Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


Trưởng quầy nhìn người đàn ông, hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì.

Quản lý nghe thấy động tĩnh, thấy khách hàng và nhân viên xảy ra xung đột, lập tức đi đến, nhìn thấy Bạc Tiêu Dương, lập tức ngạc nhiên.

“Cậu Bạc.


Cậu Bạc?
Lễ nào, là người nhà họ Bạc?
Vừa nghe thấy người đứng trước mặt là cậu chủ nhà họ Bạc, tất cả mọi người đều run rẩy.

Nếu như người nhà họ Bạc, vậy thì chỉ cần tùy ý nói một câu, cho dù là trưởng quầy, cũng sẽ bị đuổi.

Cả khu thương mại quốc tế này đều là của nhà họ Bạc.

Tất nhiên Bạc Tiêu Dương có tư cách này rồi.

Quản lý run rẩy đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, Bạc Tiêu Dương nhìn một cái, toàn thân anh ta đã chảy đầy mồ hôi rồi: “Cậu Bạc… sao cậu lại đến đây?”
Bạc Tiêu Dương hỏi ngược lại: “Tôi không thể đến sao?”
“Không, không phải ý này.


Quản lý nhìn trưởng quầy và một nhân viên không dám ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên tức giận nói: “Có phải bọn họ đắc tội cậu không?”
Trưởng quầy nghe thấy vậy, quản lý là muốn lấy bọn họ ra khai đao, lập tức phủi sạch quan hệ: “Không có, tôi không có.


“Bọn họ chọc cho bạn gái của tôi không vui, cô nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào?” Bạc Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ thái độ.

Vân Giai Kỳ trừng cậu ta một cái.

Cô trở thành bạn gái của cậu ta từ bao giờ chứ?
Nhưng Bạc Tiêu Dương lại không quan tâm đến ánh mắt dò xét của cô, vòng tay qua ôm lấy eo cô.

Quản lý thấy vậy, càng sợ hãi.

Chọc ai không tốt, vậy mà lại chọc vào người nhà họ Bạc.

Quản lý lập tức quay người, tức giận quát bọn họ: “Các người làm chuyện gì vậy? Không có mắt sao? Vậy mà dám đắc tội người của cậu Bạc?”
Trưởng quầy oan ức nói: “Quản lý, oan quá.


“Oan cái gì? Cậu Bạc là ai, còn oan cho các người sao?
Bắt đầu từ ngày mai, các người không cần đến nữa.

Tôi sẽ chuyển người từ quầy khác sang”
Trưởng quầy nghe thấy vậy, đây là có ý định sa thải cô sao, nước mắt cô ta lập tức rơi ra: “Quản lý, đừng mà”
Cô ta đã làm việc chăm chỉ ở đây bảy năm rồi.

Bảy năm.

Không dễ gì mới leo được lên vị trí trưởng quầy, chỉ bởi vì một sai lầm nhất thời, mà mất hết tâm huyết bảy năm sao?
“Quản lý, đừng mà”
Cô ta không dễ gì mới có thể cắm rễ ở thành phố này.

Cô ta vừa kết hôn, sinh con, các khoản trả góp tiền nhà, tiền xe, tiền nuôi con, đều chỉ trông cậu vào cô ta.

Nếu như cô ta sớm biết, chỉ tùy ý nghị luận một câu, mà có hậu quả nghiêm trọng như vậy, đánh chết cô ta cũng sẽ không dám nghị luận về cái túi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui