Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


Lâm Thanh Thủy sắc mặt trở nên cứng ngắc, cô ta lấy bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng che gót, chậm rãi mang giày cao gót vào.

Cô ta vừa mang giày vào vừa nói: “Anh nhất định là đang gấp đi tìm cô Vân? Anh cứ đi đi, em không sao.”
Sau đó, cô ta mạnh mẽ tựa vào tường, cố gắng tự mình đứng lên.

Nhưng vừa mới đứng dậy, chưa kịp cất bước, Lâm Thanh Thủy đã cau mày, lại sắp ngã xuống.

Bạc Tuấn Phong đưa tay ra vững vàng đỡ lấy eo cô ta.

Lâm Thanh Thủy đỏ mặt, cúi đầu nói: “Em… Em dường như đi không nổi Bạc Tuấn Phong liếc nhìn gót chân cô ta, không nói gì, bế ngang cô ta lên, đi vê phía xe.

Đây là những gì anh nợ cô ta, phải trả lại.

Có cái gì thiếu nợ thì phải trả cho hết.

“Tuấn Phong…”
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Anh bế cô ta quay lại xe, tài xế mở cửa, anh bế cô ta vào ghế sau, đồng thời ngồi xuống.

Người lái xe nói: “Anh Bạc, đi đâu?”
“Bệnh viện gần nhất.”
“Vâng”
Tài xế khởi động xe chạy đi.

Lâm Thanh Thủy vừa xoa gót chân vừa lặng lẽ quan sát nét mặt của Bạc Tuấn Phong.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ của cô ta chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo và khóe hàm mỏng lạnh, căng thẳng.

Tuy anh nói sẽ đưa cô ta đến bệnh viện nhưng trong thâm tâm cô ta biết rằng tâm trí của người đàn ông đó hoàn toàn không hướng về mình.

Lâm Thanh Thủy cắn môi, thầm hạ quyết tâm nhất định phải tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để giữ anh ở bên mình.

Cho dù là không chừa thủ đoạn nào cũng được.

Như thế, cô ta nghiến răng nghiến lợi, dùng một tay véo gót chân sau sưng tấy lên rồi dùng sức, chỉ nghe một tiếng rốp, chân sau cũng bị cô ta vặn cho ứa máu.

Ban đầu, vốn có thể chỉ là một gót chân bị trật khớp, nhưng bây giờ thực sự gãy xương luôn rồi.

Lâm Thanh Thủy toát mồ hôi lạnh cả người.

Bạc Tuấn Phong quay đầu nhìn cô ta: “Rất đau à?”
“Vâng… hình như là gãy xương rồi.

” Lâm Thanh Thủy nói.

Bạc Tuấn Phong cau mày nhìn tài xế: “Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện?”
“Sắp đến rồi”
“Nhanh lên.”
“Vâng”
Bệnh viện chật ních người.

Chiếc xe dừng lại.

Cửa phía sau mở ra, Lâm Thanh Thủy chủ động nói: “Bệnh viện ở đây, em có thể tự mình đi khám bệnh, Tuấn Phong, anh có chuyện thì đi trước đi.”
Nói xong, cô ta khập khiễng bước ra khỏi xe, vụng về bước từng bước chậm rãi về phía cổng bệnh viện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui