Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


“Cậu Phi, cậu cũng ở đây à?” Cung Phi làm biếng trả lời, chẳng qua chỉ là Lý Đông Hạo mà thôi, không đủ để anh ta phải bận tâm.

Thấy Cung Phi phớt lờ mình, Lý Đông Hạo đương nhiên cảm thấy mình tự chuốc vạ vào thân.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Là tôi” Lý Đông Hạo nhìn theo hướng tiếng nói phát ra và thấy Vân Giai Kỳ đang ngồi ở chỗ ngồi, ôm Cung Bắc trong tay, anh ta thờ ơ nhìn cô.

Rõ ràng là cô đã tát Mục Tâm Liên nhưng cô lại vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, Lý Đông Hạo cảm thấy rất ngạc nhiên.

Vẻ ngoài của Vân Giai Kỳ chắc chắn thuộc loại khiến cho người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại nhìn mãi không thấy chán.

Cô không ăn mặc sang trọng và duyên dáng giống như Mục Tâm Liên, nhưng trang phục đơn giản ấy có thể che giấu sự thanh lịch của cô.

Đàn ông có ấn tượng bản năng với phụ nữ đẹp, dù bị người phụ nữ đó đã tát vào mặt vợ mình nhưng giọng điệu của Lý Đông Hạo lại có phần kiềm chế.

“Tại sao cô lại đánh vợ tôi?”
“Đánh thì đánh thôi lại còn phải hỏi tôi tại sao à? Miệng bà †a không sạch sẽ, đã nói những lời xúc phạm tôi, không đáng đánh sao?” Lời nói của Vân Giai Kỳ lại khiến Lý Đông Hạo tức giận.

Mục Liên Thúy nói: “Cô thật là kiêu ngạo.

Cô có biết anh rể tôi là ai không mà dám đắc tội? Cô là cái thá gì? Là người tai to mặt lớn lắm hay sao?”
Vân Giai Kỳ nhướng mày: “Tôi tuy rằng không phải người †ai to mặt lớn gì, nhưng ta tuyệt đối không phải là người mà mấy người có thể dễ dàng khiêu khích bắt nạt”
Lý Đông Hạo cười chế nhạo: “Bất kể ra sao thì cũng không thể đánh người đúng không nào? Hiện tại là xã hội có pháp luật cai trị, cô tát vợ tôi lỡ vợ tôi xảy ra chuyện gì cô có chịu trách nhiệm hay không?”
Mục Tâm Liên lập tức nói: “Tôi luôn cảm thấy tai mình hơi bị ù, cái tát đó quả thực rất mạnh, không biết có phải là bị đánh thủng màng nhĩ rồi hay không nữa”
Vân Giai Kỳ nói: “Biết đau là đúng rồi, lần sau đừng có nói những lời để mình phải bị tát”
Lời nói này thực sự là quá kiêu ngạo rồi.

Mục Tâm Liên nói với Lý Đông Hạo: “Chồng xem, loại người này… loại người này đúng là không biết đạo lý.

Đúng là kẻ man rợ chỉ biết động thủ đánh người, không hổ là lớn lên cạnh một người làm gái nhảy, đúng là vô giáo dục.”
Vân Giai Kỳ cũng không chịu thua kém: “Bà nói tôi vô giáo dục thì tôi sẽ vô giáo dục cho bà xem, không giống loại phụ nữ mồm năm miệng mười chỉ biết đi đưa chuyện của người khác” Muốn cãi nhau đúng không, cô chưa từng cãi thua bao giờ.

Mục Tâm Liên thấy bị cô nói là người phụ nữ mồm năm miệng mười thì hoàn toàn thẹn quá hóa giận.

“Nếu là chuyện mà cô chưa từng làm thì còn phải sợ bị người khác nói hay sao?”
“Những chuyện giả dối, đơm đặt vô căn cứ mà bà dám lôi ra để nói, không phải người mồm năm miệng mười thì là gì?
Tôi trách lầm bà rồi hay sao?”
“Cô…” Mục Tâm Liên căn bản không thể cãi nổi với cô, bị cô làm cho tức đến mức sắp phát khóc.

Cung Phi cũng bất ngờ mất một lúc, người phụ nữ này trông có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng hễ mở miệng thì toàn lời những lời công kích, hoàn toàn không hề chịu yếu thế.

Anh †a đúng là không có đất dụng võ.

Ban đầu Mục Liên Thúy gọi Lý Đông Hạo đến, anh ta đã sẵn sàng rồi.

Cung Bắc là cháu trai yêu quý nhất của anh ta, người phụ nữ mà cháu anh ta muốn bảo vệ thì đương nhiên anh ta cũng sẽ bảo vệ đến cùng.

Kết quả là, anh ta thấy Vân Giai Kỳ không hề thua trận nào, thay vào đó anh ta rất thích thích thú đứng một bên xem trò vui.

Cung Bắc cũng vậy, cậu bé không ngờ Mommy lại lợi hại đến thế, có thể một mình cãi nhau với ba người.

Mục Tâm Liên nói: “Chồng, anh nhìn cô ta mà xem.

Cô ta hoàn toàn không coi anh ra gì.”
Lý Đông Hạo là người không chịu nổi đả kích, anh ta rất quan trọng thể diện, đặc biệt là ở trước mặt Cung Phi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui