Hàm chi

Thành phố Tô Châu ngập tràn sắc xanh vào tháng sáu.
 
Gợn nước dao động như họa thành một bức tranh thủy mặc với lối vẽ tỉ mỉ. Bây giờ đang là sáng sớm. Cơn mưa phùn lặng lẽ tưới đẫm bùn đất lẫn cành cây. Trên gạch ngói màu xám cùng với những bức tường trắng lộ ra vài đóa hoa sơn chi đang nở rộ.
 
Hương thơm của hoa sơn chi nồng nàn, còn cơn mưa càng lúc càng mờ mịt. Qua tấm gương chiếu hậu của cửa xe ô tô, nó giống như một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp với màu trắng sạch sẽ và tinh khiết, sắc xanh lá cây trang nhã. Mùa xuân được vẽ chấm phá trên trang giấy, hiện lên một cách thật sống động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ Chi nghiêng người để tựa vào ghế phụ lái, ngắm nhìn chỉ vài giây. Điện thoại di động bỗng nhiên reo lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
 
Chú Tông tài xế bèn nhắc nhở: “Mợ chủ, có điện thoại kìa.”
 
Rất hiếm khi có người gọi cho cô vào giờ này. Âm thanh rung rung dồn dập đến nỗi khiến tim cô lỡ vài nhịp.
 
Tuy nhiên, chiếc túi xách hôm nay được Lộ Chi lựa chọn một cách ngẫu nhiên có dạng hình cầu bằng vàng theo phong cách Chanel. Đó chỉ là một món đồ vô dụng nhưng đẹp đẽ mà thôi.
 
Món đồ ăn hại này không chịu nghe lời, cô kéo khóa suốt một hồi lâu nhưng vẫn không mở được. Cuối cùng, lúc khó khăn lắm cô mới cầm được điện thoại thì âm thanh thúc giục ráo riết kia lại đột ngột im bặt.
 
Chuyện gì thế? Tắt máy rồi hả?
 
Chiếc xe Paramela dừng ở tầng dưới của khu trung tâm thành phố một cách chuẩn xác. Thấy Lộ Chi không trả lời điện thoại, chú Tông bèn lên tiếng: “À đúng rồi, mợ chủ à, cậu…” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng rung lại vang lên lần nữa, lần này là cuộc gọi trên WeChat.
 
“Trước mắt chú khoan nói chuyện nhé.” Cô chỉ vào điện thoại di động: “Chú chờ một chút đi, cháu nghe điện thoại đã.”
 
Đó là cuộc gọi của người bạn thân thiết thời đại học và cũng là đối tác trong văn phòng làm việc của cô, Lý Tư Di.
 
“Tớ đã tới dưới lầu rồi này.” Lộ Chi hỏi: “Sao thế? Nhớ tớ dữ vậy sao?”
 
Lý Tư Di im lặng mấy giây: “Hy vọng lúc đến phòng làm việc, cậu vẫn còn có thể cười được.”
 
Lộ Chi: “...”
 
Chuyện nghiêm trọng thế hả?
 
Cúp điện thoại xong, cô lập tức đóng cửa xe lại: “Chú Tông, phòng làm việc có chuyện gấp nên cháu đi trước nhé. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau!”
 
Thang máy đi thẳng một mạch lên tầng 33, sau một tiếng ding, nó mở ra. Trên đỉnh đầu của tầng cao tràn ngập ánh sáng, vầng sáng mỏng manh chiếu xuống tấm thảm bằng nhung màu xám nhạt, uốn cong thành hình lưỡi liềm đầy đặn.
 
Hương hoa tươi mát lan tỏa trong không khí. Những dải ánh sáng lơ lửng đang phác thảo logo của phòng làm việc ở trên tường. Một tinh cầu trong vũ trụ được xoay quanh bởi một bó hoa sơn chi. Đây là phòng làm việc “Bán Chi Vũ Trụ” của cô.
 
Được mệnh danh là con mắt của thành phố, tòa nhà văn phòng này được bao quanh bởi các cửa kính trong suốt sát sàn cỡ lớn, đứng ở vị trí và ngôn ngữ thiết kế đỉnh cao. Mọi người có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố bất cứ lúc nào, người xe như nước, đâu đâu cũng là ánh đèn neon.
 
Nhưng không ai có thể ngờ rằng: Tầng trên cùng của trung tâm thương mại được tập đoàn Dung Thịnh đầu tư mạnh mẽ lại mở ra một studio - nơi vẫn đang ươm tạo game.
 
Lộ Chi bước nhanh hơn. Vừa đẩy cửa kính ra, cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
 
“Tôi thừa nhận rằng, việc mọi người có thể thành lập một studio ở độ tuổi của mình là quá giỏi giang. Nhưng chúng ta có quá nhiều quan điểm khác nhau về game, các người lại không muốn nghe lời tôi, vậy nên tốt nhất là chúng ta dễ hợp dễ tan đi. Đây là đơn từ chức, tôi đi trước đây.”
 
Từ Tinh đặt đồng hồ lên bàn làm việc. Lúc xoay người lại rồi bắt gặp Lộ Chi, cô ta cố nặn ra một nụ cười giả tạo: “Chúc mấy người mọi điều thuận lợi nhé, các đồng nghiệp thân mến.”
 
Nhưng trong đôi mắt toàn là thành kiến ​​đó lại chứa đầy sự khinh thường.
 
Giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh. Khi đi ngang qua Lộ Chi, Từ Tinh cố tình dừng lại, có lẽ cô ta đang nghĩ rằng cô sẽ giữ mình lại.
 
Nào ngờ Lộ Chi lại lập tức xoay người. Như thể đã chuẩn bị từ lâu, cô rút ​​ra một ống pháo hoa, những dải ruy băng đủ màu sắc tung bay đầy trời, chẳng biết có phải cô đang ăn mừng hay không: “Trời ơi, chị Tinh từ chức vui vẻ nhé. Chuyện này đáng tiếc quá đi mất.”
 
Lộ Chi khụt khịt mũi với vẻ tiếc nuối trước khung cảnh vui vẻ như thế, sau đó ‘diễn sâu’ hết mình: “Chị đi thong thả nha. Bọn tôi không tiễn đâu.”
 
“...”
 
Từ Tinh nghiến răng nghiến lợi bước đến thang máy. Thậm chí cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, tiếng cười phá lên vì không nhịn nổi nữa của Lý Tư Di đã vang lên từ phòng làm việc: “Sếp Chi ơi! Cậu ngầu cực luôn á!”
 

 
“Chỉ là chuyện bình thường thôi mà.” Lộ Chi cúi đầu nghiên cứu số pháo hoa ăn mừng này: “Tớ thấy chị ta đã không muốn làm việc này từ lâu lắm rồi.”
 
Từ Tinh đã sớm cảm thấy bất mãn rồi.
 
Lúc đó, phòng làm việc đang tuyển người và cần những nhà hoạch định cấp cao có kinh nghiệm. Từ Tinh - ba mươi hai tuổi, vừa mới xin nghỉ việc ở bộ phận marketing của một công ty quảng cáo, đồng thời không hề liên quan gì đến game tình yêu mà các cô đang sáng tạo. Nếu nói thật một cách dễ nghe thì Từ Tinh đã hạ cố tới văn phòng nhiều lần lắm rồi. Cuối cùng, Lộ Chi cũng cảm thấy sự nhiệt tình và yêu mến của cô ta thực sự quý giá nên đã đặc cách cho phép Từ Tinh dẫn theo đội ngũ gia nhập studio.
 
Kết quả là chưa đầy một tháng sau khi gia nhập, Từ Tinh bắt đầu ỷ vào tuổi tác của mình mà vênh mặt hất hàm để sai khiến các bộ phận khác, tỏ vẻ làm mẹ thiên hạ, “không nhìn năng lực mà chỉ cậy tuổi tác”. Sau này, trong những cuộc họp thường kỳ, câu nói thường xuyên nhất mà cô ta nói với Lộ Chi là: “Cục cưng à, chị lớn hơn em mười hai tuổi lận đó. Dù có chuyện gì thì em cũng phải nghe lời đàn chị chứ.”
 
Lộ Chi cho rằng điều đó cũng hợp lý, vậy nên sau đó cô đã tước bỏ tư cách tham gia cuộc họp thường kỳ của cô ta.
 
Kể từ đó, rõ ràng Từ Tinh không còn làm bộ làm tịch, cũng chẳng thèm giả vờ nữa. Lộ Chi cũng lười đuổi người nên cứ đợi cô ta tự động rời đi.
 
Lý Tư Di vừa lật lá thư từ chức kia vừa lắc đầu: “Có phải chị ta cho rằng những đề án của mình đã bị cậu từ chối nên thấy lòng tự trọng đang bị xúc phạm không nhỉ?”
 
“Không phải đâu.” Lộ Chi thành thật tiếp lời: “Chị ta thực sự cảm thấy những chuyện yêu đương trần thế mà mình nghĩ ra là mấy ý tưởng tuyệt vời ông mặt trời, còn cốt truyện tớ viết chỉ là những chuyện tầm thường, không hề đặc sắc mà thôi.”
 
“...”
 
Bọn họ đang tiến hành dự án [Quỹ đạo], một trò chơi tình yêu cuốn hút nhất hiện nay, nội dung chủ đạo là nữ chính - một họa sĩ truyện tranh - đã quay trở lại một nghìn năm trước để cứu vãn nền văn minh nhân loại. Trong quá trình đó, nữ chính đã gặp gỡ năm nhân vật nam chính với các phong cách khác nhau, đồng thời mở khóa những câu chuyện tình yêu khác biệt theo tiến độ phát triển của cốt truyện.
 
Hiện nay nó vẫn chưa được phát hành chính thức và đang được thử nghiệm nội bộ.
 
“Chị ta quá phân biệt tuổi tác nên cho rằng những người còn trẻ sẽ không thể nào làm tốt được.” Lý Tư Di trả lời: “Đó vốn là một trò chơi 2D cơ mà, chỉ những người trẻ tuổi mới biết khán giả thích gì thôi.”
 
Lý Tư Di đột nhiên dừng lại: “Khoan đã! Chẳng phải mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải tham gia một buổi triển lãm trò chơi hay sao? Tại sao chị ta không để lại tài liệu? Đến lúc đó chúng ta làm sao vào trong được đây?”
 
Tục ngữ nói rất chí lý: Khi một cậu bé nói rằng mình muốn đi tiểu thì chắc hẳn nó đã tè ra quần mất rồi.
 
Lộ Chi nhanh chóng bật máy tính lên, lúc này cô mới phát hiện ra: Trong tài liệu đám mây được buổi triển lãm cập nhật theo thời gian thực tế, địa điểm ban đầu vốn thuộc về họ nay đã biến thành một công ty khác rồi.
 
“Có lẽ đó là nơi Từ Tinh sẽ chuyển việc đấy.” Lộ Chi lên tiếng.
 
“Chị ta đã đổi vị trí triển lãm của chúng ta cho người khác rồi hả?” Lý Tư Di đập bàn: “Chẳng phải thông tin nên được nộp vào tuần trước rồi sao? Tuần trước Từ Tinh đã tìm được công ty tiếp theo cho mình rồi á?”
 
“Xem ra là thế đó.” Lộ Chi nhanh chóng cuộn xuống dưới: “Hơn nữa đã kín chỗ rồi nên chúng ta không thể mua được nữa.”
 
Lý Tư Di tức giận đến nỗi trợn mắt: “Thảo nào lúc mới rời đi, chị ta lại quyết tâm chiến thắng đến vậy. Hóa ra Từ Tinh đã gài chúng ta một vố mất rồi. Chị ta cứ tung hoành một cách đắc chí như vậy, còn chúng ta chỉ ở phòng làm việc rồi đưa mắt nhìn theo thôi hả?”
 
“Chắc sẽ có biện pháp khác thôi. Cậu đừng sốt ruột, tớ sẽ tiếp tục tìm xem.”
 
Lộ Chi đặt hộp sữa matcha mà mình đã mang theo suốt chặng đường lên bàn. Khi chống tay vào hai má, ngón trỏ của cô chạm vào môi một cách tự nhiên.
 
Đồ uống ướp lạnh tự có hơi nước nên khó tránh khỏi dính một chút nước vào đầu ngón tay, khi thoa lên môi sẽ có cảm giác trong trẻo.
 
Lý Tư Di nhìn sang.
 
So với khả năng làm việc đầy thành kiến của Từ Tinh, Lộ Chi có khuôn mặt xinh đẹp đến mức không ai có thể chê được.
 
Lý Tư Di nhớ lại lần đầu tiên gặp cô. Ánh đèn bình thường trong ký túc xá dường như cũng sáng hơn vài độ. Lộ Chi đeo một chiếc balo nhỏ nhắn và xinh xắn, làn da trắng nõn đến độ phát sáng, mặt nhỏ, mũi cao, môi mỏng. Đôi mắt vô cùng linh động, trông như một dòng suối trong vắt tràn ngập màu xanh ngọc bích. Đôi mắt nai tơ cực kỳ ngây thơ, hễ cô chớp mắt thì như cánh bướm nhảy múa.
 
Ai nhìn vào Lộ Chi cũng sẽ thấy mềm lòng.
 
Nhưng những người thân thiết với Lộ Chi đều biết tính cách với khuôn mặt của cô hoàn toàn trái ngược nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui