Sườn Tư Quá gió tuyết thổi cả ngày, tuyết dày đặc từ sườn núi thấp lăn xuống, ngoài trời nhiều tuyết đến mức không thấy rõ thứ gì, thở ra hơi cũng lạnh rét.
Ngu Diễn Bạch khoác thêm áo Hỏa Nhung trong túi trữ vật lên người, hơi lạnh trên da lập tức biến mất.
Tuy y nhận phạt nhưng cũng cho cho rằng mình sai, càng không cho rằng bản thân có thể chịu được khí lạnh trên sườn Tư Quá, có vật ngoài mà không dùng thì chính là đồ ngốc.
Lão già trông coi sườn Tư Quá nhìn xuyên qua vách động, tròng mắt đục ngầu dừng lại trên thân thể thiếu niên khoác áo nhung màu đỏ rực, vẻ đẹp ngạt thở của lửa mạnh như khiến gió tuyết sườn Tư Quá cũng vì vậy mà tạm dừng trong nháy mắt.
Lão mở kết giới ra, mắt nhắm mắt mở để y đi qua.
Ai mà không biết đây là chắt trai coi trời bằng vung của tông chủ Phàm Vận tông.
Gió tuyết phần phật tuôn qua, tuyết bay rơi lên tóc điểm xuyết lên áo Hỏa Nhung tôn lên làn da trắng hơn tuyết của thiếu niên, môi y đỏ như máu, sắc đẹp tuyệt trần hoa lệ.
Tuyết trên vách đá sườn Tư Quá mới là tuyết thấu xương nhất.
Ngu Diễn Bạch đứng trước sườn núi, ánh mắt nặng nề rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, đại não y trắng xóa tựa tuyết.
Không biết qua bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vô cùng rõ ràng trong tiếng gió tuyết của sườn Tư Quá.
Linh khí quen thuộc quét sạch gió tuyết quanh y.
Diễn Quân chậm rãi bước vào, hai bên tóc mai vốn đã trắng cũng vì gió tuyết mà càng thêm lớn tuổi tang thương, ánh mắt của ông dừng trên áo Hỏa Nhung của thiếu niên rồi dời đi, tầm mắt của ông xuyên qua gió tuyết mà dừng lại trên vách đá nhẵn nhụi bờ bên kia.
Đứng yên lặng hồi lâu, ông lên tiếng, "Diễn Bạch, buổi chiều cháu quấy cái gì thế."
Ngu Diễn Bạch nghe tiếng ngước mắt, nhìn người đàn ông trung niên cao hơn mình một cái đầu rồi rầu rĩ thưa, "Cháu không quấy mà."
Y không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi gương mặt tổ gia gia khuyên răn mình, khi mở miệng đáp chuyện giọng điệu cũng yếu hơn rất nhiều.
"Thế sao cháu vung roi đánh Kỳ Già." Giọng ông nghiêm khắc hơn, ánh mắt rơi trên người Ngu Diễn Bạch đang cảm thấy "Cháu không sai", "Nửa tháng này cháu không ra khỏi viện Khê Triền, ta cũng dung túng cháu, hôm vay vừa vào điện cháu công kích đại sư huynh làm gì? Nó đi Đông Hải tra xét phong ấn Cự Ma thượng cổ, vất vả lắm mới cửu tử nhất sinh trở về, cháu còn xách roi đánh nó, nếu nó bị thương thì ta giải thích với các tông môn thế nào đây?"
"Cự Ma thượng cổ?" Nghe thấy bốn từ này, Ngu Diễn Bạch thoáng sửng sốt, tin tức đời trước mà mình biết mơ hồ hiện lên, y bỗng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Diễn Quân, "Tổ gia gia, cái con mà người nói chính là cái con đã bị phong ấn tứ hải vạn năm trước sao?"
"Sao cháu biết?" Mắt Diễn Quân thoáng qua tia ngạc nhiên, người biết chuyện này đều trên nghìn tuổi cả.
Ngu Diễn Bạch không chỉ biết mà còn biết việc mười năm sau Diễn Quân ngã xuống có liên quan đến con ma này, nhưng y chỉ biết mười năm sau Cự Ma sẽ xuất hiện ở đỉnh Tứ Hải, còn lại thì chẳng biết gì. truyện đam mỹ
"Cháu đọc, đọc được trong sách cổ." Ngu Diễn Bạch đành bịa chuyện, nếu nói bậy nói bạ thì tất nhiên tổ gia gia sẽ không tin, còn sẽ dạy bảo y.
Nghĩ đến chuyện mười năm sau tổ gia gia sẽ ngã xuống, tim y co thắt từng đợt, bàn tay dưới tay áo siết chặt lại, đời này y nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
Ngu Diễn Bạch đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nỗ lực nhớ về chuyện Cự Ma thượng cổ đời trước.
Diễn Quân nhìn y cau mày như đi vào cõi thần tiên nơi chân trời thì thở dài, "Thế nói chuyện của đại sư huynh cháu đi."
