Thế là ngồi xổm xuống mai phục ở cửa, nghe tiếng người áo đen bên trong xột xoạt lật qua lật lại trang sách và tiếng kéo ngăn kéo, ta càng chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ta ngừng thở, nắm chặt cuốc hoa trong tay, chuẩn bị tấn công.
Bỗng nhiên có người bịt miệng ta lại từ phía sau:
"Đợi ở chỗ này, đừng nhúc nhích."
Hơi thở ấm áp của A Tiêu phun ra bên tai ta:
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn phi thân phá cửa sổ vào, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau hỗn loạn tưng bừng.
11
"Có ai không! Hoả hoạn rồi!"
Ta lo A Tiêu đánh không lại hắn ta, tranh thủ thời gian gọi người.
Không ngờ, người áo đen kia ngã thẳng tắp ra, lăn xuống trước mặt ta.
Ta không chút do dự bay nhào lên, dùng hết sức lực toàn thân túm chân hắn ta lại.
Lúc A Tiêu đi ra trông thấy tình cảnh như vậy ——
Ta mở rộng miệng, hung hăng cắn vào bắp chân người áo đen.
Người áo đen bị đau rên rỉ.
A Tiêu thấy ta và người áo đen vật lộn, ánh mắt sâu thẳm.
Trong miệng ta còn đang hùng hùng hổ hổ:
"Đồ vật của vong phu lão nương là thứ mà ngươi nói trộm là trộm sao?
"Ta cho ngươi biết, cho dù Thẩm Tiêu Hành không còn, vậy thì cũng còn có ta! Bất cứ đồ vật nào trong phủ tướng quân này, bất cứ ai cũng đừng hòng động vào!"
Lúc đám hộ vệ chạy đến, A Tiêu đã chế phục người áo đen trên mặt đất.
Phòng ngừa hắn ta uống thuốc độc tự sát, còn quấn vải ngoài miệng.
"Thẩm… Thẩm… Không chết…"
Người áo đen kia hoảng sợ nhìn A Tiêu.
Ta còn chưa kịp nghe rõ hắn ta đang nói cái gì.
A Tiêu duỗi một chân ra, nhẹ nhàng giẫm ngoài miệng người áo đen, ngăn chặn.
"Hắn nói cái gì thế?”
A Tiêu trả lời cực kỳ tự nhiên: "Có lẽ là mấy lời không muốn c.h.ế.t gì đó."
Ta che cổ tay trầy da, gật đầu.
Lúc đám hộ vệ giải người áo đen xuống, A Tiêu ở lại.
Hắn đứng tại chỗ, lấy kim sang dược bên hông ra, nâng lòng bàn tay của ta, thoa thuốc cho ta.
"Tê ——"
Hắn thoáng nhìn ta đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên đặt câu hỏi:
"Ta cho rằng phu nhân yêu tiền nhất, quý trọng sinh mệnh của mình thứ hai, yêu mến nam tử tuấn mỹ trong thiên hạ thứ ba, vừa rồi vì sao lại theo tới?"
Ghê tởm.
A Tiêu này, sao mà cái gì cũng đều bị hắn nhìn thấu hết thế?
Cũng quá hiểu ta!
Ta sờ mũi một cái, vẫn giải thích:
"Thứ trong thư phòng đáng giá để người khác phải tới tìm như vậy, chắc chắn là thứ quan trọng gì, không chừng là mật báo trong quân gì đó.”
"Trước đó ta nghe nói, Thẩm Tiêu Hành bị người khác phản bội, cho nên lương thảo mới bị đốt sạch, không có đường lui.”
"Nếu Thẩm Tiêu Hành ở trên trời nhìn thấy ta giữ vững đồ vật của hắn, chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ hơn một chút nhỉ?"
Ta ngẩng đầu lên, nhỏ giọng cầu nguyện với bầu trời:
"Vong phu, ngươi trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Man Man, để triều đình phát thêm mấy khoản tiền trợ cấp xuống!"
A Tiêu bỗng nhiên ho mãnh liệt.
Ngay cả ta đang thoa thuốc cho ta cũng đang khẽ run.
12
Ngày hôm sau, ta vui vẻ bừng bừng báo cáo việc này lên triều đình.
Long nhan của Thánh thượng cực kỳ vui mừng.
Một làn sóng ban thưởng lớn theo sát phía sau, còn phong cho ta danh hào phu nhân gì đó, nghe khá uy phong.
Ta ôm lư hoa văn hoa sen, kích động hôn một miệng lớn.
Tiện thể thưởng cho Như Ý một thỏi vàng.
Nàng ấy mừng rỡ không ngậm được miệng: "Quá tốt rồi, buổi tối ta lấy đi xây nhà ở mới cho Thiết Ngưu ca ca!"
Ta nghe xong, thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhanh chóng cướp vàng về:
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, nếu cầm đi tiêu cho nam nhân thì ngươi trả ta!"