Dưới tình thế bức ép, ta không thể không cúi đầu.
Đành phải nhanh chóng gạt ra nước mắt, diễn ra dáng vẻ vui đến phát khóc.
Thẩm Tiêu Hành tung người xuống ngựa.
Ta lập tức ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi lau hết vào tay áo hắn:
"Hu hu hu, nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì tiền trợ cấp với không tiền trợ cấp, chàng có thể trở về là tốt rồi…"
Ta nhổ vào!
Trượng phu đã c.
h.
ế.
t đột nhiên sống lại, đổi lại là ai cũng sẽ không cười nổi.
Trong phủ tướng quân có hạ nhân nghe thấy động tĩnh, ào ào ra đón, liên tiếp một mảng gào khóc, cảnh tượng đó giống như Thẩm Tiêu Hành lại c.
h.
ế.
t một lần nữa vậy.
"Tướng quân đại nhân trở về rồi!"
"Là Thẩm tướng quân!"
"Quá tốt rồi, đại nhân không chết.
"
…
Nhân lúc đám người bao bọc vây quanh hắn, ta rón rén lui lại đến vòng ngoài cùng của đám người, chuẩn bị chuồn đi.
Bàn tay của Thẩm Tiêu Hành lại vượt lên trước một bước, túm lấy cổ tay của ta, không cho ta bất cứ chỗ trống nào để chạy trốn:
"Đúng rồi.
”
"Hôm qua có một hộ vệ trong phủ tên là A Tiêu nói với ta, phu nhân chờ ta ở chỗ này vào giờ Mão.
"
Từng câu từng chữ đều đang ám chỉ sự thật ta đã từng muốn “bỏ trốn” cùng hộ vệ.
Ta chột dạ cúi thấp đầu.
Thẩm Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vội vã cuống cuồng của ta, khóe môi lộ ra một ý cười khó mà nắm lấy:
"Tin tức đáng tin, nên thưởng.
"
17
Nửa canh giờ trôi qua.
Ta quỳ gối trong từ đường Thẩm gia, còn chủ động viết xong thư hưu thê thay Thẩm Tiêu Hành.
Nữ tử giống như ta, hoàn toàn không có nhà mẹ đẻ bên người, thứ hai lại còn dây ra họa lớn như này ở nhà chồng, kết quả chờ đợi ta sẽ thê thảm giống như mẹ.
Nhưng ta muốn tiếp tục sống.
Lúc Thẩm Tiêu Hành đi vào, ta đã nghĩ kỹ tất cả điều kiện mà mình có thể lấy ra để đàm phán.
Đôi giày màu đen kia dừng ở trước mặt ta:
"Nhắc đến thì hộ vệ A Tiêu kia còn nói với ta một số chuyện khác, Man Man có muốn nghe không?"
Thẩm Tiêu Hành chậm rãi hỏi, lại giống như gác người trên lửa nướng, không chịu để người ta sảng khoái.
Trong lòng ta căng thẳng, nằm rạp trên mặt đất, có loại tư thế không thèm đếm xỉa:
"Ta quả thực ưa thích A Tiêu.
”
"Nhưng trước đây ta cũng không biết chàng vẫn còn sống, cho nên sinh ra mong nhớ đối với người khác cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ?”
"Huống chi, Thẩm lang chính là A Tiêu, không phải càng chứng minh ta không ham vinh hoa phú quý của phu quân, chỉ thích con người của chàng sao?"
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu từ nhỏ khiến ta đã sớm học được cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.
Lúc này ứng phó với Thẩm Tiêu Hành, ta cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Ta giở trò cuối cùng:
"Là Thẩm lang lừa người trước, ta có tội gì?"
Thẩm Tiêu Hành “Ừm” một tiếng:
"Nói như thế, đúng là ta không phải.
"
Hắn kéo cái ghế bên cạnh người qua, ra hiệu ta ngồi xuống:
"Vậy Man Man từng nói đã sớm chung tình với ta, sau này lại di tình biệt luyến thích A Tiêu, là cho rằng A Tiêu hơn ta một bậc sao?"
Ta âm thầm cắn chặt răng.
Tất cả vấn đề của hắn đều có bẫy ngầm, khiến ta khó mà trả lời.
"Sao lại không nói?"
Thẩm Tiêu Hành cười híp mắt nhìn ta:
"Là đều thích, hay là đều không thích?"
Giống như cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng kia.
Ta sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
—— Thẩm Tiêu Hành này chẳng lẽ có thuật đọc tâm à?
18
Thẩm Tiêu Hành phát hiện ra phong thư hưu thê kia.
Mặt hắn không thay đổi ngắm nghía ta:
"Nàng ba phen mấy bận nói mình vui vẻ ở bên ta, trong miệng toàn lời dối trá, hiện giờ ngược lại đã tìm xong cả đường lui cho mình rồi sao?".