Hải Vương Lật Xe Rồi

Hiện trường có hai tên người yêu cũ và người thương hiện tại, còn có một tên Ôn Cẩm Trình mà y cũng không biết bản thân trêu chọc phải khi nào, ban đầu vốn tưởng là tình địch nhưng ai dè lại là kẻ thầm mến y, bắp chân Miêu Tòng Thù khẽ run lên nhè nhẹ, tỏ vẻ trong giây phút nước sôi lửa bỏng như này, y cũng có chút căng thẳng.

Bầu không khí vô cùng vi diệu.

Xuất phát từ bản năng tự cứu mình, Cảnh Vãn Thu và ba người của Bồng Lai Tiên Tông đã hình thành một mặt trận thống nhất, đồng thời lủi đến một góc im lặng giả làm đám hoa trên vách tường.

Úc Phù Lê cầm lấy Ngũ Hành Đạo Ngọc, đeo lại lên cổ Miêu Tòng Thù, nói: “Đợi lát nữa đi ra ngoài rồi chúng ta lại cùng nhau bàn bạc kĩ càng, tỉ mỉ, chi tiết về chuyện này.”

Miêu Tòng Thù: “Cũng không cần quá kĩ càng tỉ mỉ đâu.”

Úc Phù Lê: “Ta cảm thấy nó rất thú vị."

Miêu Tòng Thù: “Thật ra rất nhàm chán.”

"Sao có thể chứ?"

Úc Phù Lê nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Miêu Tòng Thù, đưa tay đỡ lấy vai y. Lòng bàn tay dùng chút lực, chiếc váy cưới vốn không thể cởi ra kia lập tức nổ tung thành từng mảnh, mà Miêu Tòng Thù thì vẫn yên ổn không có chuyện gì.

Hắn cởi áo ngoài của mình ra khoác lên vai Miêu Tòng Thù, cười ‘xùy’ một tiếng rồi nói: “Vẫn là như này trông thuận mắt hơn nhiều.”

Miêu Tòng Thù cảm thấy bạn trai hiện tại của mình đang lơ lửng giữa trạng thái bệnh thần kinh tái phát và biến thái, nhưng suy nghĩ kỹ lại, bệnh tâm thần tái phát và trực tiếp trở thành biến thái có gì khác nhau à?

Không có.

Y đang định nói tiếp thì bị Úc Phù Lê cản lại: “Đừng nói chuyện.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ Miêu Tòng Thù, vẻ mặt lạnh nhạt, ý cười không chạm nơi đáy mắt: “Sau khi rời khỏi đây sẽ cho em cơ hội mở lời, còn bây giờ, để ta chơi chết mấy thứ đồ này đã.”

Miêu Tòng Thù ngậm miệng.

Rất tốt, mọi người đều là đồ vật.

Ngay cả giải thích hắn cũng lười nghe, chỉ muốn ngay lập tức làm chết đám đồ vật ngứa mắt trước mặt đã rồi nói sau.

Không hổ là bạn trai y, ngay cả vạn dặm phù hoa cũng không thể lay chuyển được bản chất hung ác, nham hiểm, bệnh tâm thần của hắn.

Úc Phù Lê bỗng nhiên liếc mắt nhìn y một cái: “Em mắng ta?”

Miêu Tòng Thù trong lòng sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vô tội: “Em không có.”

Bạn trai làm sao biết được lòng y đang thầm mắng hắn? Chẳng lẽ hắn biết đọc suy nghĩ? Sao có thể ỷ vào bản thân tu vi cao mà gian lận vậy chứ?

Úc Phù Lê nhéo nhéo gò má Miêu Tòng Thù, làn da vừa căng bóng lại vừa non mịn, vì thế hắn lại nhéo tiếp, cười lạnh âm trầm nói: “Ngay cả giun đũa trong bụng em cũng là ta nuôi, sao ta có thể không biết em đang nghĩ gì?"

Miêu Tòng Thù kinh hãi, vốn một câu nói bình thường có cần phải nói ra đáng sợ vậy không? Còn nữa, liệu tình sử phong phú năm xưa của y có bị phát hiện ra không?

Suy nghĩ một lúc, y cảm thấy hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu.

Bởi vì bây giờ y vẫn còn sống chính là bằng chứng tốt nhất.

Miêu Tòng Thù thở phào nhẹ nhõm.

Úc Phù Lê mỉm cười nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của y, từ căng thẳng, chột dạ chuyển sang bình tĩnh, thoáng trông là có thể biết y đã làm điều gì có lỗi với hắn mà hãy còn giấu giếm _ _

“Em có chuyện giấu ta đúng không?”

Úc Phù Lê đột nhiên cúi mặt xuống, nheo mắt lại nhìn Miêu Tòng Thù, người sau mở to đôi mắt ngây thơ, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm xúc bạo lực, vốn muốn trút giận lên những người khác, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy trong lòng buồn bực không tan, bèn cúi đầu há miệng cắn thật mạnh vào má Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù: “Hức _ _” Đau quá.

"Chậc." Úc Phù Lê một lời khó nói hết, hắn căn bản chẳng hề dùng chút sức nào. "Yếu ớt."

Miêu Tòng Thù chạm vào gò má, phát hiện nơi bị cắn ẩm ướt, hơn nữa còn để lại dấu vết. Y nói: “Để lại dấu răng mất rồi.”

Những dấu răng kia biến mất nhanh chóng, cũng không để lại lâu như những dấu răng còn sót lại sau khi vui thích.

Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Úc Phù Lê, nhưng hắn không nói ra, chỉ kéo Miêu Tòng Thù về phía sau rồi nhìn về phía Ôn Cẩm Trình và Tiết Thính Triều, về phần Từ Phụ Tuyết, hắn từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ.

Sau khi liếc mắt nhìn Tiết Thính Triều, hắn lại chuyển sự chú ý sang Ôn Cẩm Trình đang tạm thời bị trói lại, Úc Phù Lê nói: "Cái thứ như Thiên Đạo giả mà cũng dám chạm vào, nếu ngươi ngại chết không đủ thảm thì có thể đến Côn Luân thử một chuyến.”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, bạn trai y đây là đang chính miệng thừa nhận chuyện Côn Luân có thể khiến người ta chết vô cùng thảm à?

Y tò mò hỏi: "Thiên Đạo giả là cái gì?"

Úc Phù Lê: "Chỉ là thứ đồ chơi do một tiểu thế giới tạo ra thôi, nó bám vào trên người các tu sĩ, khuếch đại ham muốn trong lòng họ, sau đó tự hoàn thiện sự phát triển của bản thân thông qua việc cắn nuốt."

Miêu Tòng Thù đại khái có thể hiểu được, bởi vì không gian ở đây là một tiểu thế giới không hoàn chỉnh.

Tiểu thế giới này đã tạo ra một thứ gì đó gần giống với Thiên Đạo, thứ này hiện tại đang bám vào trên người Ôn Cẩm Trình, hẳn là đã đồng hóa với hắn rồi.

Vì vậy, những người không phải là người bản địa của tiểu thế giới này sẽ bởi vì suy nghĩ của Ôn Cẩm Trình mà không thể sử dụng linh lực, nhưng hạn chế này có lẽ sẽ không có tác dụng đối với những kẻ mạnh có tu vi cao.

Miêu Tòng Thù nhìn tư thế nhẹ nhàng thoải mái của Úc Phù Lê là biết hắn có thể xử lý Ôn Cẩm Trình, chỉ là hiện trường còn có hai tên người yêu cũ, khiến cho y cảm thấy có chút ngột ngạt.

“Đi thôi.” Nói rồi Úc Phù Lê ôm lấy Miêu Tòng Thù, mang y lên tới độ cao 100m để quan sát tình hình chiến đấu phía dưới, cũng không vội ra tay.

Miêu Tòng Thù nắm lấy cánh tay của Úc Phù Lê nhìn xuống dưới, chỉ thấy Ôn Cẩm Trình bị Tiết Thính Triều trấn áp, tạm thời không thể di chuyển

Tiết Thính Triều ở bên dưới đã sớm đoán được mối quan hệ giữa Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê, hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ đến, chỉ tiếc rằng bản thân không thể đến sớm hơn.

Ôn Cẩm Trình và Từ Phụ Tuyết không biết Úc Phù Lê, nhưng bọn họ đều từng nhìn thấy Miêu Tòng Thù nhào về phía một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở lối vào bí cảnh Thái Huyền, làm ra cử chỉ vô cùng thân mật.

Lập tức đoán được đây có lẽ chính là ‘đạo lữ’ trong lời của Miêu Tòng Thù.

Từ Phụ Tuyết sửng sốt trong chốc lát, trong khi đó Ôn Cẩm Trình vẫn đang chật vật giãy giụa, tiếp tục điên cuồng rút đi linh lực của tiểu thế giới này.

Trói buộc dần buông lỏng, Tiết Thính Triều hơi ngạc nhiên trước sức mạnh của Ôn Cẩm Trình, hắn đột ngột gảy dây đàn phát ra một tiếng ‘tinh _ _’, tiếng đàn hỗn loạn chói tai và sắc bén hóa thành từng lưỡi dao lao về hướng Ôn Cẩm Trình.

Ôn Cẩm Trình không hề trốn tránh, ống tay áo vung lên chém đứt vô số âm thanh sắc bén. Tuy vậy vẫn còn một đạo âm thanh nhỏ như lưỡi đao xuyên thủng qua hàng phòng ngự chặt chẽ cắt đứt một sợi tóc mai, chém vào má để lại một vết cắt nhỏ.

Máu tươi lăn dài xuống, lại bị Ôn Cẩm Trình dùng mu bàn tay hung hãn lau đi: "Ta thật sự rất ghét các ngươi, tại sao các ngươi cứ muốn tranh giành Tiểu Thù với ta chứ?" Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt vừa hung ác lại vừa ấm ức, hai hốc mắt đỏ bừng dường như giây tiếp theo thôi sẽ rơi lệ.

"Ta tới trước, ta thích y trước, Tiểu Thù là hôn thê của ta.”

"Tất cả những kẻ dám tranh giành với ta, đều đi _ _ chết đi!"

Hắn vừa dứt lời, linh lực vốn đang bị áp chế đột nhiên bộc phát, không gian vừa ổn định lại một lần nữa lung lay sắp đổ, đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ và bị cắn nuốt.

Những không gian này vốn được các kẻ mạnh tạo ra, sau đó lại phát triển thành các tiểu thế giới chưa trưởng thành, "Thiên Đạo" mới ra đời có thể dễ dàng cắn ngược lại các tiểu thế giới.

Một khi xảy ra hiện tượng sụp đổ, chúng sẽ lựa chọn nuốt chửng mọi đồ vật trong không gian, kể cả những tu sĩ vô tình đi lạc vào. Nếu linh lực trong cơ thể tu sĩ đủ nhiều sẽ đẩy nhanh quá trình cắn nuốt và sụp đổ không gian.

Sự sụp đổ của không gian còn đi kèm với cơn bão linh lực, bởi vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Ôn Cẩm Trình nhập ma đã thay thế quy tắc không gian, trở thành "Thiên Đạo" của không gian này, hắn lại một lần nữa điên cuồng rút linh lực, bao gồm cả linh lực do tu sĩ phát ra.

Lấy hắn làm tâm bão, xung quanh hình thức một cơn lốc đáng sợ màu đen.


Linh lực bạo ngược và hỗn tạp, phá vỡ và cuốn mọi vật thể trong vòng mười trượng xung quanh Ôn Cẩm Trình vào trong cơn lốc, rồi nhanh chóng hấp thu chúng.

Từ Phụ Tuyết và những người khác nhanh chóng thoát ra khỏi dinh thự.

Bàn tay đang đặt lên dây đàn của Tiết Thính Triều đột nhiên buông ra, trận pháp trấn áp Ôn Cẩm Trình đột nhiên bị phá vỡ, linh khí của hắn đánh ngược lại vào thân đàn. Trên thân đàn lập tức xuất hiện một vết nứt sâu hoắm, Tiết Thính Triều vốn lấy cây đàn làm vũ khí bản mệnh lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

Thấy vậy, Đinh Khê và ba người đang lùi về phía sau vội vàng quay lại đỡ Tiết Thính Triều vừa bị đánh lui: "Tiên sinh, chúng ta mau đi thôi!”

Lúc này, những viên ngói, phòng ốc, kể cả xác sống cứng đờ, hoặc những đồ vật được biến ra từ linh lực, thậm chí cả những đồ vật được điều khiển bằng linh lực, đều được chuyển hóa thành ma lực để Ôn Cẩm Trình sử dụng. Mà tu vi của hắn cũng nhờ vào việc hấp thụ ma lực một cách điên cuồng tăng vọt từ Độ Kiếp đỉnh phong lên đến Đại Thừa kì.

Tiết Thính Triều lui đến chỗ của Miêu Tòng Thù, trực tiếp nói với y: "Tùng Thù, ta không biết hắn là gì của ngươi, nhưng giờ hắn đã nhập ma, hoàn toàn mất đi lí trí và bắt đầu đồng hóa với tiểu thế giới này rồi. Nếu thế giới này sụp đổ, rất nhanh sẽ hóa thành cơn lốc linh lực, giờ đây hắn đã trở thành vật chứa nhiều ma lực không giữ được lí trí của bản thân nữa.”

“Ngươi đi cùng ta, ta đưa ngươi ra ngoài.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi.”

Miêu Tòng Thù từ chối thẳng: “Không cần đâu.” Lúc này đây tim và thận của y đang đập nhanh hơn so với bất kỳ ai khác.

Y cố gắng giữ bình tĩnh, đè lại cánh tay của người thương, nắm lòng bàn tay của hắn, rồi nói một cách chân thành: “Đạo lữ của ta tu vi cao hơn ngươi, linh khí nhiều hơn ngươi, hơn nữa lại có ít người cần giải cứu hơn ngươi, bởi vì anh ấy chỉ cần cứu ta. Hơn nữa ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, không hề có bất cứ quan hệ gì, nói nhiều như vậy dễ gây ra hiểu lầm không đáng có."

Miêu Tòng Thù lông tơ dựng đứng, không hiểu vì sao, y dường như có thể cảm nhận được sự điên cuồng bị đè nén dưới đáy biển sâu bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của Úc Phù Lê.

Da đầu y tê dại, vội vàng bày tỏ: “Hơn nữa ta và lão Úc nhà ta tình bền hơn vàng, trung trinh không đổi, chắp cánh cùng bay… Tóm lại, chúng ta chính là sống chết có nhau, sẻ chia hoạn nạn, cùng chung chiến tuyến không bao giờ thay đổi!"

Nhìn đi! Quyết tâm như này! Nặng tình như này! Tỏ thái độ như này!

Ai mà từ chối nổi chứ!

Điều gì đã thúc đẩy y nói ra những lời cảm động lòng người như vậy?

_ _ là tình yêu!!

Miêu Tòng Thù: “Ta và lão Úc nhà ta là rung động, là mến, là thương…” Là chiêu trò*.

*raw 套路 (Tàolù) → Ban đầu, nó dùng để chỉ “một loạt các kỹ năng và thủ thuật trong võ thuật”. Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là “một chiến lược”, “thủ đoạn” hoặc một cái gì đó “tất cả đã được lên kế hoạch”.... Mk tra thấy từ này có nhiều nghĩa nhưng nghĩa này thường được dùng nên mk chém tạm nha, có gì sai sót mọi người có thể góp ý cho mình ạ.

Tuy là chiêu trò, nhưng cạm bẫy tình yêu cũng rất ngọt ngào.

Tiết Thính Triều: “…” Thật lâu sau, hắn mới nói: “Nếu có một ngày ngươi và hắn ta xa nhau, có thể đến Bồng Lai tìm ta.”

Miêu Tòng Thù trong lòng khóc thét còn phải tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, y nói với Úc Phù Lê: “Em và hắn ta chỉ là quan hệ bình thường thôi.” Bây giờ trở thành kẻ thù luôn rồi!

"Không sao, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau." Úc Phù Lê rất hào phóng, hắn nhìn về phía Tiết Thính Triều: "Huyết mạch của tiên nhân quả thực còn sót lại không nhiều, nhưng ta cũng không phải là không có khả năng khiến ngươi chết không chỗ chôn."

Tiết Thính Triều nghe vậy cũng không trả lời, nhưng một người của Bồng Lai Tiên Tông bên cạnh hắn đã kích động, bước lên trước một bước: "Ngươi muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Bồng Lai Tiên Tông à?”

“Kẻ địch?” Úc Phù Lê giơ tay đặt lên đỉnh đầu Miêu Tòng Thù, ấn y vào trong lồng ngực, rồi đột nhiên nắm lấy đầu con chim đầu đàn trực tiếp vặn gãy. Thân thể và đầu đều bị vứt đi như rác rưởi, hắn tùy tiện nhấc ngón cái và ngón giữa búng về phía Tiết Thính Triều, đồng thời nói: “Lòng dũng cảm của Bồng Lai Tiên Tông cũng tiến bộ không ít ha, nhưng sự ngu xuẩn của mấy người thì vẫn chẳng thay đổi gì.”

Tiết Thính Triều nhanh chóng chặn đòn tấn công, lại nhận ra đòn tấn công đang tiến thẳng vào thức hải, hắn lập tức sử dụng Bồng Lai tiên pháp để điều động huyết mạch tiên nhân ngăn cản đòn này.

Chỉ mới là một lần giao thủ, hắn đã phải dùng hết sức lực để vận dụng huyết mạch tiên nhân chống cự, còn đối với Úc Phù Lê, chẳng qua chỉ là cử động ngón tay một chút mà thôi.

Người này, rốt cuộc có thân phận gì?!

"Đều lui ra hết đi." Tiết Thính Triều quát lớn với hai người Bồng Lai Tiên Tông còn sót lại phía sau, nhìn Miêu Tòng Thù đi ngang qua hắn, đột nhiên nói: "Không phải là trước đây ta không đi tìm ngươi."

Miêu Tòng Thù còn đang đấu tranh với bàn tay rắn chắc như đá ở trên đỉnh đầu, nghe vậy, bèn tranh thủ thời gian trả lời hắn: "Ngươi là người tốt, nhưng trong mọi việc cũng nên cố gắng cởi mở một chút. Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

Bây giờ nói điều này có ý nghĩa gì đâu? Trông y giống kiểu người sẽ quay lại à?

Cái gọi là người cũ, chẳng khác nào rác rưởi.

Ai sẽ dừng lại vì rác rưởi bên đường chứ? Dù sao thì y cũng sẽ không.

Miêu Tòng Thù luôn yêu ghét thẳng thắn vô tư, cho dù có phũ cũng phải phũ một cách đường hoàng. Y đâm thêm một nhát: “Có điều này ta muốn nói, dù sao ngươi cũng sắp phải đi, nếu không ngại thì có thể chúc phúc cho chúng ta chứ?”

Tiết Thính Triều nhất thời không nói nên lời, hắn nhìn chằm chằm vào sau gáy Miêu Tòng Thù, nhưng người sau thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại liếc hắn một cái.

Y hình như thực sự không còn thích hắn nữa rồi.

Ý thức được điểm này, Tiết Thính Triều giật giật ngón tay, chỉ thấy trong lòng có chút khổ sở, nhưng lúc này đây hắn hoàn toàn không hiểu vì sao loại cảm giác này lại xuất hiện.

Đinh Khê nắm chặt tay, đè nén lửa giận: "Tùng Thù, ngươi đừng có mà quá quắt!"

Gã vừa sợ hãi Úc Phù Lê, vừa lo lắng cho Tiết Thính Triều, vì vậy cố kìm nén nỗi sợ hãi mà tiến về phía trước, muốn kéo Miêu Tòng Thù lại, nhưng gã ta chưa kịp đến gần đã bị một ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên xuất hiện đốt cháy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.

Trong nháy mắt gã đã bị đốt thành một nhúm tro tàn màu trắng, rồi cuốn vào trong không trung, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Vừa khéo đúng lúc Miêu Tòng Thù thoát khỏi bàn tay trên đỉnh đầu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt. Y còn không kịp phòng bị gì.

Đinh Khê chết rồi.

Người ủng hộ Tiết Thính Triều điên cuồng nhất, người từng tẩy chay, hận thù y nhất, giờ phút này đây lại dễ dàng chết đi như vậy, chết không toàn thây.

Y quay đầu lại nhìn Úc Phù Lê, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lưu li của hắn, không biết vì sao có thể nhìn thấy bên trong là bóng tối đáng sợ vặn vẹo, giống như hỗn độn không có điểm cuối.

"Miêu Miêu có sợ không?"

Y nghe thấy tiếng Úc Phù Lê dịu dàng dò hỏi và tiếng của người duy nhất còn sống sót của Bồng Lai Tiên Tông thất thanh hét lên ‘Đinh sư huynh’, sợ hãi đến mức không thể nói nên lời.

"Chắc là em sẽ không sợ đâu."

Đồng tử của Tiết Thính Triều co chặt lại, hắn quay người lau vệt máu trên miệng, vẻ mặt ôn hòa và từ bi thường ngày biến mất, biến thành một loại lạnh băng như máy móc, xen lẫn trong đó một chút hung ác cố chấp.

Những đệ tử còn sót lại của Bồng Lai Tiên Tông nhìn đống tro tàn trong không trung, sau đó lại nhìn về phía thi thể của những đồng môn bị phân tán trên mặt đất, bọn họ do dự một lát, sau đó nhanh chóng đuổi sát theo sau Tiết Thính Triều.

Úc Phù Lê nói muốn giết họ, vốn ban đầu Miêu Tòng Thù còn không tin.

Từ trước đến nay Tu chân giới vẫn luôn tàn khốc, những việc như giết người cướp của, chết vì đoạt bảo nơi đâu chẳng có.

Nhưng Miêu Tòng Thù không tham dự, dù sao y cũng chỉ là một kẻ lười nhác mà thôi. Tu luyện cũng được chăng hay chớ, dù cho bạn trai cũ có hơi nhiều một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà y không cảm thấy phiền phức, đặc biệt là dù cho có nhiều người yêu cũ như vậy nhưng y vẫn chưa bao giờ lật xe.

Suốt cả chặng đường tu luyện đều vô cùng thoải mái dễ chịu, ngoại trừ cái tên bạn trai cũ ma tu nào đó, y quả thực rất hiếm khi đối mặt với hành vi giết người ở cự ly gần như thế này.

Úc Phù Lê căn bản không màng đạo lý, nói giết là giết, nhưng Miêu Tòng Thù lại không thấy sợ.

Cho dù y cực kỳ chấn động trước hình ảnh tro xương bị thổi bay, nhưng có lẽ bởi vì cảnh tượng trước mặt không có máu me, nên y cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

“Em không cảm thấy ta rất tàn nhẫn sao?”

Miêu Tòng Thù: "Không." Bình tĩnh, cái tên bạn trai cũ ma tu nào đó còn dính máu nhiều hơn anh ấy nhiều. "Hơn nữa bọn họ muốn giết em. Nếu bọn họ không chết, thì người chết chính là em, bởi vậy vẫn nên để bọn họ chết thì hơn."

Dù sao y cũng là một tu sĩ Kim Đan, còn từng sống ở Bồng Lai Tiên Tông, sao có thể không nhận ra sát ý của đám người Đinh Khê chứ?

Suy cho cùng bạn trai cũng chỉ là đang cố bảo vệ y thôi.

Miêu Tòng Thù chọn đứng về phía Úc Phù Lê, ủng hộ hắn vô điều kiện: "Cho dù anh có ra sao thì em cũng vẫn thích". Dù sao hắn vốn đã mắc bệnh tâm thần, giờ có thêm cái thuộc tính ‘giết người như ngóe’ thì y vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Úc Phù Lê nghe vậy cười rộ lên, "Bé cưng vừa ngoan ngoãn vừa biết nói lời êm tai, ta thích." Sau đó lại đột ngột chuyển sang chuyện khác: “Nhưng chuyện cũ giữa em và Bồng Lai cũng rất thú vị nha.”


Miêu Tòng Thù: “..." Y chỉ muốn làm một người tự do thoải mái không nhớ về quá khứ, vì sao lại khó khăn như vậy?

**

Phía dưới, Ôn Cẩm Trình gần như bị bao phủ trong gió lốc linh lực đã ngừng việc rút linh lực lại, mà toàn bộ linh lực đang vận chuyển trong cơ thể đều chuyển hóa thành ma lực.

Tròng mắt của hắn biến thành màu đỏ đậm, ba ngàn sợi tóc đột ngột tung bay rồi xõa ra, bay múa trong gió bão.

Theo bản năng và khát vọng từ sâu thẳm trong tim, Ôn Cẩm Trình nhanh chóng xác định được vị trí của Miêu Tòng Thù.

"Tiểu Thù."

Theo bản năng vì bị trí nhớ ảnh hưởng, Ôn Cẩm Trình trước tiên xử lý Từ Phụ Tuyết ở nơi xa hiện còn chưa chạy trốn.

Vì ghen ghét Từ Phụ Tuyết nên Ôn Cẩm Trình không trực tiếp giết hắn mà chỉ tạo ra những vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng trên người hắn, khiến cho hắn chết trong đau đớn vì mất máu.

"Đáng lẽ ta nên giết ngươi từ lâu rồi mới phải, khi còn ở nhân gian, vốn nên sớm giết ngươi." Ôn Cẩm Trình nói: "Ta gặp được Tiểu Thù trước ngươi, sao ngươi có thể cướp y đi?"

Hắn nhìn Từ Phụ Tuyết với vẻ giễu cợt và khinh thường, như thể cảm thấy nói nhiều với hắn ta là đang lãng phí thời gian.

Vì thế hắn bỏ đi.

Từ Phụ Tuyết không chống đỡ nổi mà nửa quỳ trên mặt đất, máu trên người không ngừng chảy ra: "Khụ khụ khụ..." Hắn không khỏi nhìn về phía tán tu áo xanh trên bầu trời, bóng hình đó từ lúc Úc Phù Lê xuất hiện thì không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

Dường như ánh mắt của Miêu Tòng Thù sẽ không bao giờ dõi theo hắn nữa, hắn đã trở thành một kẻ xa lạ, không chói mắt, không độc đáo, cũng không còn được thiên vị như trước nữa.

Từ Phụ Tuyết nghĩ đến đây, không biết vì sao trái tim lại đau đớn như bị xé nát, trong đau đớn còn có một loại cảm giác không cam lòng dần dần lan tràn.

Cảnh Vãn Thu vội vàng tìm loại thuốc trị thương tốt nhất để cầm máu cho hắn: “Cũng may ta quen để thuốc trị thương trên người thay vì trong giới tử. Ngươi cũng không làm chuyện gì có lỗi với Ôn Cẩm Trình, hắn lại đối xử với ngươi như vậy, quả thật chính là lòng lang dạ sói."

"Thật sao?" Từ Phụ Tuyết hỏi ngược lại, hắn nhớ tới những chuyện mình đã làm với Miêu Tòng Thù, đó cũng là lòng lang dạ sói.

Tuy vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng nếu không được điều trị vẫn có thể gây chết người.

Cảnh Vãn Thu: “Ôn Cẩm Trình muốn tra tấn ngươi, cho nên vết thương của ngươi mới lâu lành như vậy. Từ sư đệ, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Từ Phụ Tuyết tuy mất nhiều máu nhưng vẫn giữ được lý trí và bình tĩnh.

Hắn nói: "Không gian này sắp sụp đổ, chờ đến khi Ôn Cẩm Trình không thể khống chế được linh lực cuồng bạo, không gian sẽ bị xé nát. Vào thời điểm không gian bị xé nát, cả linh lực và giới tử đều có thể dùng. Đến lúc đó, chúng ta có thể rời đi.”

Cảnh Vãn Thu suy nghĩ một chút, đồng ý với lời của Từ Phụ Tuyết.

**

Xử lý Từ Phụ Tuyết xong, Ôn Cẩm Trình nháy mắt xuất hiện giữa không trung, nghiêng đầu nhìn Miêu Tòng Thù bên cạnh Úc Phù Lê: “Trả Tiểu Thù lại cho ta, y là hôn thê của ta.”

Miêu Tòng Thù lập tức phản bác: "Không phải vậy!”

Úc Phù Lê đẩy Miêu Tòng Thù ra sau, lại thuận tay cầm áo ngoài đơn giản thô bạo che lên đỉnh đầu của y.

Đồng thời lạnh lùng cảnh cáo: "Không cho vén lên.”

Miêu Tòng Thù đang nắm lấy áo ngoài muốn bỏ ra, nghe vậy khựng lại, ngoan ngoãn buông tay xuống. Tầm nhìn của y bị áo ngoài chặn lại, bản thân biết rõ bên ngoài nguy hiểm, nhưng y càng tin tưởng Úc Phù Lê hơn, bởi vậy không cử động nữa.

"Chờ ta mười lăm phút."

“Được.” Miêu Tòng Thù chỉ thiếu nước thề thốt để thể hiện rằng y ngoan ngoãn nghe lời thế nào, không phải kiểu người hay gây chuyện.

Ánh mắt của Úc Phù Lê nhẹ nhàng rơi trên người Ôn Cẩm Trình đang nhập ma, như một ngọn núi cao nguy nga bễ nghễ nhìn xuống tất cả chúng sinh, lạnh lùng thờ ơ như nhìn một con kiến ​​nhỏ.

Ôn Cẩm Trình thấy vậy càng thêm điên cuồng, năm ngón tay mở ra, một quả cầu ánh sáng màu đen bên trong mang theo sấm chớp từ trong hư không ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, hắn ném quả cầu ánh sáng đi. Những nơi quả cầu ánh sáng đi qua, không gian nơi đó bị nuốt chửng và phá hủy, lộ ra trời đất hỗn loạn bên ngoài tiểu thế giới.

Tiết Thính Triều ở nơi xa dừng lại nhìn, những người còn lại của Bồng Lai Tiên Tông đứng ở sau hắn.

Úc Phù Lê tiến một bước về phía trước, bóng hình mơ hồ, dịch chuyển ngàn dặm, lúc này quả cầu ánh sáng cũng sắp sửa bay tới. Hắn giơ tay dễ dàng bắt lấy rồi ném nó về phía chân trời, sau đó quả cầu ánh sáng bỗng nổ mạnh, tạo ra một vết nứt rộng chừng ba thước trong tiểu thế giới.

Bên ngoài vết nứt là hỗn độn thuở sơ khai, bên trong là gió lốc linh lực nhìn đâu cũng thấy, những cơn lốc này xé nát vết nứt, đẩy nhanh sự sụp đổ của không gian.

Cảnh Vãn Thu kéo Từ Phụ Tuyết lên: “Không gian bị xé rách rồi, bây giờ chúng ta mau đi thôi.”

“Chờ một chút.” Từ Phụ Tuyết ngăn hắn lại, trong mắt hiện lên sự cố chấp: “Đưa cả Miêu Tòng Thù đi nữa.”

"Ngươi điên à?" Cảnh Vãn Thu cảm thấy không thể nói lí với Từ Phụ Tuyết: “Người đàn ông bên cạnh y có sức mạnh sâu không lường được, thậm chí có thể là Đại Thừa kì đỉnh phong. Ngươi và ta chỉ có tu vi Kim Đan, đối đầu với hắn chúng ta căn bản chỉ giống như mấy đứa trẻ con không có chút sức phản kháng nào.”

Từ Phụ Tuyết vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ: “Mặc kệ là trộm hay cướp, chỉ cần chúng ta có thể mang Miêu Tòng Thù đi là được.”

Không biết vì sao, hắn có linh cảm rằng nếu hôm nay rời đi, hắn sẽ mãi mãi đánh mất Miêu Tòng Thù.

Trước kia hắn cảm thấy Miêu Tòng Thù có cũng được, không cũng thế, chỉ vì hắn cho rằng không ai có thể thay thế được mười ba năm tình nghĩa giữa bọn họ. Nhưng nếu có người thật sự thay thế được hắn, thì hắn nên làm cái gì đây? Nếu Miêu Tòng Thù thực sự không cần hắn nữa, thì hắn phải làm sao bây giờ?

Linh cảm này khiến hắn hoảng sợ, đồng thời cũng khiến hắn lơ lửng giữa ranh giới bình tĩnh và điên cuồng.

Cảnh Vãn Thu không thể tin nổi: “Các ngươi con mẹ nó đều phát điên hết rồi.”

Nhân lúc Từ Phụ Tuyết mất quá nhiều máu, không có khả năng chống cự, Cảnh Vãn Thu trực tiếp tung một chưởng đánh ngất hắn, sau đó vác hắn lên bay về phía khe nứt.

Khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn về phía bóng hình tán tu áo xanh lúc này đã nhỏ bé đến gần như không thể thấy được, thực sự không hiểu tại sao lại có nhiều người thích y đến vậy.

**

Úc Phù Lê xuyên qua tầng tầng gió lốc xen lẫn tia sét bên ngoài, dùng tay không xé toạc nơi linh lực cuồng bạo và dày đặc nhất, đến gần mắt bão ở chính giữa. Tại khoảng lặng ở trung tâm mắt bão, hắn dễ như trở bàn tay mà bóp chặt cổ Ôn Cẩm Trình, cưỡng ép tách gã ra khỏi cơn bão linh lực, rồi ném xuống đất.

Ôn Cẩm Trình mất đi sự vây đỡ của lốc xoáy linh lực, bởi vì trọng lực mà rơi từ trên cao xuống đất, khiến phạm vi trăm thước xung quanh sụp đổ tạo thành một cái hố sâu.

Vài ngày trước Ôn Cẩm Trình mới thay gân đổi cốt, thậm chí còn chưa tiếp xúc với hệ thống tu luyện. Trước kia còn có tiểu thế giới thay hắn xoay sở mọi việc, hắn chỉ cần dựa vào suy nghĩ là có thể tự do điều khiển linh lực.

Giờ đây linh lực trong cơ thể hắn đã hóa thành ma lực, mà thế giới này đang trên bờ vực sụp đổ, chẳng thể nào chuyển hóa linh lực thay hắn nữa. Ngay khi Úc Phù Lê kéo hắn ra khỏi trung tâm cơn lốc linh lực, ma lực trong cơ thể hắn đã bắt đầu tàn phá kinh mạch, nội tạng và căn cốt của hắn.

Kinh mạch nổ tung, nội tạng nát vụn, căn cốt nứt vỡ, cảm tưởng như còn có thể nghe thấy tiếng vang giòn giã.

Ôn Cẩm Trình chật vật thảm hại giãy giụa cố bò dậy, nôn ra một ngụm máu lớn mang theo cả mảnh vụn nội tạng, mới vừa đứng dậy, lưng hắn đã bị một cỗ trọng lực đè xuống, lại lần nữa thê thảm ngã xuống đất.

Dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn qua góc áo màu trắng xám đang từ từ tiến lại gần, máu tươi chảy vào trong mi mắt, Ôn Cẩm Trình nhìn Úc Phù Lê đang đứng trước mặt mình, vừa không cam lòng lại ghen tị mà lẩm bẩm: “Ta, rõ ràng là ta tới trước, khụ _ _”

Úc Phù Lê: "Mấy từ như 'hôn thê của ta' vân vân, quả thực nghe như muốn đấm vào tai. Những người khác ta có thể tạm thời tha mạng, nhưng riêng ngươi nhất định phải chết."

Từ trước đến nay, số người có thể chọc giận hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, Ôn Cẩm Trình lại may mắn là một trong số đó.

Ôn Cẩm Trình thấp giọng cười rộ lên, lồng ngực phập phồng run rẩy, bởi vậy càng làm tăng thêm nỗi đau và tốc độ nội tạng bị nghiền nát. Chỉ là toàn thân đều đau nhức, vậy nên quá tỉnh táo ngược lại khiến hắn không phân biệt nổi đau hay không khác nhau chỗ nào.

Hắn cong ngón trỏ, dùng chút sức lực cuối cùng để ngưng tụ chút ma lực còn sót lại.


“Đi!"

Ma lực hóa thành lưỡi dao ánh sáng giống như loan đao đột nhiên lao về phía cổ Miêu Tòng Thù, nhưng còn chưa kịp ra khỏi hố sâu đã bị Úc Phù Lê chặn lại.

Giây tiếp theo, cổ Ôn Cẩm Trình đã bị bẻ gãy.

Úc Phù Lê nói: "Đến trước thì sao chứ? Chỉ cần giết chết là được."

Những lời này là để đáp lại câu nói “Ta tới trước” của Ôn Cẩm Trình.

Hắn đưa tay ra, lòng bàn tay dừng lại ở đỉnh đầu đã sớm không còn hô hấp của Ôn Cẩm Trình, rồi rút ‘Thiên Đạo giả’ đang bám vào nguyên thần của Ôn Cẩm Trình ra, nghiền nát nó cùng với nguyên thần của Ôn Cẩm Trình.

“Lòng tham không đáy, dựa dẫm Thiên Đạo để rồi bị cắn ngược lại trở thành con rối, đúng là rác rưởi.”

Úc Phù Lê vẻ mặt âm hiểm, vừa nhắc tới Thiên Đạo, hắn lại vô thức trở nên điên cuồng thích giết chóc, sát ý trong nguyên thần đột nhiên dâng lên mãnh liệt, dẫn đến thức hải rộng lớn bên trong đất trời đảo lộn, gây ra phản ứng dây chuyền khiến cho một chút thần lực bị rò rỉ ra ngoài.

Toàn bộ tiểu thế giới vốn đang sụp đổ trong nháy mắt như đóng băng lại, tựa như cũng sợ hãi trước luồng hơi thở phá hủy đất trời này.

Sau đó hắn tiến sâu vào trong thức hải của Ôn Cẩm Trình, tàn phá bốn phía, tìm thấy chút tàn hồn còn sót lại ở nơi sâu nhất của thức hải, đồng thời để lại trên mảnh tàn hồn đó một tia thần lực.

Thần lực đánh vào chút hồn phách còn sót lại của Ôn Cẩm Trình, trong nháy mắt biến mất không dấu vết.

Thân ảnh của Úc Phù Lê chợt lóe, rồi bế cả Miêu Tòng Thù đang trùm áo ngoài lên đi thẳng qua cơn bão linh lực.

Tiểu thế giới hoang tàn, khắp nơi đều là một màu cháy đen, tất cả sinh linh, tử linh và vật chết bên trong đều biến thành hình dạng than cốc, mà trời đất bốn phương giống như một tờ giấy bị đốt cháy, ở phần rìa xuất hiện dấu vết bị đốt cháy.

Tất cả những điều này đều nói lên rằng tiểu thế giới này sắp bị hủy diệt rồi.

**

Không lâu sau, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện phía trên thi thể của Ôn Cẩm Trình.

Người này chính là Tiết Thính Triều vừa đi rồi trở lại.

Tiết Thính Triều chắp tay sau lưng, khí chất dịu dàng đến gần như từ bi ban đầu đã hoàn toàn biến mất, tuy bây giờ vẫn là dáng vẻ điềm đạm nhưng lại có vẻ mạnh mẽ độc đoán.

Người duy nhất còn lại của Bồng Lai Tiên Tông nơm nớp lo sợ: "Tiên, tiên sinh?"

Tiết Thính Triều quay đầu lại, khóe môi cong lên: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi tên là Đinh Nhan đúng không?"

Nàng là nữ tu duy nhất trong số bốn người.

"Tiên sinh biết em sao?" Đinh Nhan có chút mừng rỡ, sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt lâu nay khiến nàng lập tức quên đi nỗi sợ hãi và nghi ngờ trước sự thay đổi của Tiết Thính Triều.

Tiết Thính Triều cười nói: "Các ngươi đều là rường cột của Bồng Lai Tiên Tông ta, tất nhiên là ta sẽ nhớ kĩ. Đinh Nhan, ngươi có thể giúp tiên sinh một việc được không?"

Đinh Nhan gật đầu lia lịa: “Tiên sinh cứ việc phân phó đi ạ.”

Tiết Thính Triều: “Những chuyện xảy ra trong bí cảnh, đừng nói cho ai khác.”

Đinh Nhan: "Tại sao? Ban nãy tên người yêu kia của Tùng Thù vô cớ ra tay giết hại hai người của Bồng Lai Tiên Tông chúng ta. Chẳng lẽ tiên sinh không muốn trả thù cho bọn họ sao?"

Tiết Thính Triều: “Có thù tất nhiên phải báo, chỉ là mọi chuyện cần làm từng bước một.”

Đinh Nhan nghe vậy liền hiểu ra: "Đinh Nhan nhất định sẽ giữ bí mật. Á _ _!" Nàng bỗng mở to mắt, không thể tin được vị tiên sinh mà nàng luôn ngưỡng mộ lại có thể bẻ gãy cổ mình.

Tiết Thính Triều: “Cảm ơn ngươi đã giữ bí mật.” Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương của Ôn Cẩm Trình. Trên miệng vết thương còn sót lại một tia thần lực, hắn nhận ra: "Chủ Thần Côn Luân."

Chủ Thần Côn Luân chưởng quản Mệnh Bàn, làm chủ sinh tử, đồng hành cùng Thiên Đạo, thoát khỏi hồng trần, không vào thế tục.

Bồng Lai giống với Côn Luân nhất, những người của Bồng Lai Tiên Tông luôn thuận theo Thiên mệnh, hoặc là lạnh nhạt thờ ơ, hoặc là cố chấp ích kỷ.

So sánh như vậy, chắc hẳn Chủ Thần Côn Luân chỉ có hơn chứ không có kém.

Bồng Lai được tính vào hàng tiên, nhưng cũng chỉ là đời sau của tiên nhân. Còn Chủ Thần Côn Luân lại thật sự là thần.

“Tại sao hắn lại có quan hệ với Tùng Thù?” Tiết Thính Triều đáp xuống đất, nửa ngồi xổm xuống: “Nếu đã vậy, muốn nối lại với Tùng Thù sẽ không dễ dàng.”

Hắn thở dài, sau đó tiến vào thức hải của Ôn Cẩm Trình.

Nguyên thần của Ôn Cẩm Trình đã bị nghiền nát, nhưng vẫn còn lại một sợi tàn hồn được ‘Thiên Đạo’ mới sinh của thế giới này bảo vệ trong thức hải. Trong thức hải một màu cháy đen hệt như tiểu thế giới bên ngoài, nơi đây không một ngọn cỏ, Tiết Thính Triều dễ dàng tìm thấy hồn phách của Ôn Cẩm Trình.

Phía trên mảnh tàn hồn này còn nối liền với một sợi ‘Thiên Đạo giả’.

Tiết Thính Triều nuốt chửng sợi 'Thiên Đạo giả' này, kể cả hồn phách của Ôn Cẩm Trình để sửa chữa thức hải vừa bị Úc Phù Lê đả thương.

Sau đó, hắn nhìn thấy kí ức khắc sâu nhất trong linh hồn của Ôn Cẩm Trình, một trong số đó là lần đầu gặp gỡ giữa Ôn Cẩm Trình và Miêu Tòng Thù.

Khi Ôn Cẩm Trình tám tuổi, Miêu Tòng Thù đã từng lấy thân phận tán tu áo xanh cứu hắn. Thời điểm bọn họ gặp nhau còn sớm hơn cả Từ Phụ Tuyết, nhưng Miêu Tòng Thù đã quên mất hắn, biến thành một thiếu niên đến bảo vệ Từ Phụ Tuyết.

Nhưng Ôn Cẩm Trình lại liếc mắt một cái đã nhận ra y.

Tiết Thính Triều mở mắt ra, đôi mắt biến thành màu đỏ, vẻ mặt lộ ra một tia thống khổ và vặn vẹo: “Sao ngươi không thể nhìn ta?”

Không phải chỉ có một mình Từ Phụ Tuyết là người đáng thương đến mức không sống nổi, hắn cũng mong một ngày có người đến cứu hắn, bảo vệ hắn. Nếu không có ai cứu hắn, vậy thì đừng để cho hắn gặp Từ Phụ Tuyết.

Quá khứ giống nhau, một người thì được cứu rỗi, còn một người lại luôn vùng vẫy trong tuyệt vọng, sự trái ngược này chẳng phải rất tàn nhẫn sao?

Lát sau, hồn phách của Ôn Cẩm Trình chìm vào sâu trong thức hải, Tiết Thính Triều cũng tự mình tỉnh lại.

**

Miêu Tòng Thù bỏ chiếc áo ngoài che trên đỉnh đầu ra, lại phát hiện bản thân và Úc Phù Lê đang bay lơ lửng trên một mặt hồ màu hổ phách.

Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo trồng một cây cổ thụ có bộ rễ đan xen. Trên tán cây phủ đầy lá vàng soi bóng xuống mặt hồ, khiến cho một nửa mặt hồ phản chiếu sắc vàng, nửa còn lại thì mang màu hổ phách.

Hình ảnh đẹp tựa cõi thần tiên.

… Chỉ là cái cây cổ thụ ở giữa đảo có hơi nghiêng, như thể bị ai đó mạnh mẽ nhổ ra rồi nhét lại vào chỗ cũ.

Miêu Tòng Thù thử bước lên mặt hồ, khi đầu ngón chân chạm vào mặt hồ, nước hồ mát lạnh dịu êm, cực kỳ thoải mái.

Y nheo mắt lại: "Lão Úc, đây là đâu vậy?”

"Lối vào tiểu thế giới, lúc đó ta và em cùng xuyên qua lốc xoáy linh lực rồi rơi xuống nơi này, ta mới không chú ý một chút mà em đã bị cuốn đi." Úc Phù Lê nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tiểu thế giới kia bài xích ta. Nếu ta mạnh mẽ xông vào chỉ sợ sẽ làm nó sụp đổ, em cũng vì thế mà bị mắc kẹt ở bên trong không thoát ra được.”

Hắn cũng không đề cập đến việc bản thân nhổ cây cổ thụ kia ra, rút cạn nước trong hồ rồi ép buộc các sinh vật trong hồ nói cho hắn con đường thông đến tiểu thế giới.

Úc Phù Lê: “Sau đó ta tìm được lối vào.”

Miêu Tòng Thù: "Là cái gì?"

“Ngũ Hành Đạo Ngọc.” Úc Phù Lê: “Khi linh lực của nó xuất hiện dao động thì ta có thể đi vào.”

“Không hổ là Thần khí.” Miêu Tòng Thù hôn lên cằm Úc Phù Lê một cái: “Không hổ là đạo lữ của em!”

Úc Phù Lê cười cười: “Công dụng của Thần khí nhiều vô số kể.”

Miêu Tòng Thù hai tay bám vào trên vai Úc Phù Lê, quơ quơ chân: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như Ngũ Hành Đạo Ngọc có thần thức của ta, khi em gặp nguy hiểm, nó sẽ tỉnh dậy để bảo vệ em. Tương tự, tất cả những gì em nói trong khoảng thời gian này _ _" Giọng điệu của Úc Phù Lê vừa mềm vừa nhẹ, như thể hắn sợ nếu bản thân nói nặng chút thôi sẽ dọa y chạy mất.

"Ta đều nghe thấy được."

Miêu Tòng Thù: "..."

Miêu Tòng Thù sắc mặt tái nhợt, nghĩ thầm rốt cuộc mình đã từng làm gì? Từng nói gì? Có chăng đã lỡ làm lộ ra chuyện y có quá nhiều người yêu cũ và lịch sử tình trường cực kỳ đa dạng?

Còn cứu được!

Miêu Miêu mạnh mẽ lên, đừng hoảng sợ.

Thuyền đắm thấy ngàn buồm gió lượn

Người cũ đi có vạn nhánh xuân đâm.*


*raw 沉舟侧畔千帆过,前任之后万木春. tác giả lấy cảm hứng từ câu thơ 沉舟侧畔千帆过,病树前头万木春. của nhà thơ Lưu Vũ Tích, mk tra thêm trên Baidu thì nó câu thơ đó còn có ý là: Phép ẩn dụ cho thấy các thế lực mới là không thể ngăn cản.

Y ngẫm lại những câu mà mình đã ba hoa trước đó, hình như y không có nói lời nào không nên nói.

Y quả nhiên là một con cá cực kỳ cẩn thận.

Miêu Tòng Thù vẻ mặt nghiêm túc, trong vẻ mặt nghiêm túc còn mang theo chút đau lòng: "Anh nghi ngờ em? Em nói rồi, tất cả bọn họ em đều từ chối hết, hơn nữa em vẫn luôn nhấn mạnh em có đạo lữ rồi, đạo lữ của em chính là anh, người em thật sự thích cũng là anh! Em quả thực không biết tình cảm của Ôn Cẩm Trình dành cho em, dù sao trước kia hắn cũng ghét cay ghét đắng em, nào ai lại cho rằng đó là tình yêu chứ?”

Y thấy trên mặt Úc Phù Lê vẫn là vẻ như cười như không tràn ngập mỉa mai kia, không khỏi rụt cổ lại. Y thầm tự nhủ, đất có bao nhiêu sản vật, thì người có bấy nhiêu gan góc.

Vì thế xuất phát tự đáy lòng, mượn cảnh để tỏ nỗi sắc son, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, y phát ra tiếng hét từ tận sâu thẩm tâm hồn: “Em và bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi, người em thích nhất tất nhiên là anh rồi!”

Úc Phù Lê đặt y xuống, sau đó khẽ vuốt nhẹ tai y: “Ta cho em thêm một cơ hội nữa, những lời em vừa nói có phải là thật không?”

Miêu Tòng Thù: “Đương nhiên là thật rồi.”

Y cố gắng quấn lên người Úc Phù Lê, luôn cảm thấy rằng chỉ chút nữa thôi y sẽ bị ném xuống hồ để cảm nhận nỗi sợ hãi khi nghẹt thở.

Úc Phù Lê chạm nhẹ vào Ngũ Hành Đạo Ngọc, một hoa văn hình gợn sóng nhẹ lan ra, theo sau là tiếng cuộc trò chuyện giữa Ôn Cẩm Trình và đám người Từ Phụ Tuyết truyền đến.

Mười ba năm của Từ Phụ Tuyết, tiếng ‘yêu’ của Ôn Cẩm Trình, lúc ấy Úc Phù Lê cũng có mặt ở đây, mấy câu như kiểu “đi theo ta đi”, “tới Bồng Lai tìm ta” các kiểu vừa nghe đã biết là quá khứ giữa họ không đơn giản.

Miêu Tòng Thù: Không ngờ còn có cả ghi âm, nước đi này tại hạ không lường trước được!

Úc Phù Lê: “Miêu Miêu, em nói quan hệ giữa các em chỉ ở mức bình thường, vậy em cho rằng chỉ số IQ của ta quá thấp, hay em cho rằng tính tình ta quá tốt, nên có thể xem chuyện này như trang sách mà nhẹ nhàng lật qua?”

Miêu Tòng Thù: "Em tất nhiên là không nghĩ vậy rồi." Nếu như nói tính tình của Úc Phù Lê tốt, vậy nhất định những sinh linh có linh trí trên núi Côn Luân sẽ đồng loạt biểu tình phản đối mất.

Y gãi gãi thái dương, tính toán một phen, cảm thấy nếu giải thích thì quá phiền phức, thế là y buông xuôi nằm yên chờ ©hịch.

Nhưng trước khi bị ©hịch, y muốn nói một câu: “Em là cha của Từ Phụ Tuyết, tuy rằng quan hệ giữa em và Tiết Thính Triều có chút phức tạp, nhưng mối quan hệ phức tạp này thực ra vẫn rất trong sáng thuần khiết.”

Vốn dĩ tình yêu đều là đồi trụy, là cắm sừng, nhưng chuyện tình giữa y và Tiết Thính Triều còn chưa kịp bước vào giai đoạn nồng nhiệt đã tắt ngủm rồi.

Thành thật mà nói, giữa bọn họ cực kỳ trong sạch.

Miêu Tòng Thù chẳng có chút ý chí chiến đấu: "©hịch à? Phòng tối à? Vậy anh đợi em một chút _ _" Nói rồi y lấy hai cân nhung hươu, rượu rắn ra, rồi nói: "Được rồi. Em chuẩn bị xong rồi.”

Úc Phù Lê vẻ mặt kỳ quái, thần thức tò mò dò xét giới tử của y, phát hiện bên trong còn đặc biệt chia ra một khu vực riêng dùng để cất các loại dược liệu bổ thận tráng dương, vô số loại quả mọng có thể kích tình, xuân dược, hơn nữa còn có một tủ dày đầy những quyển xuân cung bí diễn đồ*.

*xuân cung bí diễn đồ: một loại giống hàng nóng, 18+ cái kiểu

“Em bị suy thận hả?”

“Không có.” Y tuổi trẻ sung mãn, sức lực tràn trề.

"Phương diện kia em không thỏa mãn à?"

"Không thể nào." Trước đây là như vậy, nhưng sau đó phòng tối đã dạy y rằng, người, phải học cách thanh tâm quả dục thì mới có thể không phụ sơ tâm.

Úc Phù Lê không tin, cau mày sờ chỗ thận y, đồng thời xem kinh mạch, thức hải và kim đan của Miêu Tòng Thù, quả thực là hoàn toàn khỏe mạnh không có vấn đề gì. Mầm bệnh trước kia để lại cũng đã được chữa khỏi trong nửa năm y ở tại Côn Luân, thể chất bây giờ của y phải tốt hơn so với những tu sĩ Kim Đan thông thường gấp trăm lần mới phải.

"Em dương khí đầy đủ, sức lực tràn trề, sao còn phải chuẩn bị nhiều thuốc bổ thận tráng dương, thuốc kích tình như vậy? Còn giấu không ít sách cấm."

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y nên làm thế nào để có thể khéo léo tế nhị nói với bạn trai đó là bởi vì hắn sống quá quy củ, thế nên y mới hiểu lầm hắn… Bị suy thận.

Miêu Tòng Thù chột dạ nói: “Chỉ là ít sở thích cá nhân của em thôi.”

Im lặng hồi lâu, Úc Phù Lê cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân, hắn nheo mắt lại, nhéo nhẹ lên cần cổ thon gầy của Miêu Tòng Thù, nguy hiểm hỏi: "Em muốn cho ta uống mấy thứ này? Em cảm thấy ta không được à?"

Miêu Tòng Thù lúc này đây sợ hãi hệt một nhóc hamster, y cúi đầu nói: "Em sai rồi. Anh là tuyệt nhất*." Sau đó nắm tay Úc Phù Lê, xúc động nói: "Em không vào phòng tối có được không? Cho dù phải vào phòng tối thì chúng ta sống quy luật chút, một tuần một ngày, một ngày một nháy được không?”

*raw 棒: mk nghĩ câu này tác giả chơi chữ dùng với cả 2 nghĩa:

1 khoẻ; vâm; đô; (thể lực hoặc năng lực); giỏi; cao (trình độ); tốt; cao; cừ khôi; xịn (thành tích)

2 cây gậy, dương vậ*t, bpsd nam,.... Nếu hiểu theo nghĩa này thì ý em Miêu là lão Úc nhà ta chim tốt, sức dai, càng xài càng thích =)) nhưng vì là bông hậu thanh's lịch's nên mk sẽ để nghĩa 1 nha:>

"Chúng ta không phụ sơ tâm có được không?"

Úc Phù Lê trực tiếp kéo Miêu Tòng rơi xuống hồ nước, khiến cho sóng bắn tung tóe.

Miêu Tòng Thù nhìn thấy đôi mắt của Úc Phù Lê tối sầm, biết chuyện chẳng lành, bèn theo bản năng muốn chạy trốn. Tất nhiên là chạy không thoát, nên y bị kéo lại, tiếp tục chìm sâu xuống dưới hồ.

Úc Phù Lê tóm lấy y, nghiêng người, giữ chặt cổ rồi hôn y, đút chút không khí vào miệng Miêu Tòng Thù, dụ dỗ y đắm chìm trong đó.

Quần áo tung bay nhưng vẫn chưa cởi ra, chỉ có thắt lưng bị rút ra, quần bên trong tuột ra, áo ngoài to rộng che đi những bộ phận quan trọng không nên lộ ra ngoài.

Úc Phù Lê ở trong nước nói với Miêu Tòng Thù: "Miêu Miêu ngoan, ta đồng ý với em. Vậy nên em phải từ từ cảm nhận nhé..."

Cảm nhận cái gì cơ?

Miêu Tòng Thù mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn bị chi phối, di chuyển dựa theo tiết tấu của Úc Phù Lê, y tựa như là một con rối gỗ bị giật dây, chỉ cần giao mọi chuyện cho Úc Phù Lê là được. Bởi vì Úc Phù Lê sẽ đưa y đi cùng, sẽ mang đến cho y sự sung sướng và kích thích nhất.

Sau đó, y liền cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là điên cuồng, cái gì gọi là nước sữa hòa quyện chân chính.

Khi Úc Phù Lê tiến vào cũng rút theo cả nguyên thần của Miêu Tòng Thù, để nó và nguyên thần của chính mình cùng nhau vui đùa, bọn họ làm cái gì, nguyên thần cũng theo đó làm lại một lần.

Không giống như làm một lần hai lần, mà là làm một lần sẽ tăng gấp bội kích thích, tương đương với hai lần chồng lên nhau, khoái cảm cũng tăng lên gấp bội.

Miêu Tòng Thù tựa như phát cuồng mà khóc thút thít, cả linh hồn đều đang run rẩy vì khoái cảm, nhưng cơ thể lại không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn, thậm chí như muốn thoát khỏi cảnh giới Kim Đan, mơ hồ muốn tiến vào Nguyên Anh.

Sự sung sướng này chẳng kém gì 7-8 lần một đêm trong phòng tối lần trước.

Hơn nữa mấu chốt là không có tác dụng phụ!

Không đau eo mỏi lưng, hậu huyệt cũng không bỏng rát như bị rưới cả bát sa tế, ngược lại y cảm thấy sinh lực tràn trề, thậm chí còn có thể chiến đấu thêm vài hiệp nữa, ngay cả tu vi trì trệ bấy lâu cũng có chút tiến bộ.

Quả thực là _ _

Quá hạnh phúc!

Nếu cứ thế này, sao y còn phải sợ phòng tối nữa chứ?

Cứ việc làm tiếp đi nha!

Y chính là Miêu thận sắt!

Trong giới tử còn giấu nhiều đồ tốt thế kia, nếu không sử dụng thì thật là phí phạm của trời!!

Y không cho phép bản thân làm mấy hành vi lãng phí, nếu không sẽ bị trời phạt.

Miêu Tòng Thù hai mắt lấp lánh, từ trong ngực của Úc Phù Lê đứng dậy: “Lão Úc, làm thêm một nháy không?”

Úc Phù Lê thân mật vuốt ve gương mặt Miêu Tòng Thù, rồi sáp lại gần hôn lên đôi mắt y, chân tay quấn quýt vào nhau phảng phất như ngay giây sau là lại có thể củi khô bốc lửa, hắn choàng thêm áo ngoài cho Miêu Tòng Thù, lúc thắt đai lưng còn tiện tay buộc thêm một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Miêu Tòng Thù: "??" Anh đang làm gì vậy? Người yêu một đêm bảy lần của ta.

Chỉ thấy Úc Phù Lê nở một nụ cười dịu dàng xen lẫn chút biến thái không thể che giấu, hắn nói: "Một lần là đủ rồi. Dưỡng sinh."

Miêu Tòng Thù: "..." Cút con mẹ nó dưỡng sinh. Cút con mẹ nó sơ tâm đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Chúng ta không phụ sơ tâm, được không? (Sơ tâm: Một tuần một ngày, một ngày một nháy)

Hồ ly: Được thôi.



Sau khi ©hịch.

Miêu Miêu: Đệt mẹ anh có nghe thấy không? Đệt mẹ nó.

Trước tiên phải rèn luyện thể lực cho tốt đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận