Hàm chi

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà mỏng manh hắt lên cửa kính xe tạo thành một lớp sáng vàng nhạt.
 
Ánh mắt Phó Ngôn Thương cực kỳ bình tĩnh, đến mức Lộ Chi cho rằng mình toang chắc rồi.
 
Cô không khỏi liếm môi một cái. Khoảng lặng ngắn ngủi giữa hai người phá vỡ bị tiếng chim trên cành cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô hỏi: "Sao anh biết đây là kính dành cho đàn ông?"
 
Phó Ngôn Thương hơi cụp mắt đáp ngắn gọn: "Vậy anh đã đoán đúng."
 
"..."
 
Nhận ra mình vừa mắc bẫy, Lộ Chi lại mở cửa xe ra. Đúng như cô đoán, thứ bị rơi ở chỗ vừa rồi cô ngồi là một hộp kính màu đen, hoàn toàn không nhìn ra được kiểu dáng chiếc kính bên trong.
 
Đầu óc Lộ Chi vận hành còn nhanh nhạy hơn cả khi ngồi làm bài thi đại học nữa.
 
"Vậy anh thông minh như thế có đoán được thật ra đây là quà em mua tặng anh không?" Cô mở hộp ra rồi thuận theo đó mà bồi đắp cho mọi chuyện trở nên logic: "Em muốn cho anh một bất ngờ, không ngờ lại bị anh phát hiện ra trước. Anh xem đi, anh đeo rất vừa đấy."
 
Phó Ngôn Thương nhìn cô: "Trừ Doraemon ra thì chắc hẳn ai cũng sẽ đeo vừa kiểu kính này."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
 
"Nhưng em dựa vào mặt anh để chọn nó mà." Lộ Chi giơ tay đẩy cái kính lên sống mũi anh rồi kề sát vào thưởng thức một hồi, cuối cùng hài lòng gật đầu nói: "Anh chờ tí, em chụp bức ảnh đã."
 
Nói xong, cô tiện tay giơ điện thoại di động lên chụp đại một bức từ trên cao xuống, còn rung tay khiến ảnh mờ choẹt, đường cong khuôn mặt của Phó Ngôn Thương như bị nhân đôi nhân ba chồng chéo lên nhau nữa, chẳng qua tất cả những điều này không hề làm giảm hiệu quả cao cấp mà bức ảnh mang lại. Dây xích cùng màu với kính đung đưa qua lại như một sự trói buộc hờ hững, phối hợp với bộ vest tối màu trên người anh và ánh sáng từ ngoài hắt vào tạo nên một cảnh tượng khó mà diễn tả được bằng lời.
 
Lộ Chi đè tay lên vai anh rồi gửi tin nhắn cho Lý Tư Di: [Giờ thì cậu muốn cho nam chính đeo kính gọng vàng chưa?]
 
Lý Tư Di: [?]

 
[Tốc độ của cậu nhanh quá vậy?]
 
[Mẹ kiếp đẹp trai quá đi. Cậu nói đúng rồi, độ phù hợp của giám đốc độc tài và kính gọng vàng là 100%!]
 
Sau khi đạt được mục đích, Lộ Chi hài lòng tắt điện thoại rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Phó Ngôn Thương: "Anh vẫn chưa tin hả? Em mua cho anh thật mà, kính không độ, còn chống tia UV nữa." Bây giờ đầu nghĩ được gì là cô bịa cái đó luôn: "Chẳng phải ngày nào anh cũng phải dùng máy tính đến tận khuya à? Kính này có thể bảo vệ mắt anh."
 
Ngón tay Phó Ngôn Thương nhẹ nhàng khều sợi dây xích rũ xuống bên cạnh: "Cái này cũng là để bảo vệ mắt à?"
 
"Cái này hả, ờm..." Cô nghĩ nghĩ rồi đáp: "Tăng thêm độ quyến rũ cho anh khi làm việc lúc nửa đêm."
 
"..."
 
Vừa mới vào đến nhà Lộ Chi đã nghe thấy hai tiếng động lạ. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một cục lông xù màu nâu đang lao từ trên cầu thang xuống, miệng phát ra những tiếng kêu lạ lùng, nghe như tiếng cáo kêu.
 
"Nhanh Lên, Chậm Thôi?" Cô ngạc nhiên xoay người lại: "Anh đón tụi nhóc về rồi hả?"
 
"Sắp tới sinh nhật ông chủ Phó rồi, bên nhà cũ muốn làm lớn." Phó Ngôn Thương vừa lau tay vừa đáp: "Anh sợ ảnh hưởng đến bọn họ."
 
Suy nghĩ của Lộ Chi nhanh chóng bị cuốn theo chủ đề mới: "Sinh nhật á? Lúc nào vậy? Sao anh không nói với em..."
 
"Quà cáp đã chuẩn bị xong cả rồi, ngày kia tổ chức." Anh đáp: "Anh định hôm nay nói với em đấy."
 
Lộ Chi "Ồ" một tiếng: "Anh mua cái gì thế? Chúng ta cùng tặng chung một món là được rồi nhỉ?"
 
"Nghiên mực với tranh chữ. Trước đây ông ấy còn thích đồ sứ nữa." Phó Ngôn Thương dừng lại chốc lát rồi kề sát lại gần cô: "Nếu em với anh tặng quà riêng thì còn gọi gì là vợ chồng nữa?"
 
... Cũng đúng.
 
Cô phát hiện ra Phó Ngôn Thương có một thói quen tốt, đó là mỗi lần cô hỏi quá nhiều vấn đề, đa số mọi người sẽ chọn trả lời mỗi vấn đề cuối cùng thôi nhưng anh thì không như vậy.
 

Có thể thói quen này của anh được tạo thành trong thời gian làm việc vì nó cần người đó phải có logic và trí nhớ tốt. Cô bèn hỏi: "Lúc làm việc anh cũng như thế hả?"
 
"Gì cơ?"
 
"Thì đấy, anh cũng sẽ trả lời tất cả các câu hỏi hả?"
 
"Anh không biết." Phó Ngôn Thương đáp: "Lúc làm việc không ai dám hỏi anh quá hai câu một lần."
 
"..."
 
*
 
Lộ Chi bận rộn nguyên một đêm, vừa lên mạng mua các loại quần áo trang sức cho hai nhóc cáo mới đến vừa quay cả đống video lại. Ngày hôm sau khi đến phòng làm việc, thay vì cà phê thì cô lại dùng đống video này làm Lý Tư Di chìm đắm thưởng thức suốt nửa tiếng đồng hồ.
 
"Đáng yêu quá đi mất, lần sau cậu mang tới cho tớ đùa chút nhé." Lý Tư Di chậc một tiếng: "Quả nhiên chồng cậu không bình thường chút nào. Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người nuôi cáo đấy."
 
Lộ Chi ngẩng đầu lên xem video trong điện thoại. Cô phát hiện ra lúc mình đút cho Chậm Thôi ăn đồ ăn, Nhanh Lên lông trắng bù xù ở phía sau lén lút nhân cơ hội đang đứng khuất tầm mắt cô mà đẩy chiếc kẹp tóc của cô ra sau chậu hoa.
 
"Cậu biết mà, mặc dù cáo rất dễ thương nhưng cuối cùng nó lại không được nhiều người chọn làm thú cưng giống như chó mèo. Lý do là vì rất khó để thuần hóa được nó." Đúng lúc này, giọng của Lý Tư Di vang lên: "Chẳng qua từ việc anh ấy kết hôn với cậu, tớ cũng không bất ngờ khi biết chồng cậu nuôi cáo."
 
Lộ Chi: "Kết hôn với tớ thì sao?"
 
"Cậu không cảm thấy cậu cũng rất giống cáo à? Trông thì có vẻ mềm mềm thơm thơm nhưng thật ra không dễ thuần phục chút nào."
 
Lộ Chi phê bình kín đáo: "Cậu thì biết gì hả? Trước mặt anh ấy tớ rất khôn khéo và kiềm chế đấy nhé. Anh ấy không nhìn thấu tớ được đâu."
 
Lý Tư Di đang nhớ lại hồi trước ngay cả tin nhắn cô cũng lười trả lời: "..."
 
Có phải cậu hơi hiểu nhầm định nghĩa của kiềm chế và khôn khéo rồi không vậy?

 
Lý Tư Di lười tranh cãi qua lại với Lộ Chi trong chủ đề này nên quay lại bàn mở phần mềm tuyển dụng ra bắt đầu tuyển người tiếp. Chỉ chốc lát sau, cô ấy dừng tay sau đó giơ chân đạp đạp chân Lộ Chi: "Mẹ kiếp."
 
"Sao vậy?"
 
"Có một phòng làm việc muốn bứng tớ đi này. Bọn họ hỏi tớ có muốn qua chỗ bọn họ làm cái game tình yêu kia không, nếu đồng ý thì sẽ cho tớ làm trưởng nhóm thiết kế. Công ty đối tác là Hoa Á." Lý Tư Di vừa di chuột vừa nói: "Cậu còn nhớ hôm bữa tớ nói gì nữa không? Sau khi dự án của Từ Tinh và Quách Phương ra chuồng gà, chắc chắn có rất nhiều người ngấp nghé miếng bánh thơm ngon này. Cậu vẫn chưa cân nhắc xong à?"
 
"..."
 
Bàn tay đang di chuột của Lộ Chi từ từ chậm lại.
 
Lý Tư Di: "Cậu mà còn do dự nữa là miếng bánh ngọt này bị người khác cướp mất đấy. Đến khi đó cậu hối hận cũng không kịp nữa đâu."
 
Lộ Chi nói thẳng suy nghĩ mình còn băn khoăn: "Nhưng tớ không muốn nghe anh ấy mắng tớ."
 
"Game này của chúng ta làm gì đến lượt lọt vào mắt xanh của sếp được? Dự án trong tay anh ấy cái nào mà chả mấy tỉ đô chứ?"
 
"Ý cậu là có thể người làm việc với chúng ta sẽ là những người khác trong công ty ư?" Lộ Chi nói: "Vậy tớ thà làm việc với anh ấy còn hơn."
 
"..."
 
Sau một hồi im lặng khá lâu, Lý Tư Di nghĩ cách dùm cô: "Như này đi, cậu đi bàn chuyện hợp tác với anh ấy, đổi thành chia sẻ dự án, hai bên bình đẳng ngang hàng, như vậy chẳng phải anh ấy sẽ không làm gì được cậu à?"
 
"Cậu nói thì hay lắm." Lộ Chi đáp: "Xin hỏi dựa vào đâu mà anh ấy lại phải chia sẻ với tớ chứ không lấy cả mấy chục triệu tiền lãi chứ? Tớ mang lại lợi ích gì cho anh ấy?"
 
Cả dự án của Từ Tinh và Quách Phương và phòng làm việc đang muốn mời chào Lý Tư Di đều là thuộc nội bộ Hoa Á. Một khi kiếm được bộn tiền từ game này thì bọn họ cũng chỉ cần trả tiền lương và tiền thưởng cho những người làm công ăn lương kia thôi, còn lại phần lớn lợi nhuận công ty sẽ hưởng hết.
 
Nhưng nếu cô ký hợp đồng phân chia với Hoa Á thì người được lợi trực tiếp sẽ là cô, Hoa Á chỉ được chia chút đỉnh mà thôi.
 
Lộ Chi: "Anh ấy cung Song Tử đấy, không phải đồ ngu đâu."
 
"Sao ngay cả cung hoàng đạo của người ta mà cậu cũng biết luôn vậy?" Lý Tư Di phản biện: "Vậy thì sao chứ? Bây giờ Hoa Á đã bị Dung Thịnh thu mua rồi. Chồng cậu thiếu mấy chục triệu kia à?"
 
"Dù không thiếu thì anh ấy cũng phải tiêu tiền có ý nghĩa. Tớ có thể mang lại cho anh ấy cái gì mà anh ấy cảm thấy đáng giá bỏ ra mấy chục triệu kia chứ?"
 

"Cái này thì đơn giản quá rồi còn gì." Lý Tư Di nói: "Cậu dỗ dành anh ấy đi, thổi gió bên tai ấy. Anh ấy nghe xuôi tai sẽ đồng ý thôi. Đàn ông ai mà chẳng như vậy, nếu không thì cậu nói xem tại sao mỹ nhân kế lại có tác dụng với Hoàng đế? Chẳng lẽ bọn họ không biết đó là mỹ nhân kế sao? Biết mà không đỡ được thôi."
 
Lộ Chi: "Nếu tớ thổi gió đôi câu mà anh ấy gật đầu đồng ý thì tai anh ấy dễ xuôi biết bao."
 
"..."
 
*
 
Lộ Chi suy nghĩ suốt hai đêm, cảm thấy kế hoạch mà Lý Tư Di đề ra cũng có tính thực dụng nhất định, là tinh hoa trong đống bỏ đi.
 
Mặc dù cô không biết cách dỗ dành đàn ông nhưng nghĩ đến cảnh hai nhóc cáo mon men đến trước mặt mình làm nũng tối hôm qua, hết liếm ngón tay lại ngước chóp mũi ướt nhẹp lên nhìn mình, cô lại cảm thấy rất thoải mái, bèn mở một túi quà vặt cho chúng nó ăn.
 
Từ đó suy ra, cô cũng có thể áp dụng chiêu này lên Phó Ngôn Thương.
 
Gì chứ khoe mẽ thì cô đây hạng nhất.
 
Thứ bảy là tiệc sinh nhật của ông cụ. Sáng sớm, nhóc cáo trắng tinh nghịch ngợm nên cả người dính đầy kem đánh răng, không tắm là không được.
 
Lộ Chi là người không đậy chặt nắp tuýp kem đánh răng, quản lý không nghiêm nên vinh hạnh trở thành người phát động chiến dịch tắm cáo lần này.
 
Quả nhiên cáo nào cũng như cáo nào, trông thì có vẻ mềm mại ngoan ngoãn vậy thôi chứ đến lúc tắm là không ngừng nhảy nhót phá phách. Lộ Chi nghi ngờ rằng nó có thể phá cho nổ cả phòng tắm luôn.
 
Tắm rửa cho cáo xong thì toàn thân cô cũng ướt đẫm, không thể không tắm thêm lần nữa cho sạch sẽ. Đến khi lên xe cô đã mệt nhoài.
 
Thể lực cho đi nhiều hơn nạp vào nên cô phải tựa vào cửa sổ xe ngủ bù. Cô nghĩ rằng đến nơi Phó Ngôn Thương sẽ gọi mình nên yên tâm đánh một giấc ngon lành, kết quả đến khi mở mắt lần nữa thì là bị tiếng động trong xe đánh thức...
 
Cửa bên trái bị kéo ra, Phó Ngôn Thương leo lên xe lần nữa, mùi gỗ tuyết tùng ập vào mặt khiến Lộ Chi tưởng mình tiến vào vòng tuần hoàn nào đó rồi. Cô choáng váng ngẩn ngơ hồi lâu, mãi đến khi thấy anh lấy lọ kẹo bạc hà trong tay cô rồi đổ ra hai viên.
 
Lộ Chi giơ điện thoại lên xem giờ thì thấy mình đã ngủ hẳn hai tiếng đồng hồ.
 
"... Sao anh không gọi em dậy?"
 
"Anh kêu một lần mà em không tỉnh." Phó Ngôn Thương đáp: "Ngủ một hồi cũng không sao, ông chủ Phó đang uống rượu mừng với mọi người nên ồn lắm."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận