cam lòng mà vọt qua, ngay một khắc Bạc Tuấn Phong muốn bước qua cửa, cô ta lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.
“Một lần cuối cùng.”
Lâm Thanh Thủy ôm lấy thắt lưng của anh, ôm đến chặt như vậy: “Em sợ hãi… em hỉ có một mình.

Em sợ…
anh có thể ở lại đây với em được không?”
Sóng lưng người đàn ông cứng đờ.
Anh từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô gái đang ôm chặt lấy anh từ phía sau, anh hơi nhíu mày.
“Cho dù là một lần cuối cùng anh cùng em trải qua ngày sinh nhật cũng được.

Em biết, cô ấy đã trở lại rồi, về sau, em đã không còn tư cách muốn anh trải qua sinh nhật cùng với em nữa.

Em chưa bao giờ tùy hứng, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh cả.

Nhưng một lần cuối cùng thôi, để cho em tùy hứng một lần được không?”
Bạc Tuấn Phong xoay người lại, anh nhìn mái tóc đã rối loạn của cô ta, anh nâng tay lên, rồi lại yên lặng thu tay lại.
Lâm Thanh Thủy ngẩng đầu, cô ta đột nhiên kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên bờ môi có góc cạnh rõ ràng của anh.
Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong đóng băng lại, khuôn mặt tuấn tú của anh tránh đi, nụ hôn của cô bỗng rơi lên cằm của anh.
Môi của anh là vùng cấm của anh.
Anh không thích có người khác ngoại trừ Vân Giai Kỳ ra hôn anh, lại càng không phải nói đến người phụ nữ này.
Hôm nay cô ta đã vượt qua rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị ẩn trong bóng đêm, một hơi thở lạnh lẽo khắp người, không thấy rõ được vẻ mặt, lại càng không thấy rõ được sự lạnh lẽo dưới đáy mắt anh.
Lâm Thanh Thủy điềm đạm đáng yêu mà nói: ‘Anh đã đồng ý với em, sau này mỗi một lần sinh nhật, anh đều sẽ cùng em trải qua, cho dù là anh có nuốt lời rồi, em cũng không trách anh.

Nhưng hôm nay ở lại đây được không?”
Cô ta nói xong thì chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào.
trong ngực anh, nói với vẻ vô lực: “Đừng đi mà.”
Cánh cửa ở phía sau Bạc Tuấn Phong đóng lại.
Chỗ ngã rẽ của cầu thang.
Vân Giai Kỳ đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, tay chân cô lạnh lẽo.
Sau khi Bạc Tuấn Phong rời khỏi bệnh viện, lòng cô đã luôn không yên.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bảo Doãn Lâm đưa cô đến Hàn Đông Phương.
Trên bãi đất trống, cô nhìn thấy xe của Bạc Tuấn Phong thì cô đã biết, người đàn ông này đã đến đây rồi.
Vân Giai Kỳ đi lên trên tầng thì lại nhìn thấy một màn này.
Hóa ra, Bạc Thúy Quỳnh nói đều là sự thật, Lâm Thanh Thủy là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong bao dưỡng ở bên ngoài.
Trước kia cô xông vào Hàn Đông, tuy rất thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng hoàn toàn.
Cô tự nói với bản thân, có lẽ là Lâm Thanh Thủy nói dối, có lẽ Bạc Tuấn Phong căn bản không có đi đến nơi đó.
Nhưng giờ phút này, cô đã tận mắt nhìn thấy rồi, người đàn ông kia đến rồi, bọn họ còn ôm nhau, hôn môi, qua sinh nhật.
Hóa ra nhiều năm như vậy, mỗi năm anh đều trải qua sinh nhật cùng với cô ta.
Trên đường đến Hàn Đông, Vân Giai Kỳ đã tra ra được tài khoản facebook của Lâm Thanh Thủy.
Tân suất đăng bài trên facebook của Lâm Thanh Thủy cũng không cao, nhưng sinh nhật hàng năm, cô ta đều sẽ đăng ra một tấm ảnh với bữa ăn dưới ánh đèn.
Khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, quà sinh nhật Hermes.
Thứ thu hút cô, không phải là Hermes trong bức ảnh, mà là ở một góc của ảnh chụp, có một cánh tay của người đàn ông.
Cánh tay kia, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, phía trên ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn ngọc, bàn tay của người đàn ông đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.
Bàn tay này cũng không hề xa lạ.
Nhất là chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ kia, phía trên còn có khắc logo của nhà họ Bạc.
Đó là tín vật được lưu truyền trăm năm mà chỉ có gia chủ của nhà họ Bạc và người thừa kế mới có tư cách đeo.
Vân Giai Kỳ quay trở lại gara.
Doãn Lâm đứng ở bên cạnh xe, thấy cô đã trở lại, anh lập tức tiến lên đón cô, lúc đến gần, lại phát hiện vẻ mặt của cô lại cực kỳ khó coi.
“Vân”
Vân Giai Kỳ giơ tay lên, ý bảo anh ta đừng có lên tiếng: “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui