Hồi nhỏ, Từ Tuyết Bình thích nhất là để hạ nhân bắt rất nhiều chim sẻ đến, nàng ta đút cho bọn chúng hạt kê vàng, nhưng khi bọn chúng chưa nuốt xuống lại cười cười ha ha cắt đứt cánh của bọn chúng.
Ta và mẹ cũng giống như những con chim sẻ kia, chỉ là thứ đồ để phát tiết lúc tâm trạng của Từ đại tiểu thư không vui.
Lúc trước là vậy.
Nhưng từ nay về sau, tuyệt đối không vậy nữa.
"Chú chim non, ngươi cứ ngoan ngoãn làm thế thân cả một đời đi.
"
Đích tỷ nhướng lông mày đắc ý.
Ta nhổ nước miếng lên mặt đất, chống nạnh, bỗng nhiên bắt đầu cười ha ha.
Từ Tuyết Bình ghét bỏ trốn qua một bên, bị ta cười đến run rẩy.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười ngươi ngu xuẩn.
”
"Đế Hậu bây giờ là phu thê từ thời thiếu niên, tình cảm cực sâu đậm, ngươi tiến cung nhiều lắm thì chỉ là một thiếp có tên tuổi êm tai.
Ngươi và ta đều là thứ để lão Từ cầm đi lôi kéo quan hệ thôi, sao còn phân cao thấp quý tiện chứ?"
Ta chớp mắt vài cái với nàng ta:
"Còn nữa, ngươi chưa xuất các, có mấy lời ta không nhiều lời với ngươi nữa.
”
"Thẩm Tiêu Hành mới không phải mãng phu, dáng người chàng ấy khôi ngô, thể lực rất tốt, một số chuyện càng khiến người ta như lên cực lạc.
”
"À, đúng rồi, chàng ấy còn nói, chàng ấy thích ta nhất.
”
"Thế thân hay không thế thân cái gì chứ, a tỷ, bớt xem thoại bản lại.
"
Ta há mồm nói ra.
Dù sao Thẩm Tiêu Hành cũng từng khen ta rất có tài kinh doanh, chín bỏ làm mười, cũng coi như là hắn thích ta.
"Ngươi ——"
Từ Tuyết Bình luôn luôn tự xưng là thục nữ đỏ mặt lên:
"Ngươi… Ngươi nói cái gì đấy! Từ Oanh Oanh! Miệng đầy ô uế!"
"Ta còn có lời ô uế hơn nữa, a tỷ muốn nghe không?"
"Ví dụ như cái gì mà xe đẩy, cái gì mà băng hỏa…"
Ta xích lại gần nàng ta, cười hì hì.
Từ Tuyết Bình không muốn chạm vào ta, hét lên một tiếng lui về phía sau.
Không ngờ lại trực tiếp ngã vào hồ nước ta cho cá ăn.
"Làm loạn!"
Từ phía xa truyền đến tiếng Từ Thuật quát khẽ.
Phụ thân mặc quan bào đỏ đậm bước nhanh tới, phía sau ông ta là Thẩm Tiêu Hành vừa mới ra khỏi thư phòng.
”
Từ Tuyết Bình khóc lớn trong hồ nước, sặc mấy ngụm nước bọt.
Ta cà lơ phất phơ đứng tại chỗ, hối hận sao đêm qua mình không đổ nước tiểu vào hồ.
Từ Thuật vọt tới trước mặt ta, giơ tay lên muốn đánh ta.
Còn chưa rơi xuống, đã bị một bàn tay khác giữ lại, khó khăn dừng ở giữa không trung.
"Từ tể tướng, nơi này là phủ tướng quân.
”
"Ông muốn động tới phu nhân tôi, chỉ sợ không ổn.
"
Mỗi chữ mỗi câu, khiến người ta sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.
Ta nhân cơ hội chui ra sau lưng Thẩm Tiêu Hành.
Dáng người hắn thẳng tắp cao lớn, khiến người ta vô cùng an tâm.
Quan trọng nhất chính là ——
Trong lòng ta không nhịn được mà nhảy cẫng lên hoan hô, âm thầm nhắc lại lời vừa rồi của hắn.
Ừm, lừa được rồi, thật sự rất sảng khoái.
20
Từ Thuật dẫn theo Từ Tuyết Bình khóc sướt mướt rời đi.
Ta đắm chìm trong niềm vui sướng lần đầu trong đời khiến đích tỷ chịu thiệt thòi, mãi lâu không thể nào tự kiềm chế.
"Túm đủ chưa?"
Thẩm Tiêu Hành lên tiếng nhắc nhở ta.
Lúc này ta mới phát hiện, không biết lúc nào mình đã nắm chặt quan bào của hắn.
Thế là nhanh chóng buông tay nói lời cảm tạ.
Thẩm Tiêu Hành trước mắt trở nên vô cùng cao lớn.
Ta khí phách vỗ vai của hắn, giơ ngón tay cái lên:
"Phu quân, đa tạ, đủ lòng thành.
"
Thẩm Tiêu Hành nhìn tay ta chằm chằm tay một hồi, đột nhiên hỏi:
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
Ta suy nghĩ.
Hỏi cái gì?
Trong lòng hắn thích đích tỷ nhưng lại cưới ta sao?
Hay là cha con Từ Thuật tới làm cái gì?
Thật ra ta đều không quan tâm.