Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan


Doãn Lâm ôm lấy eo cô ôm chặt cô vào lòng, anh ta dùng một tay điều khiển sợi dây dù.

Bãi biển càng ngày càng gần tiếng sóng vỗ vào đá trên bờ càng rõ ràng.

Một trăm mét!
Năm mươi mét! Hai mươi mét!
Mười mét! Năm mét!
! Nhìn thấy bản thân sắp đáp xuống biển Vân Giai Kỳ hai tay vững vàng ôm chặt mặt nạ dưỡng khí, trong nháy mắt hai người đáp xuống biển lập tức bị sóng biển cuốn lấy.

Trước khi Vân Giai Kỳ kịp nổi lên mặt nước, cô đã bị sóng biển đánh đến choáng váng còn mặt nạ dưỡng khí đã bị sóng cuốn đi.

Cô chỉ cảm thấy nước biển mặn chát cứ xộc vào mũi, cổ họng thì bị nước biển chiếm lấy làm tắc nghẽn cô không kịp thở.

Khi tỉnh lại cô đang nằm trên bờ biển, Doãn Lâm quỳ bên cạnh ôm mặt cô, mới vừa nãy anh đã làm hô hấp nhân tạo cho cô “A…” Cô nôn ra một ngụm nước biển rồi chật vật ngồi dậy.

Vân Giai Kỳ khi nhìn thấy Doãn Lâm có thể thấy rõ ràng cả người anh ta đều bị thương.

“Cậu…” Hai mắt cô đẫm lệ: “Doãn Lâm trên người cậu…”
Mặc dù nước biển đã rửa sạch vết máu trên người anh ta nhưng vẫn có một dòng máu không ngừng chảy ra.

Yết hầu của Doãn Lâm chuyển động: “Tôi không sao” “Cậu nói không sao thế tại sao trên người cậu toàn là vết thương chứ?” Vân Giai Kỳ vốn dĩ không nhìn thấy lúc bọn họ hạ cánh những mảnh vỡ máy bay đáng hướng về phía họ.

Nếu không nhờ có Doãn Lâm một mực bảo vệ cô chỉ sợ cô sớm đã mình đầy thương tích rồi.

Doãn Lâm không hề quan tâm đến vết thương của mình anh kiểm tra một lát mới phát hiện điện thoại vệ tinh đã bị sóng biển cuốn trôi mất rồi.

Vệ tinh là công cụ duy nhất để định vị tọa độ nếu không có thứ này đội cứu viện không biết có thể dò đến vị trí của bọn họ không.

Doãn Lâm nói: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi tìm điện thoại vệ tỉnh”
“Điện thoại vệ tinh sao?”

“Doãn Lâm!”
Mười phút lại trôi qua, Vân Giai Kỳ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất nước mắt cô không ngừng rơi.

Vào chính lúc này trong tâm nhìn mơ hồ cuối cùng cũng xuất hiện một bóng hình.

Vân Giai Kỳ chăm chú nhìn ra thì thấy Doãn Lâm nước biển nhỏ giọt quần áo thấm đẫm nước biển, dán chặt quần áo lên cơ thể lộ ra da thịt và cơ bắp có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sóng biển trước sau đều hướng lên thân thể anh ta đánh lên.

Nếu là một người bình thường chỉ sợ sớm đã bị ngã xuống làn sóng ấy, chỉ duy nhất anh ta vẫn bất động dường như không có gì có thể xô ngã liếc nhìn sóng biển quay trở lại bờ.

Vân Giai Kỳ cũng không khống chế được sự kích động của bản thân bổ nhào về phía anh ta.

Doãn Lâm kiên định ôm lấy cô nhưng thanh âm mang theo chút mệt mỏi: “Không tìm thấy…”
“Không tìm thấy cũng không sao…” Vân Giai Kỳ nói: “Cậu không sao thì tốt rồi” Doãn Lâm mỉm cười: “Đồ ngốc nếu không tìm thấy điện thoại vệ tinh, đội cứu viện không tìm thấy chúng ta thì phải tính sao?”
“Không tìm thấy thì không tìm thấy tôi mới không sợ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui