Hái Trăng FULL


Khi Doãn Vân Y mới vừa chuyển tới trường Trung Học Thực nghiệm Tây Phục, lúc đó vẫn là mùa hè.

Cô đeo cặp sách nhẹ tênh, đội mũ lưỡi trai để che nắng.

Doãn Dục Trình đưa cô tới cổng, nhắc nhở: “Lúc chào bạn học thì phải bỏ mũ xuống.”
“Em biết rồi.” Cô nhỏ nhẹ đáp lại.
Doãn Vân Y làm theo sự giới thiệu của giáo viên, lịch sự khom lưng: “Chào mọi người, tớ là Doãn Vân Y.”
Giáo viên chỉ cho cô một chỗ trống.
Bạn nam bên cạnh có đường nét khuôn mặt dễ nhìn, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán, giữa mày có chứa sự mất kiên nhẫn trời sinh, nhìn có vẻ không thân thiện lắm.
“Chào cậu.”
Doãn Vân Y hơi hơi căng thẳng khi chào cậu ta.

Người đó chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi hờ hững quay đầu đi luôn, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Vân Y nhìn cái bóng của bạn nam đó trên cửa sổ, phần dưới cánh mũi vùi vào trong khuỷu tay, con ngươi nhìn xuống dưới.
Cô không biết rằng, trong cửa kính cũng có bóng của mình.
Vân Dã có thể nhìn thấy Doãn Vân Y đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thiếu niên đang nằm bò ra từ từ chuyển động, cậu ngồi thẳng người, quay đầu sang nhìn cô: “Cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
Tóc cậu thiếu niên hơi rối, con ngươi trong trẻo, vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh.
Doãn Vân Y mở to hai mắt, không hề sợ hãi dáng vẻ không nể tình này của cậu: “Tớ tên là Doãn Vân Y.”
Vân Dã: “Vừa nãy tôi nghe thấy rồi.”
Ý là cô không cần phải lại lặp một lần nữa.
Bạn nam đằng sau dùng bút chọc vào Vân Dã, cười nói: “Vân Dã, cậu đừng cãi, ý người ta là bảo cậu tự giới thiệu đi.”
Vân Dã “à?” một tiếng thật dài, lên cao giọng, sau đó “ồ” một tiếng không cảm xúc: “Tôi tên là Vân Dã.”
Ngày đầu tiên không có ai chủ động bắt chuyện với Doãn Vân Y, cô thử nói chuyện mấy lần với bạn ngồi cùng bàn mình là Vân Dã.

Nhưng hầu hết người ta chỉ chỉ dùng ba chữ “à”, “ờ”, “ừ” để kết thúc.
Cô không rõ tại sao cậu lại kiêu ngạo lạnh lùng như vậy.
Thậm chí còn khiến cô cảm thấy hơi bất lịch sự.
Doãn Vân Y bỏ qua suy nghĩ muốn nói chuyện với cậu.
Sau khi chương trình học ngày đầu tiên kết thúc, không hiểu sao cô lại thấy hơi hơi nản lòng, đeo cặp đi ra ngoài.
Còn chưa đi được hai bước, cô đã nghe thấy giọng nói của thiếu niên ở bên tai: “Quên mũ này.”
Thiếu niên trực tiếp đi ngang qua người cô, đội mũ lên đầu cô.
Doãn Vân Y ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cậu biến mất ở cuối hành lang.
Doãn Dục Trình đang chờ cô ở cổng: “Trường mới thế nào?”
Doãn Vân Y nhớ lại một ngày nhạt nhẽo hôm nay, không biết phải tả thế nào, mở miệng nói: “Khá tốt.”
Sau khi về nhà, toàn bộ tâm trí Doãn Vân Y đều đang nghĩ xem làm thế nào để hòa đồng với bạn học.
Bạn học này là nói riêng về Vân Dã.
Mất ngủ tới nửa đêm mà Doãn Vân Y vẫn chưa nghĩ ra cách hay ho gì, trái lại là khuôn mặt đẹp trai kia của Vân Dã lại càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu cô.
Ngày hôm sau, Từ Diêu học cùng lớp bắt chuyện với cô ở trên hành lang: “Cậu có biết không, bạn cùng bàn của cậu là người học siêu giỏi chỗ bọn mình đấy.

Hơn nữa, cậu ấy ngầu lắm luôn.

Cậu nhìn khuôn mặt kia đi, cứ như cả thế giới đều đang nợ cậu ấy vậy.”
Đêm qua Doãn Vân Y ngủ không ngon, cô bật thốt lên, hỏi: “Ồ, không phải đang nợ à?”
Vừa nói khỏi mồm, Doãn Vân Y đã có loại cảm giác tội lỗi khi nói xấu sau lưng Vân Dã.
Sau khi về chỗ, Doãn Vân Y trông thấy Vân Dã gục trán xuống bàn, cô đang cảm thấy lạ là sao cậu lại dùng động tác kì lạ như vậy để ngủ.

Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện Vân Dã đang lén chơi game.
Trường có quy định không thể mang loại máy chơi game cầm tay này đến lớp.
Doãn Vân Y mở sách bài tập ra, có lẽ là cảm thấy loại hành vi này khác xa so với người học siêu giỏi trong tưởng tượng của cô, vì thế cô không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Vân Dã bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trán bị tì ra vết đỏ.


Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, lúc cười lộ ra răng khểnh: “Cậu muốn chơi không?”
“…”
Đây là người siêu ngầu mà Từ Diêu nói à?
Nhìn chằm chằm vào nụ cười đáng yêu kia, Doãn Vân Y từ chối lịch sự mà lại khách sáo: “Không muốn, cảm ơn cậu.”
Vân Dã không hề buồn vì bị từ chối, khóe môi cậu nở nụ cười, cúi đầu chơi game tiếp: “Đừng nói cho giáo viên biết.”
Từ góc độ nhìn của Doãn Vân Y ở bên này, vẫn còn có thể nhìn thấy vết đỏ mờ mờ trên trán cậu.
Doãn Vân Y lật sách, có chút lơ đễnh, cảm thấy hành vi của Vân Dã to gan lớn mật, phóng túng lại không đúng đắn.
Phía sau vang lên một tiếng răn dạy: “Vân Dã…”
“Em lại chơi game rồi…”
Giáo viên chủ nhiệm lớp trực tiếp xách cổ áo của Vân Dã lên, lấy máy chơi game của cậu.

Vân Dã vẫn kịp tắt máy vào phút chót.
Vân Dã vô cùng bình tĩnh: “Em không chơi, em tắt máy thôi.”
Chủ nhiệm lớp gõ mạnh vào đầu cậu, Vân Dã bị đau đến lún xuống.
Chủ nhiệm lớp quay sang Doãn Vân Y, đối mặt với học sinh ba tốt tiêu chuẩn trầm lặng ngoan ngoãn trong mắt mình, giọng thầy ấy cũng dịu hơn rất nhiều: “Doãn Vân Y, vừa nãy có phải Vân Dã đang chơi game không?”
Vân Dã vẫn đang bị chủ nhiệm lớp xách cổ áo, ngước mắt lên liếc nhìn Doãn Vân Y một cái.

Cô nắm tay thành quyền, bản năng không muốn nói dối, nhưng khi đối diện với ánh mắt của người mới ngồi cùng bàn chưa tới một ngày rưỡi này, Doãn Vân Y lại lộ ra vẻ mặt hơi khó xử.
Chủ nhiệm lớp khuyên bảo: “Em cứ nói thật là được.”
Vân Dã nhìn vẻ mặt của cô.
Thầy chủ nhiệm vốn tưởng rằng Vân Dã sẽ sống chết không nhận tới cùng nhưng cậu lại thành thật nói: “Em có chơi.”
Đúng là toi đời.
Doãn Vân Y nhìn Vân Dã bị chủ nhiệm lớp túm ra ngoài những người khác hoặc là lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác hoặc là vẻ mặt mờ mịt khi xem trò hay.

Cô nhíu mày, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Thầy ơi, thầy không được túm cổ áo của cậu ấy.”
Doãn Vân Y quyết đoán nói: “Đây là không đúng.”
Cả lớp im phăng phắc.
Khóe miệng của chủ nhiệm lớp giật giật, đang định nổi giận thì đối diện với vẻ mặt ngoan ngoãn của Doãn Vân Y, thầy ấy vẫn kiềm chế tính nóng, buông cổ áo của Vân Dã ra.
Chờ đến khi Vân Dã quay lại, bạn đằng sau đẩy đẩy vai của Vân Dã: “Hôm nay cậu cứng nhể.”
Bình thường mọi người bị bắt khi chơi máy chơi game thì đều ngoan ngoãn nhận lỗi rồi nộp máy lên.
“Móa.

Đó là của chị tôi đấy, chị ấy mà về thì sẽ giết tôi mất.” Vân Dã đau đầu, nhíu mày nói: “Tôi muốn mua một cái giống hệt như vậy.”
Doãn Vân Y còn tưởng rằng cậu sẽ trách mình khi quay lại, cô siết chặt bút.
Cô không tiếp xúc nhiều với Vân Dã, nhưng cũng không hi vọng sẽ căng thẳng với cậu.
Cô đã viết mấy tờ giấy cho Vân Dã, nhưng đều chưa đưa đi.

Khi làm bài tập, Doãn Vân Y dần dần quên mất chuyện này.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì phát hiện Vân Dã đang đếm tiền lẻ trong cặp.
Doãn Vân Y hỏi: “Cậu định mua máy chơi game à?”
“Ừ.” Vân Dã tính lại một lần nữa.

Doãn Vân Y do dự một lát, rồi nói trắng ra: “Cho dù cậu tính lại bao nhiêu lần thì tiền cũng sẽ không nhiều lên đâu.”
Vân Dã: “…”
Cậu không đáp gì, gom tiền lại, nhét vào túi.
Doãn Vân Y cầm lấy cặp sách ở phía sau, lấy tờ mười tệ ra khỏi ngăn nhỏ, đưa cho Vân Dã.

Cậu nhìn xuống, không nhận.
Cô hơi mất tự nhiên: “Có phải mười tệ ít quá không… Ba mẹ tớ không cho tớ tiền tiêu vặt, bây giờ tớ chỉ có mười tệ thôi.”
Vân Dã im lặng một lát, nói: “Không ít.” Cậu thuận tay cầm lấy cặp của Doãn Vân Y, gấp tờ mười tệ cẩn thận, bỏ lại vào ngăn nhỏ lúc đầu.

Sau đó cậu lại để cặp sách ra sau lưng cô.
Cậu cầm bừa một quyển sách trên bàn cô, mở trang đầu tiên ra liếc một cái, rồi mới nói: “Doãn Vân Y, cảm ơn.”
Hai người làm bạn cùng bàn nửa học kì, bình thường Vân Dã sẽ không nói chuyện với cô, chỉ thỉnh thoảng mượn thước và tẩy của cô mà thôi.
Doãn Vân Y cảm thấy Vân Dã là một người phức tạp.
Khi thấy việc gì vui, cậu sẽ khá tăng động, lộ ra nụ cười thương hiệu.

Những lúc khác thì thật sự giống như lời Từ Diêu nói, kiêu ngạo lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Sau khi thi giữa học kì xong, Vân Dã đứng thứ hai trong khối, Doãn Vân Y đứng thứ tám trong khối.
Xếp các học sinh có thành tích chênh lệch vào cùng một bàn là quy định bất thành văn của trường.

Hết giờ học, thầy chủ nhiệm lớp đi đến bên cạnh hai người, muốn đổi chỗ ngồi cho bọn họ.
Vân Dã: “Cậu ấy dốt Toán.”
Doãn Vân Y ngây người mấy giây, không hiểu vì sao đối phương lại đánh giá mình như vậy, bình tĩnh phản bác lại: “Vân Dã dốt Văn.”
Vân Dã lập tức sửa miệng: “Đúng vậy, em dốt Văn.” Sợ chủ nhiệm lớp không tin, cậu còn bổ sung thêm: “Lần này có thể đứng thứ hai là bởi vì Doãn Vân Y giúp em học kèm môn Ngữ Văn, nếu đổi chỗ ngồi thì sẽ kém hơn.”
Lần đổi chỗ đầu tiên đã thất bại.
Lúc tan học hôm đó, Doãn Vân Y do dự một hồi lâu không biết vì sao Vân Dã lại cảm thấy cô dốt Toán.

Cô đeo cặp đi theo sau lưng cậu, hỏi: “Tớ dốt Toán chỗ nào?”
Vân Dã gãi đầu, sửng sốt: “Ai nói thế?”
Doãn Vân Y: “Cậu nói.”
Cậu bỗng nhớ tới chuyện này: “Đó là bởi vì…”
Nhìn đôi đồng tử nhạt màu dịu dàng trước mắt, Vân Dã đột nhiên mất giọng.
Cậu mở khóa xe đạp, leo lên.
Cẳng chân tinh tế chỉ có ở thiếu niên đạp mấy cái, cậu ung dung đạp xe đi ngang qua bên cạnh Doãn Vân Y từ phía đối diện.
Không trung chỉ còn lại giọng nói của cậu: “Đi đây.”

Một hôm, lớp phó vệ sinh sắp xếp cho Doãn Vân Y và Vân Dã cùng nhau trực nhật.
Con gái dậy thì sớm hơn con trai, khi đó Doãn Vân Y cao hơn Vân Dã nhiều.

Cô chủ động nói: “Để tớ lau bảng cho.”
Vân Dã đang cầm giẻ lau bảng trong tay, dừng trên bảng đen, nhảy tưng tưng về phía trước, lau mấy chữ trên chỗ cao nhất.
Sau khi dùng cách trẻ trâu này để chứng tỏ bản thân, cậu hoàn toàn không sợ xấu hổ, đưa giẻ lau bảng cho cô luôn.
Trực nhật xong, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Dã vội vàng vứt sách vào trong ba lô, khoác lên vai vẫy vẫy tay với cô: “Đi đây.”
Doãn Vân Y hỏi cậu: “Có thể chờ tớ không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, đáy lòng cô đã thấy hơi hơi ngại.
Vốn tưởng rằng người ta sẽ từ chối, nhưng Vân Dã lại dừng chân, ngồi luôn lên mặt bàn của mình, nhàm chán dùng hai tay chống lên mặt bàn gỗ, đầu hơi ngửa ra sau.
Doãn Vân Y thong thả thu dọn đồ của mình, Vân Dã liếc ra sau mặt bàn của cô, bút, vở, vở ghi chú gọn gàng chỉnh tề, túi đựng bút trong suốt sạch sẽ, in hình hoa anh đào nửa trong suốt.

Tầm mắt cậu chuyển sang người Doãn Vân Y, nói: “Trên tóc cậu có bụi phấn kìa.”
“Ồ.” Doãn Vân Y dùng tay phủi phủi tóc.
Vân Dã ngáp một cái, nói tiếp: “Không phải ở chỗ đó.”
Doãn Vân Y lại phủi phủi.
Vân Dã liếc nhìn, sau đó, Doãn Vân Y thấy cánh tay cậu che khuất ánh sáng, xung quanh mắt lập tức bị bóng tối bao phủ.
Doãn Vân Y đơ ra.
Cái tay kia gần như không chạm vào cô, chỉ phủi bụi phấn trên tóc cô.
Cô thầm căng thẳng trong lòng, bỗng nhét đồ lung tung, nói: “Tớ dọn đồ xong rồi, bọn mình đi đi.”
“Ờ.” Vân Dã uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Doãn Vân Y nhìn thoáng qua giày chơi bóng của cậu, bởi vì hay chơi bóng nên mũi giày bị rách một ít.
Lúc sinh nhật Vân Dã, Doãn Vân Y nói với Doãn Dục Trình mình muốn mua một đôi giày chơi bóng làm quà sinh nhật cho bạn cùng bàn.

Doãn Vân Y không biết cỡ của Vân Dã nên nhờ Doãn Dục Trình mua một đôi ở gần trường, bỏ cả hóa đơn vào, như vậy Vân Dã có thể tự mình đi đổi.
Sau khi tan học, cô đi ra cửa như bình thường, khi đi ngang qua sân bóng rổ, thấy một bóng người quen thuộc.
Vân Dã mang đôi giày bóng rổ mà cô tặng, vỗ bóng rổ, tạm dừng tại chỗ vài giây, đối diện với tầm mắt của cô.
Lúc bóng bị người bên cạnh cướp đi, cậu mới hồi thần.
Vân Dã không nói cho người khác biết, đôi giày này là Doãn Vân Y tặng.
Bình thường cậu trực tiếp mang giày chơi bóng đến trường, lăn lộn chạy nhảy lung tung cả ngày.

Chỉ có đôi này, cậu sẽ dùng túi đựng, chờ đến sân bóng mới thay, cố gắng hết sức để bớt làm mòn giày.
Khi Doãn Vân Y nhận ra, bên cạnh đang có một quả bóng rổ lao tới, cô vô thức dùng tay chắn theo bản năng.
Đây không phải lần đầu tiên.
Lúc trước Doãn Vân Y cũng đã từng bị bóng rổ đập vào, không ít con trai dùng cách này để gây sự chú ý với con gái.
Mỗi lần bị đập đau, Doãn Vân Y cảm thấy không phải chuyện gì to tát, sẽ nói không sao với đứa con trai cợt nhả tới xin lỗi.
Tốc độ của quả bóng này không chậm, thấy sắp đập vào trên người cô thì một bóng người bỗng chắn ở trước mặt cô, nhẹ nhàng bắt được quả bóng rổ.
Dưới sự xúi giục của bạn học khác, tên con trai ném bóng kia vốn dĩ đã ngắm rất chuẩn, còn sẵn sàng tới đây bắt chuyện với Doãn Vân Y.
Vân Dã trực tiếp ném bóng rổ quay ngược lại vào người cậu ta, giọng điệu lạnh lùng: “Chơi bóng thì chơi cho đàng hoàng, bản thân cậu thiếu đòn à?”
Tên con trai kia vốn đã chột dạ, thấy vẻ mặt không tốt của Vân Dã thì lập tức nhặt bóng rổ lên chạy luôn về sân.
Vân Dã quay đầu đi, sau khi suy đoán theo lẽ thường, vừa định nói ra ba chữ “khỏi cảm ơn” thì Doãn Vân Y đã mở miệng trước.
“Lần sau cậu không được hung dữ như vậy, cậu không sợ bọn họ đánh cậu à?”
Cô nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh trước mặt, quay đầu đi, giọng điệu tràn ngập vẻ không tán thành.
Không hề có lời cảm ơn của người đẹp sau khi được anh hùng cứu, Doãn Vân Y nói như đúng rồi: “Bọn họ cao hơn cậu nhiều như vậy.”
Vân Dã quay đầu đi, cực kì cạn lời nhìn cô một lát.
Trên người cậu toàn là mồ hôi, khẽ thở hổn hển, nói với Doãn Vân Y: “Tôi đi chơi bóng đây.”
“Vân Dã.” Doãn Vân Y gọi.

Vân Dã hoang mang nhìn về phía cô, cô nắm lấy dây đeo cặp, mím môi dưới, xác nhận lại một lần nữa: “Bọn họ sẽ không đánh cậu chứ?”
“Chắc là không rảnh như vậy đâu.”
Có người trên sân bóng đang gọi Vân Dã, cậu không nói thêm nữa, chạy quay lại.
Khi Vân Dã chơi bóng xong thì đã gần sáu giờ.
Mồ hôi làm ướt tóc, cậu đi đến nhà để xe, chỉ có xe đạp của cậu còn khóa ở đó.

Đối diện nhà để xe là một bể nước công cộng, Vân Dã đi qua mở vòi nước, dùng một tay hất nước lạnh lên mặt, sau lại dứt khoát dùng nước lạnh xả tóc.
Tắt vòi nước, cậu ngẩng đầu lên, nước làm mờ tầm mắt, nhưng vẫn nhìn rõ Doãn Vân Y đang đứng trước mặt mình, đưa cho cậu một túi khăn giấy.
Vân Dã nhận khăn giấy: “Cảm ơn.”
Cậu ngẩn ra một lát, hỏi cô: “Sao cậu còn chưa về?”
Doãn Vân Y thường về khá sớm.
“Vốn dĩ tớ đã đi rồi.” Doãn Vân Y ậm ừ hồi lâu, thấy Vân Dã dùng một tay lấy khăn giấy không tiện, cô giúp cậu mở ra, đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
Cô ngượng ngùng nói với cậu, cô lo lắng cậu sẽ bị người ta đánh cho một trận vì vừa nãy “nói năng lỗ mãng”.
Giống như… cô chỉ nhìn thấy chuyện dáng dấp cậu không cao.
Vân Dã rũ khăn giấy ra, tùy tiện lau tóc phía dưới.

Giấy nát vụn dính lên lông mi cậu, cậu cau mày dùng ngón tay phủi sạch, đôi mắt hơi mất tiêu cự, cậu chớp chớp mắt, hình dáng cô lại trở nên rõ ràng.
Giống với lần đầu tiên gặp mặt, dáng người cô cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa cao, cổ mịn màng thon thả, khuôn mặt trứng ngỗng, có đôi mắt hạnh màu nhạt, mũi và môi đều rất nhỏ.
Vân Dã cảm giác hô hấp cũng trở nên mất tự nhiên, cậu vội vàng nói: “Tôi phải đi đây.”
Cậu trực tiếp đi thẳng qua bên cạnh Doãn Vân Y.
Chưa được mấy bước, cậu lại quay đầu lại, hỏi cô: “Cậu không về à?”
Doãn Vân Y nhớ tới chuyện bình thường bóng dáng cậu như gió, nói: “Tớ không có xe đạp, cậu về trước đi.”
Cô xoay người lại, đeo cặp đi ra cổng trường.
Chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy tiếng xe đạp kêu kính coong kính coong.

Vân Dã đạp xe đến bên cạnh cô, bước xuống khỏi xe.
Lúc này, Doãn Vân Y mới để ý thấy đây là một chiếc xe đạp địa hình.
Cô xác nhận lại chiều cao của Vân Dã, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu đi cái này có thể có nguy hiểm gì không?”
Vân Dã khẽ khịt mũi để đáp lại, cô cũng không nghe ra là có ý gì.
Lại đi thêm một đoạn nữa.
Hoàng hôn kéo dài cái bóng của hai người bọn họ, Vân Dã dắt xe đi theo bên cạnh cô.

Cô nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, quay đầu sang lén liếc nhìn Vân Dã một cái.
Đầu Doãn Vân Y trống rỗng trong mấy giây, một suy nghĩ bỗng nhảy ra một cách vô cùng tự nhiên, đợi Vân Dã cao lên, chắc là sẽ càng đẹp trai hơn.
Mặc dù bây giờ cậu đã rất đẹp rồi.
Mỗi khi đến lúc đổi chỗ, điểm Văn của Vân Dã lại kém đi.

Để giữ vững hi vọng cậu có thể đứng thứ nhất khu vực, thầy chủ nhiệm cứ để cho bọn họ làm bạn cùng bàn suốt hai năm như vậy.
Ba mẹ rất nghiêm khắc với Doãn Vân Y, ngoại trừ học tập và lớp học thêm thì cuộc sống của cô gần như không có hoạt động giải trí gì khác.

Thậm chí dùng máy tính, Doãn Vân Y cũng phải lấy lí do học bài để xin ba mẹ.
Dẫn tới việc ngồi cùng bàn hai năm mà cô và Vân Dã hầu như chưa từng cùng nhau tham gia hoạt động gì.
Cũng chẳng nói được mấy câu.
Sau khi thi vào cấp Ba, Doãn Vân Y mở nhóm trò chuyện của lớp, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện hình chim cánh cụt suốt bấy lâu nay của Vân Dã, bấm vào nút mời thêm bạn.

Để làm ra vẻ không giống như cố ý, cô còn thêm mấy người nữa.
Vân Dã đồng ý ngay lập tức.
Khung trò chuyện của hai người trống không trong suốt cả kì nghỉ.
Khi khai giảng vào cấp Ba, Doãn Vân Y không nhìn thấy Vân Dã, trong lòng cô hơi hụt hẫng.

Mãi cho đến sau khi thi tháng để chia lớp, cô được vào lớp chọn, mới nhìn thấy bóng người ấy ở góc lớp mới.
Thiếu niên nằm bò trên bàn, chỗ bên cạnh vẫn để trống.
Vẫn giống như hai năm học cấp Hai, Doãn Vân Y đi tới, lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu.
Vân Dã làm như không có việc gì mà đứng dậy.
Hai người nhìn vào mắt nhau, rồi lại lần lượt quay đi chỗ khác như bị điện giật.
Chỗ ngồi trong lớp sắp xếp theo kiểu ngẫu nhiên, Vân Dã và Doãn Vân Y không còn là bạn ngồi cùng bàn.
Áp lực học ở cấp Ba tăng mạnh, hoạt động hằng ngày của nam nữ càng không có liên quan gì với nhau.

Doãn Vân Y không hề chìm đắm mù quáng trong thứ tình cảm mông lung kia mà đặt hết toàn bộ tâm tư vào việc học.
Hôm đó, vừa vặn đến lượt bọn họ phải trực nhật với nhau.

Doãn Vân Y cầm giẻ lau bảng theo thói quen, quay đầu lại, phát hiện Vân Dã cũng đứng ở trước bảng đen.

Ánh nắng yếu ớt khi mặt trời lặn chiếu vào trên người cậu, bởi vì hoàng hôn, con ngươi màu nâu nhạt của cậu trở nên rực rỡ hơn, cụp mắt nhìn xuống cô.
Vân Dã bỗng nhiên duỗi tay về phía cô, lòng bàn tay hướng về phía trước đặt ở trước mặt cô.
Cô mới chú ý thấy, sau một kì nghỉ, Vân Dã lớn lên nhanh chóng, trở nên cao cao gầy gầy.
Vân Dã vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô chòng chọc, giọng điệu không khác gì trước đây: “Giẻ lau bảng.”
Chỉ một giây như vậy, trái tim Doãn Vân Y đột nhiên nhanh hơn hẳn, tình cảm không thể miêu tả trào lên từ tận đáy lòng.

Cô hoảng hốt đưa giẻ lau bảng cho cậu, cầm giấy báo trên bục giảng chạy ra cạnh cửa sổ.
Xuyên qua cửa sổ, cô thấy Vân Dã đút một tay vào túi, giơ tay là có thể dễ dàng chạm tới trên đỉnh bảng đen.
Đó là thời gian nắng nóng nhất ở Tây Phục, mặc dù đã chạng vạng, nhưng khí nóng và ánh nắng vẫn có thể nướng cháy người ta.
Chờ đến khi hai người trực nhật xong thì đã năm rưỡi, Doãn Vân Y lục lọi hồi lâu trong cặp sách, lẩm bẩm nói: “Sao không thấy mũ.” Cô không tin, lại tìm một lần nữa, sau đó chỉ có thể từ bỏ mà đeo cặp lên.
Vân Dã vừa mới rửa tay xong, quay lại chỗ ngồi.

Doãn Vân Y nhìn cậu một cái, nhắc nhở nói: “Trên đầu cậu có dính bụi phấn.”
Vân Dã lười để ý: “Dính thì dính.”
Nhớ tới chuyện hồi cấp Hai, cô trực tiếp kiễng chân lên một chút, dùng đầu ngón tay phủi tóc mái trên trán cậu.

Vân Dã ngẩn ngơ trợn trừng hai mắt, đơ ra một lát.
Doãn Vân Y nhanh chóng rụt tay lại: “Bây giờ không bẩn nữa rồi.”
Vân Dã còn chưa hiểu cảm giác trong lòng, cậu chỉ cảm thấy mặt nóng lên, hô hấp có chút khó khăn, nói năng không lưu loát: “Không cần, tôi thích dính bụi phấn.”
Không tiếp tục nói chuyện nữa, Doãn Vân Y đi ra cổng trường.
Cô vừa ra khỏi cổng, một cơn gió lướt qua bên cạnh, một cái mũ nhẹ nhàng đội lên đầu cô.

Giống như lần đầu tiên, Vân Dã đạp xe đi qua bên cạnh cô, vẫy vẫy tay với cô.
“Đi đây.”
Chu vi đầu của con trai to hơn con gái, mũ trên đầu cô lỏng lẻo, che khuất một phần tầm mắt.

Cô chỉ nhìn thấy bánh xe đạp, sau khi đội mũ hẳn hoi, phía trước đã không còn bóng dáng của Vân Dã.
Vải dệt như thể vẫn còn nhiệt độ của người ấy.
Khoảnh khắc đó.
Doãn Vân Y đột nhiên hiểu rõ, thì ra cảm giác tim đập nhanh mỗi khi mình nhìn thấy Vân Dã, gọi là thích.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận