Edit: Quanh
Beta: Quanh
Chính Lục Hoán cũng hiểu, cư xử như vậy không hay, nếu bản thân cứ tiếp tục cưỡng cầu, ngược lại sẽ đẩy nàng ra xa mình hơn.
Ít nhất, hiện tại, nàng vẫn còn ở bên hắn.
Việc quan trọng trước mắt không phải là suy nghĩ lung tung, mà là tìm được vị thế ngoại cao nhân trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Nhưng với năng lực hiện tại của Lục Hoán, mặc dù hắn nghe nói vị ẩn giả ấy có tồn tại, cũng rất khó để tra ra ngài ấy đang ở đâu. Hắn đã không còn nhẫn nại được nữa, nếu muốn nhanh chóng tìm được, bắt buộc phải dựa vào thế lực khác.
Trấn Viễn Tướng Quân nắm binh quyền trong tay, từng không ít lần vào Nam ra Bắc, cơ sở ngầm của phủ Tướng Quân trải rộng khắp nước Yến, có lẽ có thể giúp hắn nhanh chóng tìm ra.
Nghĩ vậy, ngày hôm đó chờ Túc Khê rời đi, hắn lặng lẽ tới phủ Trấn Viễn Tướng Quân.
Mấy ngày gần đây, Trấn Viễn Tướng Quân luôn cố ý bồi dưỡng Lục Hoán, mỗi lần hồi phủ nghị sự với Bộ Binh Thượng Thư, đều kêu hắn tới cùng nghe.
Mà hiện tại, ông phải giải quyết một chuyện vô cùng đau đầu.
Sau hai tháng chiêu binh mãi mã, đã sắp tới thời điểm xuất chinh. Ngặt nỗi mấy năm nay quốc khố nước Yến thì thiếu, nhân lực thì thừa, quốc khố không thể gánh nổi lương thảo cho đại quân.
Trấn Viễn Tướng Quân cũng hiểu khó xử của Hoàng Thượng, thù trong giặc ngoài, nếu quốc khố không đủ để chi trả lương thảo, e rằng năm nay sẽ phải tăng thêm thuế ruộng và thuế lao dịch.
Mức thuế đã không hề nhẹ, thậm chí bởi vì trận bão tuyết năm ngoái, còn phải trưng thu thuế muối.
Nếu còn tiếp tục ban bố lệnh tăng thuế, chỉ sợ sẽ xảy ra bạo loạn, dân chúng lầm than.
Chưa kể tới việc một phần tiền thuế sẽ chảy vào túi đám quan lại, đụng tới lợi ích nhóm của đám danh gia vọng tộc.
Mỗi một quyết sách đều có thể rút dây động rừng, thật là cực kỳ khó xử.
Ông nhíu mày, nhìn về phía Bộ Binh Thượng Thư, Lục Hoán và mấy vị môn khách, "Hôm nay vào triều, cả Kim Loạn Điện chìm trong hỗn loạn, đám Thừa Tướng sợ đụng chạm tới lợi ích nhóm của bọn họ, kiến quyết không đồng ý để quan lại quyên bạc, hiện giờ trong triều phe Thừa Tướng cắm rễ, Hoàng Thượng khó tránh khỏi phải nhường nhịn Thái Tử vài phần. Không phải lão phu sợ tranh chấp với Thừa Tướng, mà là để càng lâu, phương Bắc không cầm cự nổi, đến lúc đó hậu quả vô cùng khó lường!"
Mấy môn khách cũng nhăn mày sầu mi.
Lục Hoán suy nghĩ một lúc, hỏi: "Tướng quân, hiện tại lương thảo có thể chống đỡ trong bao lâu? Liệu có được ba tháng không?"
Trận chiến phương Bắc là một trận chiến dài hơi, từ xưa tới nay không thể kết thúc chỉ trong ba tháng, nước láng giềng như hổ rình mồi, có khả năng đại quân phải đóng quân trong hơn một năm rưỡi, bởi vậy đám người Trấn Viễn Tướng Quân mới đau đầu về vấn đề lương thảo như vậy.
Bộ Binh Thượng Thư đáp: "Trước mắt đã có vài nghĩa sĩ vận chuyển lương thảo, hơn nữa cũng đã có sẵn một phần, có thể cầm cự trong bốn tháng."
Như vậy cũng có nghĩa, trong bốn tháng tới, phải gom góp thêm lương thảo.
Đây không phải chuyện đơn giản.
Mặc dù nước Yến có nhiều phú thương, nhưng đám phú thương có quan hệ giao thương với nước láng giềng, còn lâu mới chịu chìa tay làm việc thiện.
Lục Hoán âm thầm tính toán số nông trang của hắn và nữ quỷ, hiện tại đang là tháng sáu, chờ tới mùa thu năm nay, tổng sản lượng sẽ vượt mức hai ngàn cân. Nông trang có thể nuôi sống một thôn trong thời gian ngắn, nhưng đối với cả một đại đội đang trong thời chiến loạn mà nói, quả thật như muối bỏ bể.
Nếu muốn giải quyết khó khăn cho quân đội phương Bắc nước Yến, bắt buộc phải trao đổi với một vị phú thương nào đó chuyên phụ trách lương thảo.
Nhưng người ta vốn là phú thương giàu nứt đố đổ vách, sao phải hợp tác với bọn họ?
Sau khi nghị sự xong, mọi người lần lượt lùi xuống, Lục Hoán nán lại thêm một lúc, cùng Trấn Viễn Tướng Quân bàn bạc chuyện lương thảo, mong rằng có thể tìm cách giải quyết được vấn đề này, đồng thời nhờ ông giúp hắn tìm một người.
Hiện tại Trấn Viễn Tướng Quân đã nhìn Lục Hoán với cặp mắt khác xưa, coi hắn là người đa mưu túc trí, là do lúc trước ông nghĩ sai.
Nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy Lục Hoán không thể giải quyết được vấn đề lương thảo.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời, tuy vậy, có khát vọng là tốt.
Ông âm thầm tán thưởng, vỗ vỗ bả vai Lục Hoán, nói: "Chuyện ngươi cầu, lão phu sẽ sai người đi điều tra, nhưng vấn đề quân lương, ngươi cứ hết sức là được."
Mặc dù Trấn Viễn Tướng Quân có phần bảo thủ, nhưng thái độ làm người nói một là không nói hai, sau khi đồng ý với Lục Hoán, lập tức sai người đi tìm vị đạo trưởng có thể triệu hồn nhập phách.
Chỉ có điều, tìm được hay không, cả ông và Lục Hoán đều không rõ.
. . .
Túc Khê phát hiện dạo gần đây nhóc con rất bận rộn, giống như có tâm tư gì đó, vội vội vàng vàng hơn mọi ngày, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối.
Lúc trước hắn chỉ có đi tới đi lui ba nơi: nha môn, Thái Học Viện và quan xá, mà hiện tại ngay cả thời gian dùng bữa cũng không có, lần nào Túc Khê login, cũng thấy hắn đang ở nha môn hoặc nông trang.
Thời điểm Túc Khê logout, còn thấy hắn đang thắp nến lật giở hồ sơ vụ án, mà khi Túc Khê login, đã là buổi sáng ngày hôm sau, hắn còn chưa ngủ, trên giường gọn gàng ngăn nắp như cũ.
Túc Khê không rõ mục đích thực sự của hắn, còn tưởng hắn đang... bận rộn gom góp lương thảo, cảm thán quả nhiên nhóc con là đứa nhỏ trung quân ái quốc.
Có khát vọng là tốt, vậy nên cô không quấy rầy hắn, chỉ xót xa nhìn đôi mắt đỏ ửng và hốc mắt thâm quầng của hắn.
Có một lần Túc Khê phát hiện nhóc con thức trắng hai đêm, trên cằm còn lún phún vào sợi râu...
Túc Khê: ...
Túc Khê bị dọa sợ rồi.
Khoan khoan, không phải chỉ là nhân vật chibi thôi sao, sao có thể chân thật tới mức này cơ chứ?!
Cũng may nhóc con nhanh chóng thay quan phục xuất môn, cạo sạch râu trên cằm, lại quay trở về nhóc con mặt búng ra sữa, lúc này Túc Khê mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng để ý, ở thế giới của cô đã qua hơn nửa học kỳ, mà trong game đã gần một năm trôi qua.
Lúc trước cô còn cùng nhóc con mừng sinh nhật mười lăm tuổi ở phủ Ninh vương, mà hiện tại mới qua mấy tháng, chớp mắt đã sắp tới sinh nhật tuổi mười sáu... Không biết lần này, nhóc con muốn món quà gì.
Cũng may, từ sau lần đi thăm doanh trại đó, thái độ kỳ lạ của nhóc con với cô cũng dần biến mất.
Túc Khê không hiểu tại sao nhóc con lại thay đổi xoành xoạch, lúc này lúc nọ, chỉ có thể lý giải, một tháng luôn có mấy ngày như vậy, rơi vào tình trạng khó ở.
Cô cũng có mấy ngày này, chắc hẳn nhóc con cũng có, đây là chuyện lẽ thường tình.
Vài ngày sau, nhóc con lại quay trở lại như bình thường.
Túc Khê hào hứng vá lại vết rách trên y phục cho nhóc con, thay chăn gối mùa xuân thành chiếu mát mùa hè, sắp tới mùa thu, cũng nên đổi sang tấm chăn dày hơn chút, tóm lại, tuyệt đối không thể để nhóc con cảm lạnh.
Nhóc con vui vẻ nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, chỉ là có chút phức tạp xen lẫn trong đó, Túc Khê xem mà không hiểu.
. . .
Thời gian ở thế giới trong game trôi nhanh hơn thời gian ở thế giới thực, đối với Túc Khê mà nói, lại là một tháng nuôi dưỡng nhóc con như bao tháng ngày khác.
Sau khi tan học, chuyện đầu tiên cô làm chính là login gặp nhóc con, sau đó hai người cách màn hình, cùng nhau chăm chỉ học hành.
Túc Khê học mệt, sẽ lôi kéo nhóc con đi ra ngoài shopping, mặc dù hắn có một đống chuyện cần phải xử lý ở nha môn, nhưng chỉ cần cô muốn xuất môn, hắn lập tức ném mọi chuyện ra sau lưng.
Túc Khê thầm nghĩ, thực ra nhóc con cũng không phải vị quan gương mẫu cho lắm.
Cô cảm thấy từ khi làm bạn với nhóc con, cô ngày càng chăm học hơn, còn chưa tới cuối kỳ, cô đã làm xong bài tập của tất cả các môn, lúc làm tới trang cuối cùng, Túc Khê còn không thể tin vào mắt mình.
Hiện tại chỉ có đống nhiệm vụ chính trong game khiến người ta không khỏi nhíu mày sầu mi.
Nhiệm vụ tới Trường Xuân quan tìm ni cô, vén màn thân thế của nhóc con, có thể là do chưa tới cốt truyện, Túc Khê đã rủ nhóc con tới Trường Xuân quan hai lần, lục tung từ trên xuống dưới, thậm chí còn lật giở từng tảng đá, cũng không tìm được NPC ni cô kia.
Hệ thống giải thích, hiện tại vẫn chưa hoàn thành xong các nhiệm vụ chính khác, phải chờ sau khi hoàn thành, mới có thể giải khóa nhiệm vụ số chín.
Túc Khê đành từ bỏ.
Mà nhiệm vụ thu hoạch hai nghìn cân sản lượng từ năm ngoái, xem ra có thể hoàn thành trong năm nay, đây là nhiệm vụ trường kỳ, Túc Khê và nhóc con không ngừng mở rộng nông trang, coi như đã đạt được mục tiêu.
Về phần kết giao với Vạn Tam Tiền...
Cô chỉ có thể tìm cách khác để làm quen với vị đệ nhất phú thương nước Yến.
Vốn dựa theo cốt truyện, ngày đó nhờ vào quả tú cầu kia, nhóc con vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ, vừa có thể tiếp xúc với Vạn Tam Tiền.
Nhưng ông trời nào có hay! Nhóc con đã giết chết cơ hội này từ trong trứng!
Từ đó cho tới bây giờ, Vạn Tam Tiền không còn xuất hiện trong tầm nhìn của cô và nhóc con nữa.
Túc Khê hoàn toàn câm nín, không hiểu tại sao nhóc con lại bài xích hậu cung của hắn như vậy, nếu sau này hắn đăng cơ, theo kịch bản, hắn phải như mấy tên Long Ngạo Thiên trong truyện mới đúng, nhưng rõ ràng nhóc con đang theo đuổi lối sống thanh tịnh của hòa thượng.
Chuyện này tạm thời gác lại, Túc Khê lại cùng nhóc con loanh quanh ba nơi Thái Học Viện, nha môn, nông trang.
. . .
Ngày hôm đó, sau khi trở về từ nha môn, nhóc con quen cửa quen nẻo ngồi trước hành lang, chờ tới khi cơn gió nhẹ nhàng quẩn quanh đầu ngón tay hắn, khuôn mặt hao gầy mới nở nụ cười, nói với nàng, "Ta muốn bàn bạc với nàng một chuyện."
Túc Khê nắm ống tay áo bên trái của hắn, ý bảo hắn cứ nói thẳng, chẳng lẽ muốn vòi quà sinh nhật? Chậc, quả nhiên vẫn là trẻ con, Túc Khê thầm nghĩ.
Nhưng vấn đề Lục Hoán đề cập quan trọng hơn nhiều.
Mấy tháng nay hắn không ngừng mở rộng nông trang, từ sau khi nhậm chức viên ngoại lang Bộ Binh Hai, hắn bắt đầu có bổng lộc, cộng với số bạc lúc trước Hoàng Thượng ban cho, lại có một phần ngân lượng của Ninh lão Vương phi, hắn không phải lo chuyện tiền nong. Chỉ là nông trang thiếu người, bởi vậy hắn mới bận rộn như vậy.
Hiện tại đã có tám nông trang, ngoại trừ ở ngoại thành, còn trải rộng khắp ba vùng Trữ Huyền, Phong Châu, Sơn Đô.
Túc Khê mở khóa ba địa điểm kia, cùng nhóc con xem xét, sau đó bắt đầu tiến hành thuê người trông nom nông trang.
Nông trang nào cũng có nhà ấm và nhà lưới trồng rau, đám nhân công bắt đầu cày cấy từ đầu xuân. Hiện tại đã là cuối thu, sản lượng lương thảo đạt trên mức hai nghìn cân.
Mà sau khi thu hoạch nông sản, hắn lệnh cho đám công nhân giấu giếm thân phận, âm thầm bố thí cho nạn dân trên khắp nước Yến.
Từ sau trận sương giá mùa đông năm ngoái, rất nhiều dân chúng nước Yến phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không có nổi một nắm cơm nóng, nhiều người chết vì đói.
Tuy đống lương thực này không đủ để giải quyết cho tất cả nạn dân, nhưng coi như biện pháp ứng phó tạm thời.
Cũng là một lần thiện nguyện.
Bởi vậy, trên phố bắt đầu râm ran tin đồn "có một vị phú thương thiện tâm" ban phát đồ ăn, nạn dân cảm kích không ngớt.
Lời này còn chưa đến lỗ tai của Hoàng Thượng, nhưng phần lớn quan viên đều đã biết, không khỏi liên tưởng tới vị thần y mùa đông năm ngoái cứu sống mấy nghìn người dân ở miếu Vĩnh An.
Nhóc con bận rộn suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Giá cả lương thực thực phẩm tăng vọt, nông sản của các nông trang khác không thu hoạch được, nhưng nông trang của Lục Hoán và nữ quỷ vẫn trước sau như một, thậm chí sản lượng thu hoạch còn nhiều hơn năm ngoái... Đương nhiên sẽ khiến vài người chú ý.
Vạn Tam Tiền, Trọng Cam Bình và một vài vị phú thương khác đều nghĩ cách dò hỏi, thậm chí có người tâm tư bất thiện, sai người lẻn vào nông trang của Lục Hoán, muốn tìm hiểu nguyên lý hoạt động của nhà ấm và nhà lưới trồng rau.
Nhưng chỉ Lục Hoán và Túc Khê mới có bản vẽ, mặc dù đám phú thương có thợ mộc tay nghề tài hoa hơn người, nhưng cũng không biết cách chế tạo giấy nến và dầu hỏa, cân đo đong đếm từng vật liệu gỗ, nếu không làm đúng, hoàn toàn sôi hỏng bỏng không.
Nói cách khác, nhà ấm và nhà lưới trồng rau hoàn toàn vượt xa thời đại của nước Yến, đây là kỹ thuật độc quyền, chỉ có Túc Khê và nhóc con mới có.
Mà nếu muốn mở rộng quy mô của nông trang, tăng năng suất nông sản, nuôi sống càng nhiều dân chúng, bắt buộc cần thêm người giúp đỡ.
Vì thế, nhóc con tính toán hợp tác với người khác.
Túc Khê hiểu, muốn bành trướng nhà ấm và nhà lười trồng rau, cần tìm một người sẽ không bao giờ phản bội Lục Hoán.
Người nhóc con nhìn trúng là Trọng Cam Bình.
Ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngày hôm đó tiếp xúc, nhìn qua có vẻ không phải là người gian dối. Huống chí, từ sau chuyện ở miếu Vĩnh An, nhóc con cứu sống nhi tử của ông ta, một nhà ông ta mang ơn nhóc con, chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện lấy oán trả ơn. Bởi vậy, người này có thể tin tưởng được.
Túc Khê kéo ống tay áo bên trái của nhóc con, ý bảo cô hoàn toàn đồng ý.
Mắt nhìn người của nhóc con rất chuẩn, từ trước tới nay chưa bao giờ ra sai một quyết sách nào, Túc Khê rất yên tâm, ngoài ra, trên hệ thống còn hiển thị tên Trọng Cam Bình trong mục [Kết giao anh hùng], hoàn toàn chứng minh cho việc ông ta về dưới trướng nhóc con, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Một năm qua, nhóc con dần trưởng thành, ban đầu Túc Khê còn nuôi dạy hắn, càng về sau, cô càng không thể giúp được hắn chuyện gì.
Nhóc con có thể tự mình giải quyết.
Mặc dù vậy, mỗi lần có vấn đề, nhóc con lại cùng cô bàn bạc, muốn cô ở bên cạnh hắn.
Túc Khê nhìn nhóc con đang ngồi ở hành lang, khuôn mặt hao gầy, cô có hơi lo lắng, nhịn không được duỗi tay, sờ khuôn mặt chibi của nhóc con.
Thật hốc hác, Túc Khê tiếc hận.
Nhóc con ngây người, chờ tới khi hắn phản ứng lại, nhẹ xoa hai má, bên tai đỏ ửng.
Một lát sau, hắn nhịn không được, nhìn khoảng không trước mặt, nghiêm giọng nói: "Ta đã sắp mười sáu, không còn là trẻ con nữa, nàng..."
Hắn có hơi nổi đóa, lại có chút bất đắc dĩ, cắn môi, "Nàng đừng coi ta như trẻ con."
Nhìn khuôn mặt chibi nhăn nhúm, Túc Khê ở bên ngoài màn hình cười lớn.
Có vẻ nhóc con cũng biết mình đang bị nàng trêu chọc, hắn nhíu mày, không nói gì.
Hắn mím môi, con ngươi tối đen, dưới ánh nến mờ ảo, có phần phức tạp, bướng bỉnh, lại tình ý khôn tả...
. . .
Lần trước Lục Hoán tránh né tú cầu trên phố, lỡ mất nhiệm vụ phụ, nhưng khiến Túc Khê bất ngờ là, sau khi thu hoạch vụ mùa, Vạn Tam Tiền chủ động tìm tới cửa.
Vạn Tam Tiền hoàn toàn khác với tưởng tượng của Túc Khê, ông ta có hơi nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt vô cùng khôn khéo.
Ông ta tìm tới cửa, đương nhiên là vì vấn đề nhà ấm và nhà lưới trồng rau.
Mỗi lần nhóc con quay trở về từ nông trang, hành tung vô cùng bí mật, thậm chí kinh thành đồn thổi ầm ầm, đều nói có một vị phú thương thần bí ra tay cứu thế, nhưng không ai biết vị phú thương đó tròn méo ra sao.
Dù sao nhóc con cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần cần giao việc cho phó bếp Đinh, đều thông qua thư từ qua lại.
Nhưng Vạn Tam Tiền là đệ nhất phú thương nước Yến, hiển nhiên tài năng hơn người, tuy rằng ông ta chưa thể tra ra thân phận của nhóc con, nhưng có thể lần mò hành tung của hắn.
Vì thế ngày hôm đó, nhóc con vừa mới ra khỏi cửa, Vạn Tam Tiền tự mình tới đây.
Để biểu hiện thành ý, Vạn Tam Tiền không mang theo ai, chỉ có duy nhất một thuộc hạ thân tín.
Ông ta muốn chi một số bạc lớn để mua lại bản vẽ nhà ấm và nhà lưới trồng rau của nhóc con và Túc Khê, một lần ra giá là vạn lượng hoàng kim, quả thực khiến cho Túc Khê líu lưỡi, hai mắt sáng như $$!
Quả nhiên là phú thương giàu nhất cả nước!
Nhưng Túc Khê biết, nếu giao bản vẽ cho ông ta, ông ta sẽ kiếm được nhiều ngân lượng hơn mình, đến lúc đó, dân chúng nước Yến là người thiệt thòi nhất.
Đây cũng là lý do ông ta và Trọng Cam Bình khác nhau, thời kỳ chiến loạn, Trọng Cam Bình thành thật làm ăn, sau đó tiếp tế cho dân chúng, mà Vạn Tam Tiền nhân cơ hội cuỗm thêm càng nhiều bạc càng tốt.
Cũng không thể trách Vạn Tam Tiền, chỉ có thể nói ông ta là người khôn khéo, bản chất con buôn ăn sâu vào máu.
Đương nhiên nhóc con không giao bản vẽ cho ông ta, nhưng vẫn muốn hợp tác với ông ta.
Nhóc con hợp tác với Trọng Cam Bình hòng cải thiện tình hình thiếu thốn lương thực của nước Yến, nhưng sức lực vẫn còn quá yếu.
Cả nước Yến, chỉ có duy nhất Vạn Tam Tiền mới làm được.
Huống chi, để nuôi sống quân đội phương Bắc, nhóc con cần hơn ba vạn thạch [1] lương thảo.
[1] Đơn vị tính thời cổ đại.
Vì thế nhóc con và Vạn Tam Tiền đàm phán, Trọng Cam Bình xây dựng nhà ấm và nhà lưới trồng rau, Vạn Tam Tiền xây dựng nông trang, thuê nhân công, mua cây giống và nguyên vật liệu. Có thể nói Vạn Tam Tiền bỏ vốn đầu tư, sau khi nông trang thu về lợi nhuận, dựa theo đầu người mà chia hoa hồng.
Vạn Tam Tiền rơi vào thế bị động.
Ông ta nghe nói bên Trọng Cam Bình có kỹ thuật canh tác mới, sản lượng vượt xa các nông trang khác, thậm chí tất cả phú thương kinh thành nước Yến đều muốn xông vào xin một chén canh, nếu Vạn Tam Tiền bỏ qua cơ hội này, nhóc con cũng không thiệt hại gì lớn.
Túc Khê vừa treo máy vừa làm bài tập, nhìn nhóc con và Vạn Tam Tiền đàm phán với nhau, khung đối thoại nhảy liên tục, cô nhịn không được phì cười, cảm thấy nhóc con cũng có máu con buôn, đúng là tài năng sáng chói trong giới đầu tư.
Hợp tác đạt thành, mặc dù Vạn Tam Tiền không đạt được mục đích bản thân, nhưng ông ta cũng hiểu, làm người không thể quá tham lam.
Tương lai không xa, người thiếu niên này và Trọng Cam Bình sẽ thay đổi kỹ thuật canh tác của cả nước Yến, tạo nên một triều đại mới.
Mặc dù mục đích đơn thuần của người thiếu niên này là vì con dân nước Yến, nhưng ông ta đoán chắc rằng, không lâu sau, chắc chắn hắn ta sẽ trở thành quý nhân của phú thương nước Yến.
Hiện tại ông ta nhảy vào, chỉ có lợi chứ không có hại.
Vạn Tam Tiền đi rồi, hệ thống phát ra tin tức.
[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ số hai: Sản lượng lương thực đạt 2000kg, kết giao với đệ nhất phú thương Vạn Tam Tiền.]
[Chúc mừng bạn được thưởng +8 điểm!]
Có thể nói đây là nhiệm vụ dài hơi nhất, bởi vì phải gieo trồng và thu hoạch, vậy nên mất hơn một năm trời, mặc dù vậy, Túc Khê cảm giác mọi thứ tiến triển rất tốt.
Hiện tại cô đã đạt 62 điểm, trong lòng có hơi nôn nao.
Rất nhanh, nhiệm vụ sáu cũng sẽ hoàn thành.
Nhiệm vụ sáu là khắc phục thiên tai, danh chấn kinh thành, đạt được danh hiệu "Thần thương bí ẩn", bước đầu thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng.
Nhiệm vụ này và nhiệm vụ số hai... đi đôi với nhau.
Mấy tháng qua, nhóc con bận rộn bành trướng nông trang, mục đích vừa là để chuẩn bị lương thảo cho đại quân, đồng thời kết thúc nhiệm vụ chính hiện tại.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, ngày hôm sau, Vạn Tam Tiền làm theo lời của nhóc con, chủ động thuê hoa tiêu, chuyển lương thảo lên tiền tuyến phía bắc.
Đám người Trấn Viễn Tướng Quân sốt ruột mấy tháng trời, mãi vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm đủ số lương thảo sau bốn tháng, nào ngờ cuối cùng lại được giải quyết dễ dàng. Trên điện Kim Loan, cả triều đình nổ tung.
. . .
Long nhan hứng hởi, nói với Trấn Viễn Tướng Quân, "Quả nhiên Đại tướng quân là rường cột nước nhà, nếu không có ái khanh, trẫm còn không biết phải làm sao cho đúng!"
Thừa Tướng, Thái Tử và mấy quan viên khác đều xanh mặt, hiển nhiên bọn họ không ngờ Trấn Viễn Tướng Quân sẽ giải quyết dễ dàng.
Trấn Viễn Tướng Quân cũng vô cùng khiếp sợ, ba tháng trước, Lục Hoán nói hắn có biện pháp thuyết phục Vạn Tam Tiền quyên góp lương thảo, ông còn tưởng hắn nói mớ, nào ngờ trời cao thật sự có mắt!
Ngàn lần không nghĩ tới, mới chỉ ba tháng, ông cùng các tướng sĩ vất vả tiết kiệm từng thạch lương thảo, Lục Hoán lại có thể thành công đàm phán với Vạn Tam Tiền, để ông ta dâng tặng lương thảo, một lần tặng là mấy vạn thạch. Hoàn toàn không lo vấn đề lương thảo của năm nay!
Trấn Viễn Tướng Quân mừng như điên, trong lòng càng thêm tán thưởng lời đề cử ngày ấy của Bộ Binh Thượng Thư.
Nghĩ vậy, ông muốn cầu cho đứa nhỏ Lục Hoán kia một chức vị.
"Bệ hạ, lần này cựu thần có thể thuận lợi giải quyết vấn đề lương thảo, tất cả đều nhờ môn khách dưới trướng hiến kế, cựu thần muốn xin tấn chức cho hắn."
Nếu bẩm báo tất cả mọi chuyện đều do Lục Hoán xử lý, chỉ sợ sẽ khiến Lục Hoán trở thành cái gai trong mắt nhiều người, tạm thời cứ để hắn dưới trướng ông, chờ đủ lông đủ cánh rồi, hắn muốn làm gì thì làm.
Hoàng Thượng đang rất vui vẻ, nghe Trấn Viễn Tướng Quân bẩm báo 1 2 »