Hắn vậy mà cứ thế đồng ý với ta?
Vui vẻ đột nhiên đến như thế.
Ta lập tức ném sợi dây kỳ quái kia ra sau đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ:
"Vậy khi nào ngươi dẫn ta đi?"
"Ba ngày sau, giờ Mão, chờ ta ở cửa phủ tướng quân."
A Tiêu nhìn dáng vẻ ta nhảy cẫng lên, thản nhiên nói:
"Ta chỉ là một võ phu, một nghèo hai trắng, phu nhân theo ta, sau này sẽ không có tiền trợ cấp.
Không chừng còn phải trả qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa.
Người nghĩ kỹ rồi sao?"
Hắn dường như đang cố ý nhấn mạnh ba chữ "Tiền trợ cấp".
—— Muốn thử ta đúng không?
Ánh mắt ta kiên định, gật đầu thật mạnh.
15
Đêm trước khi đi.
Ta đã sớm an tâm nằm ngáy o o.
Lại không biết, ngoài phòng lúc này đang xảy ra một cảnh tượng ——
Như Ý đi tiểu đêm, ngái ngủ mê man.
Vừa đi tới trước phòng, đã phát hiện một thứ đen sì, suýt chút nữa hét ra tiếng.
"Quỷ…"
Như Ý nhìn nam tử áo đen khởi tử hoàn sinh kia, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:
"Tướng… Tướng quân…”
Thẩm Tiêu Hành hơi nhíu mày, chỉ vào trong phòng, ra dấu tay im lặng.
Như Ý lập tức hiểu ra, đang cảnh cáo mình không được ầm ĩ đến phu nhân.
Nàng ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lại nhìn thấy cái bóng Thẩm Tiêu Hành đứng dưới ánh trăng.
Thì ra, tướng quân là người sống, hoàn toàn không chết.
Mẹ ơi!
Nghĩ đến chuyện ban ngày phu nhân hỏi nàng có muốn cùng nhau chạy trốn hay không, Như Ý bỗng nhiên chột dạ, trực tiếp khai hết toàn bộ ra:
"Đại nhân, nô tỳ thật sự không đồng ý giúp phu nhân chạy trốn, nhật nguyệt chứng giám!"
Thẩm Tiêu Hành nhíu mày nói:
"Nàng cũng hỏi ngươi sao?"
"Cũng" là ý gì?
Như Ý không hiểu rõ.
Thẩm Tiêu Hành cụp mắt nhìn nha hoàn trên đất, khẽ vuốt cằm:
"Ngươi làm rất tốt.”
"Đêm nay không cần trực nữa, quay về ngủ một giấc thật ngon đi, buổi sáng ngày mai dù phu nhân ầm ĩ ra động tĩnh gì thì cũng đừng đi ra, cũng không cần ngăn cản nàng ấy, hiểu không?"
16
Ba ngày sau, giờ Mão.
Ta vác bao quần áo nhỏ, trên đường đi thuận lợi, xuất hiện đúng giờ ở cổng phủ tướng quân.
Sương mù sáng sớm còn chưa tan.
Ta chờ rồi lại chờ, bỗng nhiên có tiếng vó ngựa loáng thoáng truyền ra từ trong sương mù, càng ngày càng gần.
"A Tiêu, là ngươi sao?"
Ta nhỏ giọng.
Nhưng rất nhanh đã phát hiện ra mấy phần không đúng.
Đây không phải tiếng vó ngựa của một người.
Đối diện ước chừng có bốn, năm người.
Ta quay người muốn đi, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Sau lưng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc, xuyên qua sương mù mà đến, cứng rắn cố định ra tại chỗ.
"Bước chân của phu nhân gấp như thế, là muốn đi đâu?"
Ta nghe ra đó là giọng của A Tiêu, kích động quay lại.
Nhưng mấy người trước mắt đeo mặt nạ giống nhau, che đi khuôn mặt.
Ta nhận ra, trên tay áo của bọn họ là tiêu ký mà chỉ phủ tướng quân mới có.
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
A Tiêu kia bán ta rồi sao?
Ta giật mình đến mức hai chân như nhũn ra.
Nam nhân cầm đầu cưỡi trên con ngựa cao to, đón tia nắng sớm đầu tiên, cuối cùng cũng đi đến trước mặt ta.
Vẻ mặt hắn giống A Tiêu đến mấy phần, hình dáng xương cao thẳng hơn, lúc ngước đôi mắt lên, có tư thế hào hùng, sát khí nghiêm nghị.
Lúc này, hắn cứ nhìn ta rực sáng như thế.
Thẩm Tiêu Hành cười âm trầm với ta:
"Man Man, tiền trợ cấp của vong phu này đây, còn đủ tiêu không?"
16
Cuối cùng ta cũng ý thức được, Thẩm Tiêu Hành gọi tên tự của ta.
Hắn chính là A Tiêu.
Nỗi lòng lo lắng hoàn toàn c.h.ế.t rồi.
Ngàn tính vạn tính, ai có thể ngờ được Thẩm Tiêu Hành này giả chết, còn giả vờ mai phục ở trong phủ tướng quân của mình chứ?
Tên lừa đảo ghê tởm này!
"Không ngờ phu quân thật sự trở về sao?".