"Cháu và nó chỉ mới có mấy tháng không gặp, có ân oán gì mà phải dùng đến Giao Linh thế." Ông bẻ đề tài về đường ngay.
Ngu Diễn Bạch lấy lại tinh thần rồi lại héo úa cúi đầu.
Giao Linh là pháp khí bản mệnh của y, dựng có thể thành thương, phân tán tản có thể thành roi, được chế từ gân rồng của giao long thượng cổ, trên đó ẩn chưa linh lực thượng cổ vô biên, khi thúc giục linh tâm vượt bậc sẽ làm người khác bị thương, nhưng linh tâm vừa nhúc nhích thì Ngu Diễn Bạch cũng sẽ hư thoát không còn sức chiến đấu.
"Cháu ghét đại sư huynh."Ngu Diễn Bạch cắn răng, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ.
Cũng đâu thể nói mình chết rồi sống lại, cuối cùng chỉ đành héo úa nói một câu, "Cháu không muốn nhìn thấy huynh ấy."
Nói rất không đầu không đuôi.
"Cái tính quấy phá gì thế này?" Diễn Quân bật cười, ông tưởng Ngu Diễn Bạch giận Kỳ Già vì đi ba tháng mà không về.
Rõ ràng ba tháng trước còn làm ầm không muốn Kỳ Già đi, bảo Kỳ Già dẫn mình đi Hoang thành chơi, ngay cả đứa nhỏ ham chơi như thế mà còn để bụng, chút việc nhỏ này mà cũng nhớ lâu như vậy, Diễn Quân cười lắc đầu, "Kỳ Già mang quà đến cho cháu, chờ cháu về việc sẽ tặng cháu đấy."
Ông cho rằng Ngu Diễn Bạch sẽ vui, nào ngờ thiếu niên đứng cạnh mình lại tức giận, "Cháu không cần."
Diễn Quân không để bụng, chỉ coi là tính nết ầm ĩ của thiếu niên, dù sao thiếu niên cũng là do một tay Kỳ Già nuôi nấng sao có thể có thâm cừu đại hận gì được, nói chuyện với y một hồi thì có linh âm truyền đến, ông đi trước.
Trước khi đi còn bảo y biết sai thì về.
"Sai sai sai, sai gì mà sai." Linh lực đã thối lui, gió tuyết lần nữa ập đến thổi lên người Ngu Diễn Bạch, tu vi của y thấp, linh lực lại có hạn không thể dùng được.
Cầm roi Giao Linh không có linh lực, y vung roi lung tung giữa gió tuyết ở sườn Tư Quá.
Diễn Quân là ông nội của mẹ Diễn Hạm của y, theo lời mẹ y nói thì trăm năm trước Diễn Quân có con nhưng bạc mệnh mất sớm, mẹ của mẫu thân cũng qua đời khi bà vừa sinh ra, Diễn Quân mang cháu gái về Phàm Vận tông, coi bà như con gái mà nuôi nấng, tuy là ông cháu nhưng lại thân hơn cha con.
Sau này mẹ y ra ngoài rèn luyện đã gặp được ông cha phong lưu phóng khoáng nhà mình, từ đó đi từ Bát Hoang đến mười bốn châu rồi ở lại Ngu cốc.
Khi y lên năm, Ngu cốc loạn lạc, đủ các hạng người của Tu Chân giới thừa dịp đi Ngu cốc bắt cả tộc Ngu thị, Ngu tộc là đời sau của tộc Cửu Vĩ Hồ núi Đồ, chảy trong người huyết mạch Hồ tộc, trời sinh Hồ tộc có thể chất song tu, hồ ly chín đuôi càng là thế.
Vì sự an nguy của y, mẹ đã đưa y đến Phàm Vận tông để Diễn Quân gia gia dạy dỗ, y cứ thế trở thành đệ tử của Kiếm phong, nhưng vì không có thứ bậc nên theo thời gian trôi đi, mọi người đều ngầm thừa nhận y là tiểu sư đệ của Kiếm phong.
Thứ bậc càng hỗn loạn vì mẹ y là thất đệ tử của Kiếm phong.
Vừa nghĩ đến mẹ là tức giận.
Ngu Diễn Bạch vẫn nhớ rõ khi mẹ đưa y đến đã mơ hồ dặn y, "Đại sư huynh của phong ta là thiên tài vạn năm của Tu Chân giới, là trích tiên trời quang trăng sáng, là khuôn mẫu của thế hệ ta, Diễn Bạch nhớ phải thường xuyên học hỏi đại sư huynh nhé."
Khi ấy Ngu Diễn Bạch chỉ biết mẹ bảo mình học hỏi thêm ai thì đó là người đáng tin dễ gần.
Khi y đến Phàm Vận tông, Diễn Quân nghiêm khắc lại nghiêm túc, y sợ đến bật khóc muốn về nhà, nhưng nghĩ đến lời dặn của mẹ nên ngày nào y cũng trèo lên cửa núi Vô Vọng.
Sau đó y quả thật gặp được đại sư huynh, còn tu hành mười mấy năm ở núi Vô Vọng.
Lại về sau, sao y có thể nghĩ đến đại sư huynh lại có suy nghĩ ấy với mình, tổ gia gia vừa ngã xuống đã nhốt y trên núi Vô Vọng, sau này càng không thể vãn hồi.
Ngu Diễn Bạch cắn răng hận bản thân không biết nhìn người, "Tiểu nhân hèn hạ." Còn hối tiếc hành vi trèo cửa lúc nhỏ của mình, "Mất mặt."
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, y tưởng là Diễn Quân đến nữa nên không xoay người lại.
Kỳ Già vừa bước vào sườn Tư Quá thì nghe thấy tiểu sư đệ lầm bầm mấy từ "Mất mặt" "Đê hèn" "Tiểu nhân", giọng nói bé xíu giữa gió tuyết hỗn loạn như đang lẩm bẩm bên tai hắn.
Hắn khựng lại vài giây rồi tiếp tục bước vào, mở miệng hỏi, "Diễn Bạch đang mắng ai thế, nói đi, sư huynh giúp đệ dạy dỗ kẻ đó."
Nghe được giọng nói mà mình căm thù đến tận xương tủy, phản ứng đầu tiên của Ngu Diễn Bạch không phải là xông lên mà là lùi về sau, ngó quanh quất khắp nơi mong hão thấy được người khác.
Gió tuyết làm nhòe ranh giới, y lùi về sau quá nhanh nên chân giẫm lên sườn dốc, cơ thể mất thăng bằng sắp rơi xuống sườn Tư Quá.
Bào đen lóe lên trong không gian đầy tuyết, bỗng có cánh tay rắn chắc ôm lấy eo y, chân lần nữa đáp xuống đất, Ngu Diễn Bạch vừa ngước mắt lập tức đối diện với đôi mắt xanh tựa đầm nước lạnh sâu không thấy đáy của nam nhân, dáng vẻ lúc này của y trong mắt hắn vô cùng chật vật.
Bông tuyết không chút nể nang rơi xuống hàng mi dài, cánh tay bên hông nóng rực, hồi ức kinh khủng đời trước tái hiện trong đầu y, Ngu Diễn Bạch tránh ra.
"Buông ta ra."
Kỳ Già rủ mắt nhìn y, ánh mắt nặng nề khó bề đoán trước, vài sợi tóc đen rủ xuống bên thái dương nhẹ nhàng quấn lấy vạt áo của thiếu niên, cánh tay siết chặt ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ nhắn chỉ một tay đã ôm trọn.
"Buông ta ra huynh không nghe thấy hả!" Ngu Diễn Bạch thầm hoảng không thôi, khoảng cách cực gần và nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến y sợ đến mức run rẩy, những ký ức có giãy dụa cũng vô dụng kinh khủng ấy như in hằn dấu vết lên cơ thể y, chỉ một lát sau mắt hồ ly đã ứa nước mắt.
Mắt hồ ly ngập nước rõ ràng là dáng vẻ đáng yêu dễ thương nhưng đôi mắt lườm nguýt lại hung dữ như thú non, "Huynh điếc à! Thả ta ra."
Nghĩ đến tu vi mình không cao bằng hắn, ngay cả vóc dáng cũng không cao bằng hắn, ở sườn Tư Quá linh lực của y bị giới hạn nên sức né tránh cũng không có.
Nước mắt tức khắc không có chí tiến thủ tuôn rơi.
Kỳ Già thấy y khóc thì vội buông tay, đỡ y đứng vững rồi giơ tay lau nước mắt cho thiếu niên, hắn thấp giọng an ủi, "Đại sư huynh chỉ đùa với đệ thôi, Diễn Bạch ngoan, đừng khóc nhé."
Ngu Diễn Bạch bị nhiệt độ ấm nóng ở đầu ngón tay chạm lên khóe mắt dọa cho lui về sau, y lấy tay áo qua loa lau nước mắt rồi mất mặt quay người đối diện với vách đá sườn dốc Tư Quá, cố gắng kìm tiếng nấc của mình lại, "Huynh đến đây làm gì!"
Y nỗ lực kiềm lửa giận trong lòng, không ngừng nói với bản thân rằng không được xúc động không được xúc động.
Cô nam quả nam, đánh cũng đánh không lại, nếu mà để lộ suy nghĩ của mình trước mặt hắn thì xong rồi.
Kỳ Già bước về phía gió tuyết, mãi đến khi cách y hai bước mới dừng lại, đôi mắt băng xanh hẹp dài bị bông tuyết chiếu lại càng thêm lạnh như băng sương, lúc này đôi mắt hắn ánh lên ý cười, "Đại sư huynh đến nhận tội với Diễn Bạch, đền vì ba tháng trước không từ mà biệt."
■■■■■■■■■■■
Tác giả có lời muốn nói: Thì, thì thì thì mỹ nhân mà mình nuôi lớn ấy à ~
Đương nhiên là chính mình thịt rồi QAQ