Ta nhổ hắn một cái, lại bị giữ chặt mắt cá chân, kéo vào n.g.ự.c của hắn.
Giữa trời đất quay cuồng, ta bị A Tiêu đặt ở trên lưng.
Nhưng ta vẫn không thành thật.
Trong miệng lẩm bẩm nóng, tay dán vào lỗ tai A Tiêu, muốn hạ nhiệt độ cho cơ thể mình.
A Tiêu không để ý tới ta.
Ta chăm chú dán vào lưng của hắn, thổi hơi vào bên tai hắn:
"Ta không muốn quay về phủ tướng quân."
Ta cau mày, lẩm bẩm:
"Mặc dù cho ta rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng mỗi lúc trời tối khi ta ngủ đều sẽ gặp ác mộng, sợ Thánh thượng bỗng nhiên một ngày hạ chỉ kêu ta chôn cùng… Cũng sợ Thẩm Tiêu Hành biến thành quỷ trở về tìm ta.”
"Xin ngươi, đừng đưa ta về."
Thân hình A Tiêu khựng lại nhưng bước chân cũng không dừng lại.
"Ta nóng quá."
Tay dần dần d.a.o động đến giữa cổ A Tiêu.
Sự mát rượi kia khiến ta không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo thân thể.
Ta ngẩng đầu lên, trong giọng hơi run mang theo chút quyến rũ khó kiềm chế, nhỏ giọng cầu xin:
"A Tiêu, trên người ta khó chịu, ngươi có thể hôn ta hay không?"
Lần này, bước chân hắn hoàn toàn ngừng lại.
06
Ta dường như đặt mình vào trong sa mạc, mà A Tiêu là ốc đảo duy nhất.
Hắn không trả lời ta.
Tốc độ cõng ta đi lên nhanh hơn.
Ta lờ mờ nghe thấy tiếng Như Ý kinh hãi, còn có A Tiêu nhỏ giọng, căn dặn nàng ấy:
"Nếu như ngươi muốn nàng sống thì đừng nói ra chuyện sắp xảy ra.”
"Đi múc một thùng nước đá đến đây!"
Như Ý sợ đến mức nhanh chóng làm theo, sau đó canh ở ngoài cửa.
A Tiêu khóa chặt cửa phòng.
"Ngươi nhìn rõ xem ta là ai."
"Ngươi là A tiêu."
—— Cả người ta dán trên người A Tiêu, toàn thân có cảm giác mát lạnh không nói rõ được.
Ngọn lửa trong cơ thể vẫn còn đang thiêu đốt.
Giống như đang nói với ta, cần nhiều hơn.
Thân thể khác thường đủ kiểu, ta đã sớm đoán được, chắc hẳn mình trúng loại thuốc trong thoại bản kia.
Lúc trước chỉ nghe nói Nam Phong quán sẽ dùng những thứ thuốc này để trợ hứng.
Không ngờ thuốc này còn khiến thú tính của người ta bộc phát như thế.
A Tiêu đè tay ta đang làm loạn lại.
"Người nghe ta nói này.
Người trúng thuốc Bán Nhật hoan, khó tìm được giải dược.
Nếu như bỏ mặc, nhẹ thì tàn phế, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”
"Thân phận của người và ta khác biệt, ta không thể… Dùng cách kia để giải dược cho người, chỉ có thể dùng cách phụ trợ làm dịu giúp người.”
"Người nghĩ được chứ, nghe rõ rồi chứ?"
Ta lại ôm chặt lấy A Tiêu, dùng hành động thay câu trả lời.
Người ôm ta dường như cảm nhận được ta đáp lại.
Sau đó, áo ngoài của ta bị cởi đến bên hông, chỉ để lại một cái yếm.
Chuyện kế tiếp, không phải cũng giống như trong thoại bản sao?
Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi.
Ta mừng khấp khởi ngẩng đầu lên, chuẩn bị hôn lên bờ môi A Tiêu.
Nhưng nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống.
Cánh tay với bắp thịt rắn chắc của A Tiêu nhấc ta lên, không có chút kiều diễm và dịu dàng nào.
"Này, giải dược đã nói đâu?"
Ta kháng nghị vô hiệu.
"Ngươi mau hôn ta đi, nhấc ta lên làm cái gì!"
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ta giống như một con heo vào nồi, bị A Tiêu vô tình nhấc lên, trực tiếp ấn vào trong thùng gỗ.
07
Cách thức của A Tiêu mặc dù đơn giản thô bạo nhưng lại hết sức hữu hiệu.
Thuốc trên người ta nhanh chóng được giải.
Khi ta gọi A Tiêu vào một lần nữa, hắn đã thu dọn sẵn sàng.
Ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế, giương cằm, ra hiệu hắn mở cái rương bên cạnh ra.
Bên trong chính là vàng.
"Phu nhân làm như này là ý gì?"
"Đây là thưởng cho ngươi."
Ta chậm rãi bước đến trước mặt A Tiêu, nói ra tính toán của mình:
"Hôm nay ngươi làm rất tốt.”.