Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


Cảnh sát đi tới cửa, nhìn đồng hồ trên tường, nói với Vân Lập Tân: “Ông Vân, thời gian nói chuyện không được phép quá lâu, hai người có mười phút.” Nói xong anh ta đi ra ngoài.

Vân Lập Tân ngồi xuống đối diện với Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ cảnh giác hỏi: “Sao ông lại đến đây?”
“Tại sao tôi không thể tới đây?” Vân Lập Tân lạnh lùng nói: lết cô không muốn gặp tôi.

Không phải cô vẫn nghĩ là Tuấn Phong sẽ đến đây để bảo lãnh cho cô được tại ngoài đấy chứ?”
Vân Giai Kỳ giật mình.

Vân Lập Tân tức giận mắng: “Cô đừng có mơ tưởng hão huyền! Cô là đồ đàn bà độc ác, đã hại ông cụ Bạc thành ra như vậy còn chưa đủ, lại còn hại Vân Ngọc Hân thành ra thế này.

Cô có biết Vân Ngọc Hân đang mang thai không hả? Một nhát dao đó của cô suýt chút nữa đã cướp đi hai mạng người đấy.

Giờ con bé bị sảy thai rồi cô đã hài lòng chưa? Vân Giai Kỳ, loại đàn bà độc ác như cô tại sao còn chưa lên chầu trời đi cơ chứ?”
Vân Giai Kỳ trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi còn chưa lên chầu trời là tại vì ông trời có mắt!”
“Cô bớt khua môi múa mép với tôi đi.

Nghe cảnh sát nói cô vẫn chưa chịu thành thật khai báo đúng không? Tôi còn tưởng rằng chứng cứ vô cùng xác thực, cô đã thú tội từ lâu rồi chứt”
Vân Giai Kỳ nói: “Tại sao tôi phải thừa nhận điều mình không làm?”
“Chuyện đã đến nước này mà cô vẫn còn muốn ngụy biện à”
“Cô hãy từ bỏ đi.

Bạc Tuấn Phong sẽ không tới gặp cô đâu!” Vân Lập Tân nói: “Nếu đến thì cậu ấy đã tới từ lâu rồi!
Hiện tại cậu ấy đang túc trực, chăm sóc cho Vân Ngọc Hân trong bệnh viện, nhờ có cô ban tặng mà cậu ấy cũng đã nhận ra cô là loại phụ nữ độc ác.

Cô còn tưởng rằng cậu ấy vẫn còn bị cô lừa gạt hay sao? Ha ha! Vân Giai Kỳ, mau thú nhận đi!
Chưa biết chừng Vân Ngọc Hân tâm tính tốt sẽ ban ơn cho cô mà không truy cứu cô với tội trạng quá nặng!”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ bỗng nhiên ng “Vân Lập Tân, đừng có châm ngòi li gián trước mặt tôi.”
“Châm ngòi li gián? Cô cảm thấy lời nói của tôi là giả dối hay sao? Cô vẫn đang đợi Bạc Tuấn Phong tới đây ư? Tôi nói cho cô biết, cô tranh thủ còn sớm thì mau từ bỏ đi! Nếu cậu ấy tại sao lại cứ trì hoãn mãi không lạnh tro tàn muốn tới thì đã tới từ lâu rí tới đây chứ? Còn không phải là vì cậu ấy sớm đã nguội lạnh tình cảm với cô từ lâu rồi hay sao?”
Trái tim Vân Giai Kỳ đột nhiên trùng xuống.

Cô không tin điều đó.

Cô không tin những lời vô nghĩa của Vân Lập Tân dù chỉ là nửa lời.

Vân Giai Kỳ cúi đầu, không muốn để ý đến Vân Lập Tân thêm một chút nào nữa.

Khi Vân Lập Tân thấy cô không nói lời nào, ông ta càng tức giận hơn: “Đồ hèn mọn! Cô là tai họa của nhà họ Vân! Ngay từ đầu tôi không nên đưa cô về, tôi nên mặc kệ cô, không quan tâm cô sống chết thế nào.

Loại tai họa như cô nên lên chầu trời từ lâu rồi mới phải.

Sao cô lại có thể độc ác như vậy, Vân Ngọc Hân cònđang mang thai, loại hèn hạ hại người độc ác như cô thì nên để pháp luật kết án tội tử hình, suốt đời suốt kiếp không được siêu sinh”
Ban đầu, Vân Giai Kỳ đã trải qua một cuộc thẩm vấn cường độ cao, vốn đã kiệt sức rồi.

Không hiểu vì sao, người đã được tôi luyện thành thép từ lâu như cô, khi nghe thấy Vân Lập Tân dùng những lời lẽ ác độc như vậy để làm nhục mình, cô lại ngước mắt lên một lúc, từng giọt nước mắt rơi xuống dọc theo khóe mắt.

Cô nhìn Vân Lập Tân, đôi môi khô nứt của cô khẽ run lên.

“Vân Lập Tân, ông nói đủ chưa?”
Vân Lập Tân trừng mắt, lạnh lùng nói: “Còn chưa đủ! Tôi hận không thể nhìn thấy cô chết đi ngay bây giờ để đền mạng cho đứa bé đã mất trong bụng kia của Vân Ngọc Hân! Cô là đồ tai họa, cô.

“Ông nói đủ chưa!” Vân Giai Kỳ đột ngột đứng lên, hai tay bị xích phát ra âm thanh dữ dội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui