Hải Thượng Hoa Đình

Đêm dần tàn, Phùng Khác Chi cùng Mạnh Lan Đình phải rời khỏi. Vợ chồng giáo sư Chu cùng đoàn người chỉ tiễn hai người họ đến cửa, riêng Hề Tùng Chu vẫn kiên trì đưa vợ chồng anh đi tiếp.

“Biểu thúc, không cần tiễn nữa đâu, anh cũng về đi.” Phùng Khác Chi dừng bước, giống như vô tình mà đem một tay nhẹ nhàng đặt trên eo Mạnh Lan Đình, mỉm cười nói.

Hề Tùng Chu nhìn lướt qua cánh tay Phùng Khác Chi đang ôm vợ sau đó dừng bước, chần chờ rồi rốt cuộc tiến lên nói: “Khác Chi, cậu là người anh hùng chân chính. Tôi muốn xin lỗi vì những hiểu lầm trước kia, hy vọng cậu có thể thông cảm.”

Phùng Khác Chi cười đến nhẹ nhàng nói: “Anh nói gì thế. Tôi đã sớm quên những chuyện đó rồi. Anh cũng đừng quá để ý đến chuyện quá khứ.” Lúc anh nói câu sau thì ngữ khí có chút cường điệu, hiển nhiên là có điều ám chỉ.

Mạnh Lan Đình có chút xấu hổ, nhịn không được âm thầm duỗi tay hung hăng nhéo eo anh. Anh vẫn không chớp mắt mà nhìn Hề Tùng Chu. Không chỉ như thế, Mạnh Lan Đình cảm thấy cánh tay anh đang ôm mình lại càng siết chặt hơn.

Hề Tùng Chu trầm mặc một lát rồi mỉm cười nói: “Tôi kỳ thật còn muốn nói cho hai người, ở đây mấy năm tôi có thu hoạch rất nhiều, chẳng những có tiến bộ trong học tập mà còn quen một vị nữ sĩ có cùng chí hướng với mình, cả hai đều thưởng thức lẫn nhau. Đợi sau khi trở về tôi sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn, hy vọng nhận được lời chúc phúc của hai người.”

Mạnh Lan Đình cảm thấy cánh tay Phùng Khác Chi ôm mình buông lỏng ra. Anh buông cô, trên mặt lộ tươi cười, chủ động duỗi tay bắt tay Hề Tùng Chu, còn lắc lắc nói, “Đây là tin tức tốt! Chúc mừng anh! Chờ hai người kết hôn, tôi nhất định sẽ gửi quà! Tôi không giỏi ăn nói, chỉ muốn chúc phúc hai người, sau này có thể hạnh phúc như tôi và Lan Đình.”

Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng biểu đạt lời chúc phúc với Hề Tùng Chu. Hề Tùng Chu mặt mang tươi cười, cảm tạ bọn họ sau đó dừng bước xoay người mà đi.

Phùng Khác Chi nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, lại giơ tay để lên eo Mạnh Lan Đình mang cô đi đến chỗ đỗ xe.

Tài xế chạy xe đến chỗ hai người đêm nay tạm thời nghỉ lại. Người dẫn đường ngồi ở đằng trước, chú ý thấy Phùng gia công tử ngồi sau không nói gì thì trong lòng nghi ngờ không biết có phải mình tiếp đón không chu đáo không. Ông ta không nhịn được bất an, tới chỗ ở thì cẩn thận hỏi: “Phùng công tử, thiệt thòi cho ngài rồi. Đêm nay ngài và phu nhân chỉ có thể ở chỗ này qua một đêm. Huyện trưởng biết vợ chồng ngài tới nên đang gấp gáp trở về, sáng mai sẽ đến nơi. Nơi này là biệt uyển của Vạn hương thân trong huyện, vốn là dinh thự tốt nhất rồi. Người đi cùng hai vị cũng sẽ được bố trí đàng hoàng.”

Vị Vạn hương thân kia đã mang theo con trai chờ ở một bên lúc này nghe thế thì đi lên, cúi đầu khom lưng biểu hiện sự ngưỡng mộ đối với chiến công của Phùng công tử trong việc kháng Nhật sau đó còn luôn miệng nói vinh hạnh được vợ chồng anh đến chỗ mình, rồi mời hai người vào nghỉ ngơi.

Kỳ thật đây là một khu đình viện được tu sửa thật sự tráng lệ huy hoàng, nếu phải nói có chỗ nào không tốt thì chính là chủ nhân quá tham lam thêm thắt. Mạnh Lan Đình cảm tạ vị hương thân kia, lại âm thầm duỗi ngón tay chọc eo Phùng Khác Chi.

Anh gật gật đầu, nói “Lo lắng rồi” sau đó nắm tay cô đi vào nhà.

Hai người tới phòng ngủ, đóng cửa rồi Mạnh Lan Đình mới oán giận anh: “Anh sao thế, từ lúc đi thăm bá phụ bá mẫu về đã âm dương quái khí.”

Phùng Khác Chi đi qua nằm lên giường, hừ một tiếng: “Đừng cho là anh không biết. Hề Tùng Chu tới bây giờ vẫn đối với em có tà tâm!”

Mạnh Lan Đình nhíu mày: “Sao anh nói thế? Buổi tối anh ấy nói anh nghe không thấy sao? Anh ấy sắp kết hôn rồi!”

Phùng Khác Chi cười lạnh: “Anh là đàn ông, còn không biết chút tiểu xảo này hả? Nếu anh ta sớm quên em rồi, lại cùng người khác tình đầu ý hợp thì lúc ăn cơm tối sao không mang người tới khoe khoang? Chẳng qua là bị anh nhắc nhở thì anh ta mới nói thế, cũng coi như anh ta thức thời!”

Mạnh Lan Đình vừa tức vừa buồn cười: “Anh thôi đi. Buổi tối em nghe Chu bá mẫu nói anh ấy xác thật cùng một vị nữ giáo sinh gần gũi.”

“Còn chưa kết hôn thì chẳng có gì để nói! Em với anh ta mắt đi mày lại thì thôi, hiện tại còn giúp anh ta nói chuyện. Anh mặc kệ! Về sau anh trở về Nam Kinh, không cho em lén gặp mặt anh ta. Có việc nhất định phải gặp mặt thì anh cũng phải đi!”

Mạnh Lan Đình không để ý tới anh, xoay người đi đến phòng rửa mặt.

“Lại đây!”

Cô làm bộ không nghe thấy.

Phùng Khác Chi gọi vài tiếng, giọng rất lớn nhưng thấy cô không để ý thì lại nhỏ giọng: “Lan Đình…… Anh không thoải mái……”

Mạnh Lan Đình đã đi đến cửa phòng rửa mặt, thấy một người đàn ông đã lớn như thế còn ăn vạ làm nũng thì lòng lại mềm xuống, rốt cuộc lại trở về nhưng vẫn xụ mặt đứng ở trước giường.

“Chỗ nào không thoải mái?”

Anh ngửa cổ, đôi mắt nghiêng nghiêng mà nhìn cô, chỉ chỉ vào ngực mình không nói lời nào. Tâm Mạnh Lan Đình hoàn toàn mềm nhũn. Cô thầm thở dài một hơi, ngồi vào mép giường, duỗi tay thay anh nhẹ xoa ngực, ôn nhu dỗ: “Anh yên tâm! Tùng Chu không phải loại người như anh nghĩ đâu.”

“Anh biết…… Nhưng anh vẫn không thoải mái…… Em còn tặng anh ta cái bút ngòi vàng. Em cũng chưa cho anh quà gì.” Anh bắt lấy tay cô, đem cả người Mạnh Lan Đình túm vào trong lòng mình ôm chặt, mặt chôn ở trước ngực cô rầu rĩ nói.

“Hả…… Sao lại có vẻ lớn hơn nhỉ……” Anh đột nhiên nói thầm một câu, giống như không xác định, lại dùng sức cọ vài cái.

“Anh muốn em cũng tặng đồ cho anh! Mà đồ còn phải tốt hơn anh ta một ngàn lần, một vạn lần.”

Mạnh Lan Đình có một loại cảm giác kỳ lạ. Từ sau trận chiến ấy cẳng chân trái bị thương quá nặng, lại bị nhiễm trùng nên không thể không trực tiếp cắt bỏ. Đó là phương pháp trực tiếp và hợp lý nhất. Lúc ở bên ngoài, anh vẫn kiên định như cũ, vẫn không vì thế mà hoàn toàn rời khỏi chiến trường. Anh là anh hùng trong mắt cấp dưới, là người chỉ huy anh minh. Nhưng lúc ở riêng với cô thì anh như một con người khác, so với trước kia càng thêm dính người và tùy hứng.

Rõ ràng là một người đàn ông lớn đùng nhưng sẽ làm Mạnh Lan Đình sinh ra một loại hơi thở tràn đầy của thiếu niên khiến cô muốn đau và yêu anh. Cô mềm lòng đến càng rối tinh rối mù, một tay ôm vai anh, đem một bàn tay anh đạt lên bụng nhỏ của mình rồi ghé đến bên tai anh thấp giọng nói: “Anh sờ sờ nơi này. Có khác trước kia không?”

Bàn tay Phùng Khác Chi đặt trên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái rồi bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Lan Đình giống như có chút không thể tin được.

“…… Lan Đình…… Ý em là…… Không phải là……” Anh dừng lại.

Mạnh Lan Đình gật đầu: “Nguyệt sự mấy tháng nay không tới, hai ngày này anh cũng luôn hỏi em thân thể có khỏe không đấy thôi? Không phải em không thoải mái, mà em nghĩ chắc em có thai rồi.”

Phùng Khác Chi hoàn toàn ngây ngẩn. Sau một lúc lâu, giống như không tin được, tay anh lại nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ hơi phồng lên của cô.

“Lan Đình, em nói thật sao?” Giọng anh bỗng lớn hơn.

Mạnh Lan Đình rũ mắt, khẽ ừ một tiếng: “Tám chín phần mười là thật.”

Cô dứt lời nhưng mãi vẫn không thấy anh phản ứng, nhịn không được lại ngước mắt nhìn anh đang chăm chăm nhìn lại chính mình.

“Anh choáng váng hả? Sao mãi không nói gì?” Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.

Lúc này anh giống như mới tỉnh mộng nói, “Lan Đình, anh……”

Anh không nói gì nữa, đột nhiên một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu lung tung mà hôn cô. Giống như thế còn chưa đủ, anh lại ôm cô lăn vài cái ở trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường, thẳng đến lúc hai người đụng vào thành giường mới ngừng lại.

“Ha ha! Anh quả thực không thể tin được! Phùng Khác Chi anh thế nhưng cũng muốn làm cha rồi!” Đôi mắt anh sáng lấp lánh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vui sướng và kích động.

Mạnh Lan Đình cũng bị cảm xúc của anh lây nhiễm, mặt đỏ hồng, khẽ ừ một tiếng.

“Không ổn! Vừa rồi anh có áp lên bụng em không? Sau này anh không bao giờ chạm vào em nữa!” Anh giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng buông cô ra, thần sắc khẩn trương.

Mạnh Lan Đình buồn cười, “Em không phải làm bằng giấy, anh không cần sợ. Không cần quá mức thô lỗ là được rồi.”

“Lan Đình, anh thật sự rất vui. Anh sợ mình không ngủ được mất……”

Một đêm này đúng như Phùng Khác Chi nói, Mạnh Lan Đình bởi vì lạ giường nên vài lần ở trong lòng anh tỉnh lại, phát hiện anh vẫn chưa ngủ. Tới nửa đêm về sáng, cô mệt nhọc cũng mặc kệ anh, rúc ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái mà ngủ say.

Lúc hừng đông cô tỉnh lại phát hiện mình vẫn cuộn trong lòng anh, còn anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

“Lan Đình, em tỉnh rồi?” Anh dùng giọng nói ôn nhu, mang theo chút khàn khàn mà hỏi.

“Nếu em mệt thì cứ ngủ tiếp, anh nằm với em.”

Trên đường về Nam Kinh, Mạnh Lan Đình quả thực dở khóc dở cười. Phùng Khác Chi như lâm đại địch. Một đường này nếu không có việc gì thì cô chỉ ở trên giường trong toa xe lửa, cô đi một bước anh cũng đi theo, giống như cô là người làm bằng thủy tinh chạm vào là vỡ vậy. Hơn nữa, ngoài đêm đó mới vừa biết được cô mang thai nên kích động, nhất thời mất khống chế anh mới ôm cô lăn trên giường vài cái, còn hiện tại lúc ôm cô động tác của anh rất mềm nhẹ, giống như một người khác hẳn.

Cố đô Kim Lăng, trăm phế đãi hưng (còn rất nhiều việc phải làm)

Nam lộc biệt thự vẫn đứng sừng sững ở lưng chừng núi.

Năm trước Phùng lão gia từ Trùng Khánh trở về nơi này. Các chị em Phùng gia có vài người đã về sớm hơn bọn họ. Biết bọn họ hôm nay trở về, còn có tin Mạnh Lan Đình mang thai nên mọi người đều vui sướng vạn phần, sáng sớm đã đến chỗ cha để chờ. Nhìn thấy người, bọn họ vui mừng không cần nói, tất cả đều vây quanh Mạnh Lan Đình mà ngồi, ngươi một lời ta một câu nhắc nhở cái này, dặn dò cái kia, quan tâm vô cùng. Những cô chị chưa về được cũng ngày ngày gọi điện thoại tới dặn dò hỏi han. Biệt thự náo nhiệt vô cùng, không khí giống như ăn tết.

Trong thư phòng im ắng nghe rõ tiếng nói cười từ phòng khách truyền vào. Phùng lão gia ngồi ở ghế dựa, nhìn con trai thần sắc chăm chú nghiêm túc, đứng thẳng tắp trước mặt mình chờ mình dạy bảo một lúc lâu rồi mới chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt anh.

“Khác Chi, đời này cha vì con mà kiêu ngạo.” Ông nói rõ từng chữ.

Phùng Khác Chi lộ ra mỉm cười, hướng về phía cha cúi người thật sâu: “Cha, con có phúc, ngoài cưới được Lan Đình thì chính là vì được làm con trai của cha.”

Trong đáy mắt Lão Phùng có ẩn chứa lệ. Ông giơ tay, dùng sức vỗ vỗ bả vai con trai.

“Đi thôi, ra với Lan Đình, em vợ con cùng vợ chồng lão Bát buổi tối sẽ tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui