Hàm chi

Rõ ràng phòng tắm của anh rất rộng, bề mặt cũng đã được xử lý chống trơn trượt thế mà lúc này Lộ Chi lại bị kẹt trong chỗ góc ngoặt của mặt gương và tường gạch men, cả người bị ép phải trượt xuống. Chân cô đang kẹp chặt vải quần tây của anh, có vẻ như anh rất thích chất liệu này, cho dù mặc với sơ mi thì anh cũng sẽ chọn một cái được thiết kế phù hợp để phối. Phụ kiện kim loại ở bên hông quần chạm vào phần hõm ở sau đầu gối cô mang đến xúc cảm lạnh lẽo. Lòng bàn tay đang đặt trên mặt bồn rửa cũng bị bầu không khí nóng bỏng này làm cho nóng lên, rỉ ra từng lớp mồ hôi khiến cô không chống giữ được nữa mà trượt xuống.
 
Sau khi cô há miệng thì nụ hôn càng thêm sâu, hơi thở của cô bị anh cướp lấy toàn bộ, anh ngậm đầu lưỡi cô rồi nhẹ nhàng mút vào. Dòng điện tê rần chạy thẳng lên đỉnh đầu, phía sau gáy nóng bỏng vô cùng. Bị người nào đó nắm trong tay, suy nghĩ của Lộ Chi dần mơ hồ rồi trôi đi đâu mất nhưng cô lại nghe thấy tiếng bước chân không rõ từ đâu truyền đến.
 
Lịch bịch, lịch bịch…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có vẻ như càng lúc càng gần, cô đột nhiên bừng tỉnh, kịp thời phản ứng là bản thân đang làm gì, cánh cửa đang mở hờ đung đưa theo cơn gió thổi tới, đụng vào mũi chân của cô sau đó lại từ từ bị thổi về vị trí ban đầu. Ổ khóa bị kẹt nên khẽ vang lên những tiếng cứng nhắc của kim loại.
 
Cô cắn Phó Ngôn Thương một cái.
 

 
Nụ hôn bị kết thúc đột ngột, anh lùi về sau nửa tấc rồi hơi nhíu đuôi mắt có hơi ươn ướt, hạ thấp giọng hỏi cô: “Em có ý gì đây?”
 
Cô cố gắng điều hòa lại nhịp thở không đều của mình, hai tay chống lên vai của anh để đề phòng nếu anh có tiếp tục tấn công thêm lần nữa: “Có người kìa.”
 
Hai con cáo ở phía sau lưng lại bắt đầu đào bới, không biết là đang chơi cái gì, thật sự cô đã bị chúng làm cho thấy khó chịu, cô hơi dịch người rồi nói: “Con trai anh đang đùn đẩy em kìa.”
 
Người đàn ông ở trước mặt im lặng mất mười mấy giây. Giây tiếp theo có một cái đuôi cáo lướt qua, anh khựng lại: “Em nói con cáo à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phải đó.” Cô ngây người: “Không thì là gì?”
 
“...”
 
Anh nuốt nước bọt, kết hợp với nhiệt độ đang tăng cao thế là tạo nên cảm giác anh đang cố gắng khắc chế.
 
Phó Ngôn Thương xách hai con cáo đang đào tới đào lui ở góc tường rồi xoay người thả chúng ra ngoài, sau đó anh quay lại, lúc này vẻ mặt anh đã hồi phục lại như trước.
 
Tóc của cô vẫn còn ướt, máy sấy tóc lại được khởi động ở chế độ gió lạnh và tốc độ thấp.
 
Lộ Chi: “Anh không có dạy dỗ chúng nó à?”
 
Anh dùng đầu ngón tay vén mớ tóc ướt của cô ra rồi nói: “Cáo thù dai đấy, không nghe lời chủ đâu.”
 
“...”
 
Phó Ngôn Thương nhìn cô: “Một con cáo nặng năm cân thì hết bốn cân là phản nghịch rồi cho nên rất ít người nuôi cáo làm thú cưng, bọn chúng không được ngoan ngoãn khéo léo như chó với mèo, chỉ là bộ dạng trông hơi ngoan mà thôi.”
 
Cô rủ mắt xuống, ừ đáp lời anh. Máy sấy tóc đã dừng lại, người ở bên ngoài cũng không có bước vào, cô bắt chéo chân và khẽ lắc lư, rất rõ ràng là cô đang có tâm sự.
 
Một lúc lâu sau cô mới nghĩ đến chủ đề khác: “Cả hai con đều là đực hả? Vậy thì tụi nó không thấy cô đơn sao?”
 
“Chúng nó mới có hai tuổi mà thôi.”
 
Phó Ngôn Thương cất máy sấy tóc đi, anh nói ra mấy lời không rõ hàm ý: “Anh sống một mình đã hai mươi bảy năm nhưng chẳng có ai hỏi anh là có thấy cô đơn hay không.”
 
“...”
 
Sáng ngày thứ hai, Dung Thịnh và Hoa Á chính thức hoàn tất hợp đồng thu mua, phòng quan hệ công chúng bắt đầu chuẩn bị các thông tin thông cáo báo chí, công ty rơi vào giai đoạn bận rộn ngắn ngủi.
 
Phó Ngôn Thương lật sấp tài liệu đang cầm trong tay đến trang cuối cùng, anh im lặng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
 
Hà Chiếu đứng ở một bên, lên tiếng hỏi: “Có vấn đề gì hay sao?”
 
“Hoa Á vừa mới mở một studio game đúng không?”
 
“Đúng thế, nhưng vẫn chưa có game nào chính thức ra mắt cũng như chưa có lợi nhuận gì cho nên phần tổng doanh thu đã bị lược bỏ.”
 
“Gửi tài liệu cho tôi đi.”
 
Hà Chiếu ngớ người, vốn dĩ anh ấy định nói là với một studio tầm cỡ thế này thì sẽ không được đưa đến phòng tổng giám đốc chứ đừng nói là sẽ để cho sếp xem qua nhưng đã kịp dừng lại. Anh ấy gật đầu rồi nói: “Vâng.”
 

 
Năm giờ chiều, Lộ Chi mở web ra xem thì thấy tin “Dung Thịnh mua lại toàn bộ hệ thống Hoa Á với giá 9.5 tỷ đô” chiếm hết cả trang tin. Cô chống lấy một bên má, kéo chuột từ trên xuống dưới nhưng không đọc lấy bất kỳ chữ nào.
 
Chẳng mấy chốc, có người mang tin tức đến để diễu võ dương oai. Cửa kính của văn phòng bị gõ vang, Từ Tinh uyển chuyển bước vào trong, trên tay còn lắc lư hai cốc trà sữa: “Em yêu à, trà sữa chúc mừng mà chị lỡ mua hơi nhiều nên mang sang cho hai đứa ké chút niềm vui, đừng có từ chối chị đó nha.”
 
Lộ Chi thật sự muốn tát bốp bốp vào mặt cô ta hai cái.
 
Từ Tinh đi đến phía sau lưng cô, nhìn thấy giao diện trang tin cô đang xem, muốn che giấu biểu cảm trên khuôn mặt cũng không được, ngay cả phần giới thiệu cũng bị giản lược: “Em cũng thấy tin này rồi hả? Mặc dù tụi chị lệ thuộc dưới trướng của Hoa Á nhưng ngay từ đầu không có ý leo lên cành cao cỡ Dung Thịnh. Em cũng biết mà, Hoa Á nắm trong tay phần mềm trò chuyện có số người dùng mỗi ngày cao nhất ở trong nước, số lượng người dùng quá khổng lồ. Chỉ cần đề xuất đại một cái thôi cũng sẽ có lượt tiếp cận siêu khủng khiếp rồi, vì thế nên tụi chị mới đến đây. À mà em đừng có nghĩ chị đang ra vẻ nha.”
 
Thấy Lộ Chi không nói gì, Lý Tư Di ngáp một cái, Từ Tinh đi thẳng vào chủ đề, cô ta nói ra ý đồ của mình: “Thời buổi bây giờ mà làm game thì kênh và khán giả là vua em à, thời kỳ đầu có tốt đến đâu đi nữa thì thật sự cũng chẳng bằng đưa nó vào cái ứng dụng mà người dùng đăng nhập mỗi ngày đâu, như thế mới có thể đi đường dài được.”
 
“Chị thấy các em cũng có năng lực, sao nè, có muốn sang đây làm với chị hay không?”
 

 
Lộ Chi chắt lọc ra ý chính, nói đơn giản thì ý của Từ Tinh là cô ta muốn trở thành sếp của cô.
 
Lộ Chi: “Không cần.”
 
Từ Tinh: “…”
 
Cô xoay người lại còn muốn nói gì nữa nhưng điện thoại của Từ Tinh vang lên. Có thể nhìn thấy là rất cấp bách, Từ Tinh vội vàng đẩy cửa đi ra nghe máy. Lộ Chi nằm lên ghế công thái học rồi xoay một vòng, sau đó lại loạng choạng quay lại bên bàn. Màn hình sáng lên, Lộ Chi liếc nhìn một cái rồi thôi, chẳng có động tác gì khác.
 
Lý Tư Di ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Phó Ngôn Thương gửi tin cho cậu kìa, không xem à?”
 
“Bây giờ không muốn xem tin của anh ấy cho lắm.”
 
Lý Tư Di nhún vai: “Sau khi bị thu mua, dù chẳng có liên quan gì đến nhóm Từ Tinh mà cô ta cũng có thể chạy đến đây để ba hoa chém gió với cậu, còn cậu thì hay ha, tổng giám đốc gửi tin cho cậu mà cậu không thèm quan tâm luôn.”
 
Cô đặt điện thoại ở trước mặt, trong lòng cô nghĩ chắc là lại kêu cô tối nay đi đến nhà ông nội ăn cơm nhưng hôm nay tâm trạng của cô không được tốt nên e là không thể giả vờ dính nhau như sam với anh ấy được rồi…
 
Một giây sau đó, Lộ Chi ngồi thẳng trên ghế.
 
Lý Tư Di: “Làm gì thế, sao vậy?”
 
Anh gửi đến một bức ảnh, đơn từ chức được in thành hai bản, giấy trắng mực đen rõ ràng. Ở bên ngoài cửa kính, nụ cười diễu võ dương oai của Từ Tinh đã biến mất, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch.
 
Mấy ngày gần đây Lộ Chi về nhà rất trễ, thường là hơn mười giờ, sau đó rề rà trong phòng tắm thêm một lúc, khi ra ngoài thì anh đã nằm xuống ngủ mất rồi.
 
Nhưng hôm nay cô tan làm sớm. Ngay khi nhận được tin nhắn thì cô đã tức tốc phi thẳng về nhà, quả nhiên cô nhìn thấy Phó Ngôn Thương đang ngồi đọc sách ở trong phòng khách.
 
Cô sáp lại gần rồi nhỏ giọng hỏi anh: “Người của studio game đó từ chức à? Tại sao thế?”
 
“Năng lực kém.”
 
“...”
 
“Kêu qua hỏi vài câu…” Anh thong thả lật từng trang sách rồi nói tiếp: “Hỏi mà chẳng biết gì cả, Dung Thịnh không nuôi người nhàn rỗi.”
 
“Dự án thì mỗi tháng nhích được một bước, hỏi điểm đau của khách hàng* là gì thì nói không nên lời, không có sức cạnh tranh cốt lõi, tốc độ thì cực kỳ chậm, hôm nay anh không xử lý thì sau này cũng sẽ phải ra tay thôi, đây là vấn đề không sớm thì muộn.”
 
*Điểm đau của khách hàng là một thuật ngữ trong marketing, điểm đau đề cập đến những trải nghiệm chưa tốt của khách hàng qua các điểm chạm trên hành trình khách hàng.
 
Trái tim nóng hầm hập vì phải chạy bộ của cô giờ nửa nóng nửa lạnh. Một mặt là cô cảm thấy quả thật anh nói rất có lý, rất sáng suốt. Một mặt khác thì cô nghĩ bộ dạng phân tích lý tính này của anh thật sự rất hung tàn.
 

 
“Còn nữa…” Phó Ngôn Thương không còn lật sách nữa mà cuộn tay lại để trên đó, anh nói: “Anh mà không xử lý thì chắc là ngày mai em sẽ không nói chuyện với anh khi về nhà nữa, rồi tháng sau em sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn xong gửi đến công ty cho anh ký tên mất.”
 
“Làm gì đến mức đó chứ.” Trông cô rất vui vẻ vì gặp chuyện may mắn, đến mức giơ hẳn hai tay lên: “Em cũng quý trọng cuộc hôn nhân của chúng ta lắm đấy nhé.”
 
“...”
 
“Chẳng hề thấy thế.” Anh đáp lại cô.
 
Lộ Chi bĩu môi dưới của mình: “Vậy thì anh xem kỹ lại đi.”
 
Ánh chiều tà tựa như một bức tranh sơn dầu đổ xuống hõm cổ của cô, phác họa nên làn da nhẵn mịn tươi trẻ. Khi đến gần có thể nhìn thấy rõ ràng lớp lông tơ trên má cô, trông hệt như một quả đào tươi mọng nước vừa mới hái xuống. Phần tóc mái cong cong lòa xòa xõa xuống dưới mắt, ngoài ra còn có một lớp má hồng nhẹ nhàng trong trẻo nữa.
 
Anh bình tĩnh, chẳng hề dao động mà nhướn mày lên: “Mỹ nhân kế à?”
 
“Làm gì có.” Cô tựa người trở lại, nói một cách hết sức khách quan: “Hôm nay em chẳng có chuẩn bị gì cả, mỹ nhân kế của em sao có thể sơ sài như vậy được.”
 
“...”
 
Sáu giờ ba mươi phút là thời gian dùng bữa tối trong nhà, khẩu vị của cô và Phó Ngôn Thương không giống nhau nên dì giúp việc thường phải làm riêng thức ăn cho từng người. Ví dụ như trong bữa ăn hôm nay, với món cá thì anh có thể kiên nhẫn ngồi lọc xương cả buổi trời, còn cô thì từ đầu đến cuối chẳng hề động đũa đến. Cô chỉ xúc hai thìa mì trộn gạch cua kèm với một miếng bít tết nhỏ để ăn cho đỡ ngấy mà thôi.
 
Sau khi bữa ăn tối kết thúc, bọn họ sẽ có một giờ cho không gian cá nhân, cả hai sẽ không làm phiền đến nhau. Thường thì cô sẽ mua sắm, xem phim truyền hình và tập pilates. Còn Phó Ngôn Thương thì gọi điện thoại, họp hành hay tập thể hình chẳng hạn.
 
Sau khi mở xong những gói hàng được giao đến hôm nay thì cô đi tắm, rồi nằm trên giường ngắm nhìn những tấm tranh nhân vật do họa sĩ mới gửi đến, thảo luận với Lý Tư Di xem không biết tiếp theo nhóm người Từ Tinh sẽ có hành động gì.
 
Thấm thoát đã hơn mười giờ, Phó Ngôn Thương vừa mới tập luyện xong, tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng tắm. Hôm nay anh mặc một bộ áo ngủ mới, khi anh nhấc tay lên để sấy tóc thì phần eo lộ ra một khoảng da bằng phẳng và săn chắc.
 
Dĩ nhiên Lộ Chi hiểu rõ đạo lý “không nhìn điều sai trái” rồi, cô nhìn lần thứ hai là để xác nhận và nhắc nhở thôi, còn nhìn lần thứ ba là vì… phát hiện một chút màu sắc khác.
 
Ở bên eo chỗ bụng dưới của anh có mấy dấu ngoằn ngoèo ngẫu nhiên nhưng lại phóng khoáng và ngay ngắn, xếp thành ba đường màu đỏ sậm… trông giống như ngọn lửa.
 
Là hình xăm sao?
 
Bỗng nhiên có một nguồn linh cảm ập đến trong đầu khiến cô buột miệng nói ra: “Anh thích màu đỏ sậm hả?”
 
Phó Ngôn Thương ngừng tay không sấy tóc nữa, dường như không nghĩ đến sao cô lại đột ngột nhắc đến chủ đề này. Anh hỏi: “Sao em phát hiện ra được?”
 
Chiếc đồng hồ mà anh tiện tay lấy xuống để trên mặt bàn giờ đây bề mặt của nó đang nhấp nháy những tia sáng lấp lánh li ti, ở giữa màu đen tuyền thì có màu đỏ sậm xâm nhập, tựa như bị hòa tan một nửa, cấu thành nên một ngân hà cát chảy rực lửa.
 
Không ngờ câu hỏi mà ông nội đề cập, không biết qua bao nhiêu ngày là cô đã tìm được đáp án. Dĩ nhiên cô sẽ không nói mình nhớ ra nên quan sát, cô ho nhẹ vài tiếng, cố ý giả vờ như chuyện này rất dễ: “Đơn giản thôi ấy mà.”
 
“...”
 
Khi anh buông tay xuống thì vạt áo bị nhấc lên lúc nãy cũng phủ xuống che đi phần eo, cô hồi tưởng lại một chút, cô cứ cảm thấy hình như dưới hinh xăm ngọn lửa đó còn có thứ gì khác nữa nhưng cô không kịp nhìn rõ.
 
Đừng nói anh cũng là một người có chuyện cũ gì đấy chứ?
 
Vì để tránh cho hình tượng của mình trong lòng anh biến thành một kẻ biến thái thích tọc mạch sở thích của người khác nên Lộ Chi chỉ giải thích đơn giản: “Nếu như anh không thích thì sẽ không xăm nó lên người rồi.”
 
Phó Ngôn Thương: “Cái gì?”
 
Cô chỉ vào phần eo của anh, nói thẳng không che giấu gì: “Ở chỗ này này, lúc nãy em đã nhìn thấy rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui