Hai Trái Tim Cùng Nhịp Đập FULL


"Nhưng mà, tay nghề của phu nhân rất tốt, có một không hai!"
 
Ta được nịnh bợ đến mức lâng lâng.
 
Trực tiếp vung tay lên, đưa cho nàng ấy hai hộp.
 
Không biết A Tiêu xuất hiện ở phía sau chúng ta từ khi nào.
 
 
Hắn lặng lẽ nhìn màu son trên tay ta, bỗng nhiên nói một câu:  
 
"Trước đó chỉ nghe nói thiên kim nhà Từ tể tướng tài giỏi kinh diễm, phu nhân lại còn khéo tay như thế."  
 
Ta nghe thế, nhanh chóng tìm cách cứu vãn.
 
Lại diễn dáng vẻ sắp khóc:
 
"Đây là do ta cố ý học vì Thẩm lang.”
 
"Các ngươi có điều không biết, khi ta chưa xuất giá đã chung tình với Thẩm lang.”
 
"Trước kia ta vẫn luôn ảo tưởng cuộc sống sau khi mình gả cho Thẩm lang.

Hàng ngày thức dậy ta sẽ chải đầu mặc quần áo cho chàng, chàng sẽ vẽ lông mày tô son cho ta… Nếu quả thật có thể như vậy thì thật là tốt biết bao.”
 
Ta bị lời nói dối mình bịa ra làm cho buồn nôn.

 
Đáng tiếc, chỉ có Như Ý bị ta diễn cho cảm động.

 
Nàng ấy đỏ mắt ôm lấy ta, than thở.
 
Mà không biết vì sao, A Tiêu hơi nhíu mày, dù bận vẫn ung dung nhìn ta.


 
Giống như nhìn thấu kỹ thuật diễn xuất vụng về của ta nhưng lại không vạch trần.

 
Ta nhanh chóng dùng tay áo ngăn cản ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ra vẻ cực kỳ bi thương, che giấu sự chột dạ của mình.
 
05   
 
Đến buổi tối, ta rời khỏi cửa hàng son phấn, để ý bên cạnh có một Nam Phong quán mới mở.

 
Trước kia ta đã nghe người trong điền trang nói, tiểu quan ở Nam Phong quán này đều cực kì đẹp đẽ, phần lớn đều có thân thế thê thảm.

 
Chỉ cần ngươi cho bọn hắn tiền, hát khúc khiêu vũ đều được.
 
Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi điền trang lập tức có chút hiếu kì.

 
Hơn nữa, lỡ đâu bên trong có cơ hội buôn bán gì có thể hợp tác với cửa hàng son phấn này của ta thì chẳng phải là một công đôi chuyện rồi sao?
 
Ta lập tức hạ quyết tâm.
 
Nhưng A Tiêu và Như Ý vẫn còn đi theo ta, trực tiếp đi vào không được hay lắm.   
 
Ta che miệng ho khẽ một tiếng, nói:  
 
"Các ngươi về phủ trước đi, ta đi thăm Thầm lang một chút."
 
Mộ quần áo của Thẩm Tiêu Hành chôn ở gần đây, được vạn dân lễ bái.

 
Sau khi thành công đẩy bọn họ đi, ta đội mũ có màn che, cuối cùng cũng yên lòng bước vào Nam Phong quán.

 

Sau khi đi vào, ta trực tiếp gọi người đứng đầu mà tú bà đề cử.
 
Tiểu quan kia điềm đạm đáng yêu, dung mạo cũng cực đẹp, không khác lời người bên ngoài nói chút nào.
 
Nhưng mà thân thế lại rất thê thảm.   
 
Hắn ta bị cha ruột của mình bán vào.

 
Ta nghĩ thầm, mình cũng không tốt hơn là mấy.
 
—— Được nuôi dưỡng ở trang viên tách biệt mấy chục năm, vừa về nhà, chưa được hưởng chút phúc nào đã phải gả thay cho người tỷ tỷ không thích, chuyện này cũng không khác gì bán ta.
 
Chỉ là ta hơi may mắn hơn chút, vừa gả vào, phu quân đã chết.

 
Hai người đau lòng gặp nhau, ôm đầu khóc rống.

 
Nói đến chỗ kích động, ta đồng ý chuộc thân cho tiểu quan, còn cầm lấy ít rượu trên bàn, nhuận họng.

 
Nhưng sau khi mấy ly rượu nhỏ vào trong bụng.   
 
Mặt và trên người cùng bùng cháy, trở nên càng ngày càng nóng hổi.

 
Tiểu quan trước mắt cũng từ một người chậm rãi biến thành hai người, ánh mắt dần dần mơ hồ.

 
Chỉ muốn tìm kiếm một chỗ lạnh buốt, dán cả người lên.

 
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết ở nơi nào vang lên một tiếng vang thật lớn.

 
Ta dường như nghe thấy tiếng tiểu quan gào khóc.
 
Còn có tiếng A Tiêu cắn răng nghiến lợi gọi tên ta:
 
"Từ Oanh Oanh! Ngươi thật sự học được bản lĩnh rồi!"    
 
Ta mê man mở mắt ra, mới phát hiện A Tiêu gần trong gang tấc, giống như muốn đi lên trên giường bắt ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận