Hàm chi

Bên trong xe lúc đó vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo phát ra từ điều hoà.
 
Con ma men ấy vẫn bám chặt lấy anh như dây thường xuân đang học cách leo tường.
 
Vách ngăn được chế tác riêng là loại kính hai lớp tốt nhất có khả năng cách âm, ngăn cách giữa ghế lái phụ và hàng ghế phía sau, chú Tông thậm chí còn chu đáo bật chức năng phun sương cho họ để đảm bảo không có cảnh tượng nào có thể lọt qua được tấm kính này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Con sứa mắc cạn bám trên người anh cất giọng kêu lên: “Khát quá…”
 
Phó Ngôn Thương lấy chai nước khoáng ở bên cạnh rồi quay sang nhìn cô, hoài nghi rằng trong trạng thái tinh thần không tỉnh táo như hiện giờ liệu cô có cầm cả chai nước ấy mà đổ thẳng lên mặt hay không.
 
“Có cần ống hút không?”
 
Cô suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu.
 
Một lúc sau cô ngậm ống hút vào miệng cắn một cái, mút thật mạnh nhưng mãi mà chẳng thấy có giọt nước nào.
 
Con sứa thấy rất kỳ lạ: “Cái ống hút này hỏng rồi à? Sao chẳng thấy có nước vậy?”
 
“Bởi vì đó là dái tai của anh, không phải ống hút của em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Ngôn Thương đỡ cô dậy, xoa dịu cơn ngứa ngáy trên dái tai của mình, cắm ống hút vào chai nước rồi bảo cô ngồi thẳng dậy: “Thưa quý cô sứa mắc cạn, mau uống hết nước đi nhanh lên.”
 
Cô uống rất từ tốn vì sợ chai nước khoáng 500ml ấy có thể khiến cô nghẹn chết mất.
 
Trong xe yên tĩnh được hơn hai mươi phút, khi chiếc xe xuống hầm để xe, cô cẩn thận đặt lại cái chai vào trong tay anh, nghiêm túc nói: “Cái này là nhựa đấy, không được vứt xuống biển đâu.”
 
Phó Ngôn Thương uể oải ừm một tiếng: “Bây giờ lại không sợ giật điện làm anh chết nữa à?”
 
“…”
 
Sau khi trở về nhà, Lộ Chi lại làm ầm ĩ thêm một lúc nữa, ăn cháo và canh giải rượu mà dì giúp việc nấu xong mới đi thay quần áo, đến chín giờ hơn mới chịu ngoan ngoãn lên giường nằm ngủ.
 
Cô tỉnh dậy lúc bốn giờ rưỡi sáng.
 
Lúc mở mắt ra cô vẫn còn thấy rất mơ màng, hình như trước khi nhắm mắt ngủ cô vẫn đang ở phòng làm việc của anh, thế nhưng không hiểu sao khi tỉnh dậy thì đã ở trên giường rồi, trong ký ức mơ hồ hiện về thì hình như kẹo socola nhân rượu ấy nồng độ cồn hơi cao thì phải? Vậy nên cô mới say?
 
Cô rất ý thức được cái nết của mình khi say là như thế nào, lần say rượu trước là ở nhà Lý Tư Di, lúc tỉnh dậy thấy bản thân đã lôi con chó của nhà mình ra chải lông tết thành mấy bím tóc hình con sứa.
 
Lộ Chi đứng dậy, cho một thìa mật ong vào cốc, bây giờ cô không thấy buồn ngủ nhưng đầu vẫn hơi choáng váng, cô ngồi trên ghế sofa cầm cốc uống từng ngụm nhỏ.

 
Khắp phòng khách đều trông có vẻ vẫn còn rất yên ổn, không có dấu hiệu nào cho thấy cô đã từng làm loạn ở đây.
 
Có lẽ lần này cô đã biết kiềm chế hơn một chút.
 
Cô một mình ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ bầu trời đầy sương mù, cũng không hề nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, thế nhưng đúng năm giờ hơn Phó Ngôn Thương lại từ phòng ngủ đi ra ngoài phòng khách, cô quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Cô cầm cốc chớp chớp mắt.
 
Phó Ngôn Thương nhìn con sứa không biết đã trốn thoát từ bao giờ: “Em gặp vấn đề gì à?”
 
Cô thấy khó hiểu: “Hả?”
 
Cô bật chiếc đèn ở bên cạnh lên, đắp một chiếc khăn trải gối nhỏ, cuộn mình dưới ánh sáng của những cánh hoa chạm khắc từ đá quý, hệt như bông hoa với nhuỵ hoa đang nở rộ vào sáng sớm.
 
Nhìn trông không có vẻ gì là đang say rượu cho lắm.
 
Anh nheo mắt: “Tỉnh rồi à?”
 
“Ừm.” Cô gật đầu: “Bình thường anh cũng dậy vào giờ này à? Bảo sao bình thường chẳng bao giờ nhìn thấy anh.”
 
“Do đồng hồ sinh học thôi.” Anh giải thích ngắn gọn một câu, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Uống say như thế nào quên hết rồi à?”
 
Lúc này cô mới ý thức được điều gì đó: “Em có gây ra phiền phức gì cho anh không?”
 
“Không phải vấn đề đấy.”
 
Anh nói: “Em không nhớ gì hết à?”
 
Bình thường trí nhớ của cô cũng đã không được tốt cho lắm rồi, nói gì đến lúc say rượu.
 
Ký ức duy nhất còn sót lại là cô không biết tại sao mình lại nằm trong bồn tắm rồi được anh vớt ra ngoài, ngoại trừ chuyện đó thì cô không nhớ gì cả.
 
Cô đắn đo: “Em hứa với anh điều gì à?”
 
“Không.”
 
“Em… sàm sỡ anh?”
 
“Cũng sương sương.”

 
“…”
 
“Không thể nào.” Cô cười gượng: “Anh đang lừa em à?”
 
Phó Ngôn Thương nhìn cô hai giây rồi quay sang máy lọc nước.
 
“Lần sau anh sẽ quay video lại.”
 
“…”
 
Cuộc trò chuyện đôi ba câu vào sáng sớm không để lại ấn tượng lâu dài gì cho cô, khi xuống dưới studio mua bữa sáng cho mọi người, cô lại thấy bất ngờ khi mình trở thành người đầu tiên tới đây.
 
Ở công ty game có rất nhiều cú đêm nên vào làm lúc chín giờ ba mươi sáng là điều vô cùng hạnh phúc, một bữa sáng bằng KFC vừa phải rất được mọi người yêu thích, không khí bắt đầu làm việc cũng rất vui vẻ.
 
Các dự án phát triển VR và tương tác vẫn đang trong quá trình chuẩn bị kỹ lưỡng, Lộ Chi đã kiểm tra lại bản vẽ gốc và tiến độ của chương trình rồi cùng Lý Tư Di ra ngoài đi đặt những bông hoa cần thiết cho ngày hôm đó.
 
Bọn họ cần rất nhiều thứ, ngoại trừ việc phải chuẩn bị tốt nội dung trò chơi và bố trí gian hàng thì còn cần một ít bảng tên cho nhân vật và cả goods nữa.
 
Mặc dù hầu hết những việc ấy không cần đến tay cô làm trực tiếp nhưng cô cần phải thực hiện bước cuối cùng: nắm vững hiệu quả cuối cùng cùng các thao tác sửa đổi.
 
Bận rộn suốt cả một ngày, đến cả khi ngồi trên xe nghỉ ngơi cô cũng đang lướt album ảnh.
 
Lý Tư Di hỏi: “Cậu tìm gì thế?”
 
“Tớ nhớ mang máng là hôm qua lúc vào phòng làm việc của anh ấy hình như có nhìn thấy một khu được bố trí rất thú vị nên chụp ảnh lại, đang nghĩ xem có thể tham khảo phong cách để làm văn phòng hay không.” Lộ Chi vẫn không ngơi tay: “Nhưng lúc đấy tớ đang chóng hết cả mặt nên chẳng biết là chụp xong để chỗ nào rồi.”
 

 
Trong lúc ấy, tại văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của Dung Thịnh.
 
Đồng hồ chỉ năm giờ rưỡi, đây là cuộc họp thứ sáu của Phó Ngôn Thương, anh lật đi lật lại bản kế hoạch trong tay, toàn bộ cuộc họp trực tuyến đều im lặng, nút ghi màn hình liên tục nhấp nháy.
 
“Một khu đất có điều kiện tốt như hồ Minh mà lại không nghĩ ra cái gì khác ngoài việc xây dựng mấy toà nhà văn phòng như bình thường à?” Anh nói: “Xây dựng một khu biệt thự quanh hồ sẽ thu lợi về gấp đôi so với phương án này của các cậu.”
 
Dưới sự chỉ đạo của anh, cuộc họp lại kéo dài thêm hơn nửa tiếng, trong quá trình đó nếu nảy ra được phương hướng nào phù hợp hơn thì anh sẽ gật đầu tán thành. Trước khi cuộc họp kết thúc, một bóng người lén lén lút lút đi vào, nghênh ngang nằm xuống ghế sofa đối diện với anh, đợi anh họp xong.
 
Bình thường Tỉnh Trì cũng không làm phiền anh trong giờ làm việc, sau khi cuộc họp kết thúc, anh rũ bỏ trạng thái làm việc, nhìn người đang nằm vặn vẹo trên ghế sofa, hỏi: “Lại có việc gì nên đến tìm anh đây?”

 
“Anh xem anh nói kìa! Rảnh rỗi không có việc gì làm thì không được đến chỗ anh chơi à? Anh tự ngẫm lại mà xem, từ lúc anh về nước đến giờ ba người chúng ta vẫn chưa có thời gian tụ tập, chẳng nhẽ anh mãi chìm đắm trong sự ngọt ngào của hôn nhân mà quên mất mình còn có anh em à?”
 
Anh ậm ừ một tiếng rồi thu lại xấp tài liệu trong tay: “Thế tức là không có việc gì rồi.”
 
“Ay! Có việc, có việc chứ!” Tỉnh Trì lướt qua rồi phanh kít lại bên tay trái của anh: “Không phải Dung Thịnh đã mua được một khu đất ở hồ Minh hồi đầu tháng ba sao? Chia ra một ít xem sao, hôm trước em với anh trai em cũng đã thử lên kế hoạch, định chuyển trụ sở chính sang bên đó, làm thành một khu trải nghiệm nhập vai, anh thấy thế nào, có ổn không?”
 
“Ở chỗ Phó Ngôn Thương này, cậu có muốn mua thì cũng phải xếp hàng.”
 
“Điều đấy thì đương nhiên rồi, em cũng đâu có tới tìm anh đòi giảm giá đâu, chẳng qua là sợ anh định phát triển cái khác nên tới nói trước với anh một câu, chừa lại một chỗ cho chúng em với.”
 
Tỉnh Trì tặc lưỡi: “Anh cũng biết đấy, ba em thành lập thương hiệu Cube Sugar xong đã lập tức đi du lịch vòng quanh thế giới, để lại hai con người khốn khổ là em với anh trai em vắt óc suy nghĩ cách để điều hành công ty, cũng may là vực dậy được một cách tốt đẹp, có lúc suýt chút nữa thì bị phá sản…”
 
“Nói ra nghe thảm thế.” Phó Ngôn Thương ngẩng đầu nhìn: “Đưa doanh thu của năm ngoái ra đây cho anh xem.”
 
“…”
 
“Ai da! Dù sao thì cũng không nhiều bằng anh mà!” Tỉnh Trì vội chuyển chủ đề: “Hôm nay anh Lục có việc bận, không là em cũng vác anh ấy sang đây rồi, lâu lắm rồi chúng ta không chơi bóng với nhau.”
 
Phó Ngôn Thương: “Vừa hay hôm nay anh cũng không rảnh.”
 
“Sao cơ, anh có việc gì?”
 
Anh chỉ trả lời ngắn gọn một câu: “Có việc.”
 
“Anh thay đổi rồi, anh bắt đầu có bí mật giấu em rồi.” Tỉnh Trì bắt đầu vặn vẹo buộc tội, còn chưa kịp phát điên thì nhìn thấy chiếc điện thoại đặt trên bàn sáng lên: “Từ đã, anh có tin nhắn kìa.”
 
Phó Ngôn Thương liếc mắt nhìn, thấy không phải là màn hình nền quen thuộc nên cũng không để ý: “Không phải của anh.”
 
“Của anh mà, không phải là anh có một cái điện thoại cho công việc còn một cái điện thoại cá nhân à?”
 
Tỉnh Trì giơ điện thoại lên nhìn mặt sau, chiếc điện thoại trần trụi không có ốp lưng này, không phải của anh thì của ai? Anh ấy lại lật lại mặt trước, chỉ vừa kịp nhìn thấy một gương mặt lướt qua thì chiếc điện thoại đã bị lấy đi.
 
Cậu chủ Tỉnh mặt đầy tán thưởng: “Anh cũng để hình nền điện thoại là ảnh vợ anh à?”
 
“Em cũng thế nè, chụp lén lúc vợ đang ngủ đó hihi.”
 
“…”
 
Phó Ngôn Thương dựa vào giá sách, mắt dán chặt vào màn hình, đây đúng là điện thoại của anh thật, nhưng mà cái hình nền lạ mắt này, rồi cả bức ảnh kỳ lạ này nữa, không biết từ đâu mà lại xuất hiện trong điện thoại của anh.
 
Tỉnh Trì tiến lại gần muốn xem nốt, cố nhớ lại cảnh tượng vừa lướt qua trong đầu, mặc dù nhìn không rõ nhưng bầu không khí lại rất thân mật, camera rất gần, khoảng cách bình thường khó có thể bắt được.
 
Anh ấy bắt đầu giở giọng cà khịa: “Không phải anh nói với em là tình cảm cũng chỉ đến thế thôi à? Ô sao thế nhờ, mới có hai tuần ngắn ngủn không để ý đến anh mà cuộc sống vợ chồng của anh đã tiến triển thêm một tầng cao mới như này rồi cơ á?”
 
“Hai người bây giờ biết chơi thế rồi hả? Dạy em với!”

 
“…”
 
“Không tiếp cậu nữa.” Phó Ngôn Thương cầm chiếc áo khoác trên ghế lên, nói: “Anh về nhà trước đây, mảnh đất mà cậu vừa nói lúc nãy, tuần sau sẽ gửi hợp đồng cho cậu.”
 
Tỉnh Trì còn đang định đánh giá thêm, nghe xong câu cuối liền lập tức bị mua chuộc.
 
“Ok anh zai, em lượn luôn bây giờ đây.”
 
Hôm nay Lộ Chi tan làm lúc sáu rưỡi.
 
Chú Tông đón Phó Ngôn Thương trước rồi tới đón cô, bây giờ cô mới nhận ra chiếc xe này của anh tiện đến thế nào, không gian rộng rãi, thoải mái, phù hợp để làm việc, có thể gửi tin nhắn suốt dọc đường mà không bị chóng mặt.
 
Chuyến xe về nhà hôm nay rất yên tĩnh, cô gõ chữ cả quãng đường, không có thời gian nhìn xem Phó Ngôn Thương đang làm gì, nhưng không cần nhìn cũng biết chắc anh cũng đang xử lý công việc.
 
Về đến nhà, dì giúp việc vẫn đang nấu cơm, cô tìm một cái bàn phù hợp, mở máy tính tiếp tục hoàn thiện nốt mấy nhận xét chỉnh sửa đang dang dở, cuối cùng sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô bấm vào hộp thoại để tick vào những ô trống, sẵn sàng kết thúc công việc.
 
Cô đang chăm chú nhìn màn hình máy tính thì đột nhiên có giọng nói của ai đó vang lên.
 
“Anh có một người bạn.”
 
Con trỏ chuột chợt dừng lại.
 
Cô do dự ngẩng đầu lên, khẽ nhướng mày, nhưng rồi lại nhanh chóng thuyết phục bản thân rằng làm sao anh có thể hiểu được mấy trò đùa này, thế là cô cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ ấy và hỏi: “Ừm, bạn anh làm sao?”
 
“Nếu như điện thoại của cậu ấy đột nhiên xuất hiện bức ảnh của một người phụ nữ, rồi còn bị cài làm màn hình khoá nữa…” Anh chậm rãi nói: “Em nghĩ xem, như vậy có nghĩa là gì?”
 
“Cô gái đó tự chụp rồi tự đặt làm hình nền?”
 
“Ừm.”
 
Có tin nhắn mới đến, là tin nhắn của nhà thiết kế gửi cho cô bức ảnh biển tên đã được chỉnh sửa, cô hơi bị phân tâm, nói: “Thế thì chắc chắn là cô ấy thích bạn của anh rồi, muốn dùng sắc đẹp để quyến rũ bạn anh, thế hai người đó có mối quan hệ như thế nào?”
 
“Vợ chồng.”
 
Cô vừa gõ chữ vừa nói nhăng nói cuội: “Ừm ừm thế thì đúng rồi đấy, cô gái đó hi vọng có thể tiến tới những mối quan hệ xa hơn sau chuyện này… Từ từ đã, gì cơ?”
 
Phó Ngôn Thương bật màn hình và xoay điện thoại lại, đó là một bức ảnh ngang được chụp rất gần, cô tựa cằm vào cánh tay, vài sợi tóc mái xõa xuống, hai má đỏ bừng vì say, ánh sáng làm cho bức ảnh giống như được thêm một lớp filter mờ ảo, thế nhưng điểm nhấn mang lại cảm giác nhất trong bức ảnh ấy là đôi mắt ngây thơ ngờ nghệch của cô.
 
Đôi mắt cong cong đến cả đuôi mắt cũng đỏ ửng, trong ánh mắt đầy sự mơ hồ.
 
Cô sụp đổ đến mức không biết sau đó mình như thế nào nữa, nhưng có vẻ như bức ảnh này chính là sau đó.
 
Phó Ngôn Thương: “Bức ảnh này trở thành hình nền của anh được tròn hai mươi tư giờ rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận