Hắn thấy ta cúi thấp đầu, lại kiên nhẫn nói:
"Từ Tuyết Bình kia nói không đúng.
"
Ta gật đầu phụ họa: "Chàng nói chuyện nàng ta gọi ta là “Chú chim non” sao?”
"Chậc! Ta thật sự không thèm để ý, mẹ ta kể, dù là chim chóc nhỏ thì cũng có thể bay lên ngút trời, ta đã sớm coi như Từ Tuyết Bình như thứ thối tha…”
"Người ta cầu hôn không phải nàng ta.
"
Thẩm Tiêu Hành bỗng nhiên nói ra một câu như thế.
"Cái gì!"
Lần này, ta thật sự trợn tròn mắt.
22
Thẩm Tiêu Hành nói, thật ra hắn đã sớm gặp ta rồi.
Có một năm ta ở trang viên đói gần chết, hái được một xe ngựa vòng hoa đi bán, lại trùng hợp nhặt được một người nam nhân ở bờ sông.
Tuy nhiên, nam nhân kia không phải Thẩm Tiêu Hành
Là phó quan của hắn liều c.
h.
ế.
t hồi kinh để đưa tin.
Ta giấu nam tử kia ở trong xe đẩy của ta, mệt gần c.
h.
ế.
t đẩy cả đường, né qua không ít tai mắt.
Thư được đưa đến nhưng người đã c.
h.
ế.
t rồi.
Trước khi phó quan lâm chung đã nói việc này với Thẩm Tiêu Hành, hi vọng hắn có thể giúp đỡ báo đáp ta.
Hắn không biết ta là ai, chỉ biết ta họ Từ, sống ở một trang viên.
Họ Từ ở kinh thành rất nhiều, nhưng có trang viên thì chỉ có mấy cái như vậy.
Thẩm Tiêu Hành nhanh chóng biết được ta là thứ nữ của Từ Thuật không có ai nuôi dưỡng, sau đó tìm được ta.
Nhưng hắn không ngờ, ta lại sống khổ sở, nghèo túng như thế.
Thẩm Tiêu Hành từng âm thầm phái người mua hoa của ta.
Thời gian đó, tất cả nha hoàn trong phủ tướng quân cài trâm Bạch Ngọc Lan ròng rã ba tháng.
Sau đó nữa, tay nghề của ta càng ngày càng tốt, lại nghiên cứu cả son phấn bột nước, rất có sức sống muốn bắt lấy tất cả cơ hội sống sót, Thẩm Tiêu Hành mới buông được một chuyện nặng lòng xuống.
Nhưng Thẩm Tiêu Hành phát hiện hình như mình không buông được con người của ta xuống.
"Vậy sao chàng không nói sớm?"
Không biết rõ đây là lời tâm tình hay là lời thật lòng, ta cúi đầu che giấu mặt mình đang đỏ.
"Thánh thượng âm thầm lệnh ta giả chết, nội ứng ngoại hợp dẫn dụ nội ứng ra, ta không có cơ hội giải thích với nàng.
”
"Nhưng lúc cầu hôn nàng, ta đã nói rõ người mình muốn là nàng.
”
"Về phần Từ tể tướng là vì trấn an Từ Tuyết Bình hay có mục đích gì khác thì ta không biết được, cũng không liên quan đến ta.
"
Nghĩ lại cũng phải.
Với tính tình cái gì cũng muốn tranh với ta của Từ Tuyết Bình, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.
Có lẽ, lão Từ Thuật kia sợ đại nữ nhi hay ghen ghét của ông ta không phục thôi.
"Nhưng sau khi nàng gả vào, cũng không để ý đến ta, ngược lại cực kỳ để ý đến tiền trợ cấp của ta.
" Thẩm Tiêu Hành nâng trán cười khổ: "Cũng không biết là tốt hay xấu.
”
"Ta không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, chí ít đều là có thể giữ nàng lại.
”
"Man Man, trong lòng ta có nàng.
"
Trong mắt hắn phản chiếu ánh nến, trong thoáng chốc, cực kỳ giống đêm động phòng hoa chúc chưa thể viên mãn hôm đó.
"Thẩm Tiêu Hành ta nguyện dốc hết tất cả, cùng với nàng cả đời này.
"
Phút cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: "Nếu nàng bằng lòng, cửa hàng thuộc về nàng, chìa khóa nhà kho thuộc về nàng, ta cũng thuộc về nàng.
"
Khi ta còn chưa kịp trả lời.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, ngày đầu tiên ta gả vào.
Mặc dù Thẩm Tiêu Hành tử chiến, trong lúc vô tình ta nhìn thấy câu đối thành hôn trên cửa do hắn viết từng nét từng chữ.
“Hoa không tàn, trăng sáng mãi, hai trái tim cùng nhịp đập”
Nét chữ cứng cáp, cực kỳ nghiêm túc, chữ màu đen trên giấy đỏ, lại viết ra ước nguyện đẹp đẽ.
Khi đó ta thầm nghĩ, hay cho một cái "Tiền tiêu không hết, hàng tháng bất tận" , quá may mắn.
Bây giờ nghĩ đến, thì ra ẩn chứa tâm tư như vậy của Thẩm Tiêu Hành.
Thế là, ta cười híp mắt trả lời hắn:
"Được, Thẩm Tiêu Hành, ta bằng lòng.
"
HẾT.