Thu hoạch sau chuyến đi đó là mang lại rất nhiều ý tưởng.
Ngày hôm sau, Lộ Chi đã thay đổi bản giới thiệu mà Từ Tinh viết chỉ trong một buổi sáng.
Lý Tư Di gật đầu liên tục: “Thay đổi xong thấy ổn hơn nhiều đấy. Thiết kế tặng hoa ở chỗ này khá thú vị, có thể cho đèn sáng một chút và có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Sau khi về nhà nam chính có thể trả lời được, cảm giác nhập vai cao phết, người chơi chắc chắn sẽ thích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ý tưởng bật đèn và chụp ảnh đến với Lộ Chi khi cô đang đi dạo trong khu du lịch suối nước nóng.
“Thế tớ sẽ mang đi để bọn họ nhanh chóng hoàn thành, triển khai được càng sớm càng tốt.” Lý Tư Di nói: “Chiều nay tớ còn có một buổi phỏng vấn nữa.”
Lộ Chi đáp rồi dụi dụi đôi mắt sưng tấy của mình, thở phào một cái.
Lý Tư Di: “Sao thế?”
Cô trả lời: “Tớ cảm thấy… Lấy chồng vẫn khá có ích.”
“Không chỉ khá thôi đâu. Lúc trước hai chúng mình ra ngoài chơi, một tuần mẹ cậu gọi tận mười lăm cuộc, nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi.” Lý Tư Di nói: “Không phải giờ cậu cũng tự do hơn rất nhiều sao?”
“Ừm.” Lộ Chi gật đầu: “Nay mấy giờ cậu phỏng vấn? Phỏng vấn xong chúng ta tới triển lãm dàn dựng gian hàng và làm quen với địa điểm chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
Bốn giờ chiều, Lý Tư Di hoàn thành cuộc phỏng vấn và đi tới sảnh triển lãm với Lộ Chi.
Mảnh đất ở trung tâm thành phố này được nhà họ Phó mua lại và dùng để phát triển các tòa nhà văn phòng. Sau khi văn phòng Dung Thịnh vào đây thì các các khu thương mại khác nhau cũng được xây dựng xung quanh, giải trí dần dần trở nên phong phú. Trên tay Lộ Chi là tòa nhà số ba, triển lãm trò chơi lần này được tổ chức tại tòa nhà số bốn đối diện.
Dường như Lý Tư Di nghĩ tới điều gì đó: “Mà nói đi nói lại, vịnh Chẩm Nguyệt là món quà cười mà ông nội anh ấy tặng cho các cậu, còn tòa nhà số ba là Phó Ngôn Thương đưa cho cậu. Dù cậu không dựa vào gia đình thì tiền thuê nhà một tháng của tòa nhà số ba cũng phải tới bảy chữ số đấy…” Cô ấy nói bèn cảm thán: “Móa, khi nào mới tới lượt tớ giàu như vậy?”
“Cậu đừng nói như tớ lợi dụng thế chứ.” Lộ Chi nói: “Tớ cũng tặng anh ấy quà cưới mà.”
Mắt Lý Tư Di sáng lên, sao cô ấy lại không biết chuyện này nhỉ: “Cái gì thế?”
Lộ Chi nở nụ cười rực rỡ: “Một người vợ xinh đẹp đó.”
“...”
Sau khi đưa các tờ giấy chứng nhận liên quan, hai người mới thuận lợi bước vào tầng một của sảnh triển lãm.
Một vài quầy hàng đã được sắp xếp trang bày, nhưng hầu hết thì vẫn để nguyên trống không và chỉ để thẻ đánh dấu của công ty lên mà thôi.
Để leo lên cành cao như Hoa Á mà Từ Tinh không chút do dự thay lòng và dành cho bọn họ một vị trí tốt nhất ở ngay trước cửa, chỉ mấy ngày nữa là có thể biết rốt cuộc họ tạo ra trò chơi gì.
Lộ Chi chụp ảnh chiếc xe hoa, thảo luận một lúc với Lý Tư Di về cách bố trí chung và những loại hoa cần dùng, sau đó đo kích thước cần thiết trước khi rời đi.
Vật lộn tới tận sáu giờ, trên xe hoa còn có một cái logo của Dung Thịnh. Lộ Chi nghĩ dù sao cũng phải đi về nhà cùng Phó Ngôn Thương nên cô và Lý Tư Di định chuyển chiếc logo vào cốp để tiện trả lại.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến công ty anh.
Tòa nhà Dung Thịnh đã được di dời ba năm trước, hiện tại tòa nhà sử dụng các thiết bị thông minh tiên tiến nhất như nhận diện khuôn mặt và đặt thang máy hẹn trước. Mười bảy thang máy có thể kiểm soát chính xác lưu lượng người ra vào vào giờ cao điểm của ca sáng và ca tối. Nghe nói là trước đây khi Phó Ngôn Thương đang ở nước ngoài đã đích thân tham gia lên ý tưởng phác thảo, toàn bộ tòa nhà giống như một chiếc thang bay lên trời, thể hiện năng lực và tham vọng của Dung Thịnh ở khắp mọi nơi.
Cô đến đây một cách khá khiêm tốn, thư ký của Phó Ngôn Thương tự mình ra đón và cũng truyền đạt lại với cô là đợi Phó Ngôn Thương một chút, cuộc họp sắp kết thúc rồi.
Lộ Chi gật đầu tỏ ra đã hiểu, dù sao về nước cô cũng chơi một số trò chơi cạnh tranh, có là ở đâu thì cũng thế.
Lý Tư Di đã lái xe đi về trước, Lộ Chi được đưa thẳng tới văn phòng tổng giám đốc. Phòng làm việc của anh lớn như trong tưởng tượng của cô, song bất ngờ là nó không hề lạnh lẽo chút nào. Có vẻ anh rất thích trồng cây, xung quanh còn có những bông hoa hướng dương đang lớn mạnh. Bốn góc tường đều được bao phủ bởi đồ thủy tinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài bông hoa được trồng nhân tạo giữa một mảnh lá xanh.
Cạnh kính trong suốt và hơi nước bốc lên trong nhà kính
“Anh là thư ký duy nhất của anh ấy sao?” Lộ Chi nhìn phòng thư ký với vẻ kỳ quá: “Anh ấy không có mấy cô thư ký xinh đẹp mỹ miều à?”
Hà Chiếu vội nói: “Không có đâu! Cô đừng nghĩ nhiều!”
“Không phải dùng kính ngữ với tôi đâu.” Lộ Chi nói: “Anh cứ đi làm việc đi, tôi ngồi đây là được, có việc gì tôi sẽ dùng điện thoại nội bộ gọi cho anh.”
Phía sau phòng làm việc của tổng giám đốc có một chiếc ghế sô pha mềm mại, trên đó có trải một tấm chăn hơi nhăn nheo, cô nửa ngồi cúi người nhấc một góc nhỏ lên, thắc mắc không biết vừa rồi anh có nghỉ ngơi ở đây không?
Nhưng khi ngón tay chạm xuống lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Trong hộc tủ có để một hộp sô cô la. Khi mở hộp ra, có hai mươi lăm viên gọn gàng đã bị ăn mất ba viên. Lộ Chi cầm một viên lên rồi cắn một cái, không ngờ bên trong lại là chất lỏng, cho vào miệng hơi đắng chắt, còn có chút cay nữa, song nó để lại dư vị rất ngọt.
Trên bao bì toàn là tiếng Tây Ban Nha, cô không hiểu nó ghi gì nhưng có vẻ cũng chỉ là sô cô la mà thôi…
Chắc không có gì đặc biệt, cô thầm nghĩ.
…
Sau khi họp xong, Phó Ngôn Thương mới biết tin Lộ Chi đến đây. Khi anh mở cửa căn phòng tổng giám đốc ra thì lại không thấy ai, ra gần cửa cũng không có người.
Đáng lẽ anh nên nghĩ rằng cô đã tìm được một chỗ thoải mái để nằm, nhưng chiếc chăn trên ghế mềm mại đã biến mất, lại không có bóng người, anh đang định tiếp tục quay người lại thì sự chú ý của anh đột nhiên bị một chiếc hộp rỗng làm phân tán.
Thỉnh thoảng lúc anh đau đầu muốn ngủ và không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thì Phó Ngôn Thương sẽ dùng chút rượu để dễ ngủ, nhưng lúc này, hộp sô cô la chứa đầy rượu có nồng độ cao đó…
Đang nằm trơ trọi trống rỗng trên ngăn tủ, không còn một viên.
Cô chạy đi đâu rồi?
Không tìm thấy người, mọi thứ bỗng trở nên nguy hiểm. Anh tới cạnh bàn làm việc và định gọi điện nội bộ cho Hà Chiếu. Bàn tay Phó Ngôn Thương đẩy chiếc ghế xoay tròn lại, trên đó có một con nhộng đang nằm xiêu vẹo, đầu gối mắc kẹt ở thành ghế. Cô dùng chiếc chăn mỏng màu vàng nhạt đắp kín cơ thể, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng rồi nhẹ nhàng nói: “Surprise.”
Đúng là một niềm vui bất ngờ.
Toàn bộ gò má của cô hiện lên một màu đỏ thẫm đáng ngờ, khóe mắt lóe lên một tầng màu hồng, cô chậm rãi chớp mắt, có vẻ choáng váng.
Phó Ngôn Thương hỏi cô: “Em có còn tỉnh táo không?”
“Hử?” Cô hỏi lại: “Ngôi sao nào cơ?”
“...”
Ăn hơn nửa hộp sô cô la, để mà mong là cô không say thì đúng là không thực tế.
Phó Ngôn Thương kéo tấm chăn trên người cô ra, người cô ướt đẫm mồ hôi, hõm cổ có một tầng hơi ẩm mỏng, đuôi tóc dính vào cằm cũng hơi ẩm ướt.
Anh vén phần tóc đó ra rồi nói: “Về nhà thôi.”
Cô hơi ngơ ngác: “Về biển hả?”
“Biển gì?”
“Anh quên rồi à?” Cô nói: “Em là một con sứa mà.”
Nói xong, cô ngạc nhiên nhìn anh kéo đi mất toàn bộ chiếc chăn: “Thế chẳng phải em bị anh nhìn thấy hết rồi sao?”
“...”
Anh chưa rảnh rỗi tới mức nói lý với một con ma men, Phó Ngôn Thương đành gật đầu tỏ ra lắng nghe: “Được rồi, cô sứa, chúng mình về biển thôi.”
“Nhưng giờ hệ sinh thái của đại dương không tốt nữa rồi.” Cô bĩu môi đầy bi quan: “Em mà về thì liệu có nhanh chết không?”
“Em có một cái bồn tắm khá lớn.”
Phó Ngôn Thương quyết định phải mau chóng dừng đề tài này lại, anh đưa tay định kéo cô thì bỗng bị cô né tránh.
Lộ Chi lảo đảo đứng dậy, duy trì một khoảng cách với anh: “Không được, em sẽ làm anh bị giật đấy.”
“...”
Bước ra ngoài được hai bước, cô cảm thấy mình sắp ngất nên bước tới thương lượng với anh: “Đi đường mệt quá, anh có xe lăn không? Em muốn ngồi xe lăn.”
“Sứa ngồi xe lăn…” Anh nói: “Em có thể tưởng tượng cảnh đấy một chút.”
Đi vào thang máy riêng thì cô mới yên phận hơn chút. Chú Tông đã lái xe xịn đợi ở dưới lầu rồi, cửa xe đóng lại, lúc Phó Ngôn Thương tưởng là mọi thứ đã kết thúc thì…
Cô sứa cọ hai cái về phía trước, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có biết tại sao sứa trông giống lưới đánh cá không?”
“Vì nói nhiều sứa sẽ bị vợt mất.”
“...”
“Không phải!” Cô không hài lòng, nhăn nhó một lúc mà không biết đang ngẫm nghĩ cái gì. Phó Ngôn Thương nghiêng người chỉnh lại điều hòa để thổi gió, một giây sau bỗng bị Lộ Chi kéo giật lại về ghế sau. Hai tay Lộ Chi siết chặt và giữ lấy cổ anh, cô ghé sát vào tai anh rồi hài lòng nói: “Vợt được anh rồi.”
…
Phó Ngôn Thương ngẩng đầu, kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt của chú Tông đang nhìn về phía này, trong mắt phải gọi là cực kỳ ngạc nhiên.
Anh mở miệng, định bảo lấy cái chăn: “Chú Tông, phiền chú….”
Còn chưa dứt lời, chú Tông có vẻ nhạy bén gật đầu rồi đưa tay nhấn xuống.
Đột nhiên có tiếng click ở đâu đó.
Trong tầm mắt, tấm chắn trước và sau vốn chỉ dành riêng cho Maybach gần như bị bỏ hoang đã lâu đang bướng bỉnh lộ ra một góc nhỏ, rồi kiên quyết…
Leo thẳng lên đỉnh.
Giọng nói của họ lập tức bị ngăn cách và biến mất trong đôi mắt đầy ý vị sâu xa của chú Tông.
Lộ Chi im lặng một lúc rồi mới khẽ hỏi: “Sao anh không nói gì?”